• 1,487

Chương 326: Em đúng là quỷ tinh quái


Một tuần sau, Kiều Đông Dương bán căn biệt thự lớn mà anh đang sống với giá thấp hơn thị trường.

Đây là căn nhà 8anh thường ở lại, mỗi lần Trì Nguyệt cùng anh đến Thân thành đều tới đây. Trải qua những gian khổ càng có tình cảm với 3căn nhà này hơn, đến ngày dọn nhà Trì Nguyệt nhìn từng món đồ đóng gói gọn gàng được vận chuyển lên xe, nhìn căn nhà cá9ch bọn họ càng ngày càng xa, tầm mắt cô hơi mơ hồ.


Kiều Đông Dương...

Trước mắt còn có rất nhiều ngọn núi cao mà anh còn chưa kịp chinh phục, sao chịu bỏ dở giữa chừng?
Trải qua một đêm ở vùng ngoại thành, ngày hôm sau hai người dậy thật sớm đến công ty. Có lẽ gần đây tần suất đến công ty và sự nhiệt tình với công việc của Kiều Đông Dương đã lên đến mức cao nhất từ khi Khoa học Kỹ thuật Đông Dương thành lập đến nay, bảo vệ đứng ở cửa thấy anh cũng không nhịn được
tỏ ra kính trọng, mãi không nhìn sang chỗ khác.
Bầu không khí trong công ty hơi ngột ngạt, đã vào thu những vẫn hơi oi nóng.

Mời các cô đi cho, không phải công ty không trả lương được, mà là các cô không làm việc ở đây được.
Giọng anh lạnh lùng không nể mặt, mấy người kia nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ.
Sau khi xảy ra mâu thuẫn với Trì Nguyệt, bọn họ cũng thấy hơi sợ nhưng không thấy cô có hành động gì nên đều thả lỏng cảnh giả. Không ngờ Trì Nguyệt lại nham hiểm như thế, cô không để công ty xử phạt bọn họ mà cho nghỉ việc luôn.

Được! Thì ra lấy việc công báo thù riêng.

Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn cô. Trì Nguyệt phát hiện vành mắt anh đã đỏ hoe.

Trì Nguyệt, anh từng nói anh sẽ không để em chịu uất ức.

Trì Nguyệt chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của anh:
Tức là anh đuổi bọn họ vì em sao? Thế nhưng sao anh lại biết?

Người ngồi trong nhà, nồi rơi từ trên trời xuống.
Trợ lý Hầu bị oan nhưng anh ta không dám cãi lại.
Kể từ khi Đông Dương gặp khó khăn đến nay, đây là lần đầu tiên Kiều Đông Dương nổi giận trước mặt mọi người. Trợ lý Hầu biết lần này ông chủ làm thật.
Kiều Đông Dương im lặng nhìn cô.

Sao thế? Chẳng lẽ anh không thích nơi này?


Anh thích em.
Kiều Đông Dương đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy cô.
Sẽ không lâu quá đầu, sẽ không lâu quá đâu.

Cô muốn an ủi Kiều Đông Dương, 6nhưng vừa lên tiếng lại phát hiện giọng cô khàn đặc.

Không sao đâu.
Kiều Đông Dương không nhìn cô, đôi mắt bì5nh tĩnh nhìn thẳng phía trước:
Anh sẽ mua lại nơi này.

Mua lại?
Thấy Trì Nguyệt đi vào cùng Kiều Đông Dương, có người vận hỏi ngay tại chỗ.

Tổng giám đốc Kiều, tôi đã đến Đông Dương hơn một năm không có công cũng có sức, đã gần cuối năm bên nhân sự đột nhiên thông báo nghỉ việc, có phải quá vô tình rồi không? Việc này không giống với cách hành xử của anh.

Kiều Đông Dương dừng lại, quay sang nhìn về phía người đó.
Bên nhân sự không nói cho các cô biết tại sao các cô phải nghỉ việc à?


Coi như tôi đã được học hỏi thủ đoạn của cô Trì.


Cuối cùng tôi đã biết vì sao Khoa học Kỹ thuật Đông Dương lại đi đến ngày hôm nay!

Đúng là chó cắn người sẽ không kêu, giá và sói già vẫy đuôi cái gì chứ?

Lúc không quan tâm mặt mũi thì sẽ nói ra rất nhiều điều bình thường ngại nói ra. Bọn họ thấy bản thân rất oan ức, trút ra hết những điều khó chịu đã tích lũy lại, cuối cùng đổ hết tất cả lên người Trì Nguyệt:
Tổng giám đốc Kiều, anh nên cẩn thận con hồ ly tinh ở bên cạnh đi, đừng gây họa cho công ty, đến lúc đó anh sẽ phải hối hận.

Đúng là ông chủ tốt!
Trì Nguyệt giơ ngón tay cái với anh, mở laptop trước mặt ra.

Hôm nay anh có việc quan trọng gì cần sắp xếp không?

Đến phòng thí nghiệm. Lão Nghiêm nói đã có thành quả mới nhất, muốn anh đến xem.

Trì Nguyệt đi sau lưng Kiều Đông Dương, vừa đi vào khu làm việc đã ngơ ngác vì bầu không khí hơi kỳ quái.
Mấy nhân viên đang dọn dẹp đóng gói đồ văn phòng trên bàn, trong đó có hai cô nhân viên đôi mắt và chóp mũi đỏ hồng, hiển nhiên là vừa khóc, dáng vẻ của bọn họ không giống đang dọn dẹp bình thường mà giống nghỉ việc hơn.
Hơn nữa Trì Nguyệt phát hiện mấy người đang dọn đồ đạc là mấy người nói xấu có lần trước.

Không.
Ánh mắt Trì Nguyệt dịu dàng:
Em đột nhiên nhớ đến đài thiên văn ở Thành phố hàng không vũ trụ.

Kiều Đông Dương không hiểu ra sao.
Kiều Đông Dương, dáng vẻ khi anh ngắm nhìn bầu trời rất đẹp trai, rất hấp dẫn!

Kiều Đông Dương đã chuyển hết đồ đạc cá nhân của mình đến một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Từ rất lâu trước kia Kiều Đông Dương đã mua lại căn nhà này dùng cho việc câu cá, căn nhà này được làm từ gỗ, phía sau căn nhà có một hồ nước sinh thái, xung quanh có một vườn hoa rất lớn và cả khu trồng rau.
Trợ lý Hầu:
...

trong một công ty, người thông báo nhân viên nghỉ việc sẽ phải đóng vai
người xấu
. Mọi người là đồng nghiệp với nhau đã lâu, đều có quan hệ khá tốt nên cũng ngại phải nói nặng lời, đều khéo léo lấy lý do để người nghe cảm thấy thoải mái.
Thế nhưng... Kiều Đông Dương muốn nói cho bọn họ biết sự thật.
Ánh mắt bọn họ hơi trốn tránh.

Nhân sự nói công ty khó khăn cần giảm biên chế.


Tổng giám đốc Kiều, chúng tôi có tình cảm với công ty, cũng biết công ty đang gặp khó khăn, dù cuối năm phát ít tiền thưởng hoặc không phát thì chúng tôi cũng có thể chấp nhận...


Em giỏi thật!

Anh từng tưởng con gái đều thích đá quý đồ trang sức, biệt thự xe hơi, son môi túi xách đồ trang điểm, đó đều là những món bảo bối có thể khoe khoang khắp nơi. Nhất là những cô gái xinh đẹp như Trì Nguyệt, chỉ có những thứ quý giá nhất trên thế gian mới xứng với cô.
Thế nhưng, cô đứng trong đồng ruộng lại cười như một đứa bé được thỏa mãn, khiến Kiều Đông Dương có cảm giác yên bình hạnh phúc.
Thế nhưng Trì Nguyệt lại vô cùng hưng phấn, cô gần như không hề thấy chán nản vì phải chuyển nhà với bạn trai, cô đứng trên đồng cỏ hoang dang hai tay ra, hít thở bầu không khí mới mẻ:
Tại sao lại nói xin lỗi? Em rất thích nơi này. Kiều Đông Dương, em cảm thấy chúng ta có thể cải tạo nó thành một trang trại nghỉ ngơi, sau này không có cơm ăn nữa sẽ dùng cái này để kiếm sống.

Kiều Đông Dương bật cười, cau mày nhìn cô:
Em không ngại thật à?


Đương nhiên rồi. Tại sao em phải chú ý? Em vui còn không kịp được không hả?
Trì Nguyệt mở to đôi mắt long lanh như nước, cong môi cười, khuôn mặt cũng đầy ý cười:
Bầu không khí trong thành phố ô nhiễm, bụi mịn đã tăng lên rất nhiều, đầu thoải mái như ở đây? Không phải bây giờ mọi người đều thích sống trong môi trường tốt hơn sao? ở đây rất thích hợp.


Không! Tôi không thể chấp nhận được.
Kiều Đông Dương đột nhiên ngắt lời cô ta:
Tiền thưởng cuối năm vẫn được phát như mọi khi, chỉ không có phần của các cô. Đông Dương không nuôi nổi mấy người tài ba như các cô, mời đi tìm chỗ tốt hơn.

Anh nói xong, quay sang nhìn trợ lý Hầu vội vàng chạy đến.

Có lẽ bộ phận Nhân sự cũng cần nghỉ việc, đi hỏi xem ai chịu trách nhiệm xử lý chuyện này.


Ôi chao xem anh kia, nói gì thế?
Trì Nguyệt hơi giãy giụa, mỉm cười véo má anh:
Anh không cảm thấy chỗ này rất tốt sao? Anh xem, mặt trời lặn ở ngay trên nóc nhà gỗ, trên mặt nước có lục bình xanh mơn
mởn, từng cây bèo tây quấn quýt lấy nhau, còn có cây cỏ dầu chen chân vào tình cảm của chúng nó... Một đứa bé đến từ sa mạc như em rất thích nơi này. Em đã nghĩ kỹ rồi, chắc chắn sẽ nuôi cá trong hồ nước, trồng mấy loại rau xanh trong vườn, chúng ta có thể trồng ít rau cải. Trồng thêm hoa trong sân nữa, trời ạ, đây là cuộc sống thần tiên gì thế!

Kiều Đông Dương thấy cô hăng hái nói một tràng, đột nhiên mỉm cười. Bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ, anh thở dài véo mũi cô.
Lâm Phán nói rằng cô ta không hề biết trước về việc ba mẹ cô ta đến gặp Kiều Chính Sùng để hẹn Kiều Đông Dương, lúc biết được đã
rất hoảng sợ, cho rằng hành động của người lớn trong nhà rất buồn cười
, nhưng cô ta là ngọn nguồn tạo ra sự tổn thương cho Kiều Đông Dương. Đúng là cô ta muốn ba giúp đỡ Đông Dương, không ngờ ba lại đưa ra quyết định sai lầm như vậy.
Kiều Đông Dương chưa từng đồng ý gặp mặt, cũng tỏ vẻ mình không quan tâm.
Nhưng dường như Lâm Phán không thể vượt qua được khúc mắc này, cô ta sắp phát điên rồi. Cô ta cảm thấy rất mất mặt, ba cô ta còn nhờ Kiều Chính Sùng chuyển lời đến Kiều Đông Dương, nói Phán Phán không biết rõ về việc này. Bây giờ Phán Phản rất tức giận, đều là đám người già bọn họ không tốt, không nên tự ý quyết định... Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, nhưng có lẽ bọn họ không biết, không cần biết Lâm Phản có biết chuyện này hay không thì Kiều Đông Dương cũng không quan tâm.
Giấc mơ của anh hư vô mờ mịt, thậm chí kế hoạch
Người Đi Dưới Trời Sao
còn rất nực cười, 520 năm ánh sáng là nơi không thể đến được. Thế nhưng anh lại từ bỏ hết tất cả, dốc hết sức vì điều đó..
Trì Nguyệt cười khổ.
Kiều Đông Dương nhạy cảm quay sang:
Em cũng nghĩ anh rất ngu ngốc đúng không?

Nếu bản Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, bọn họ vẫn có thể cơm ngon áo đẹp đến lúc tuổi già, anh cũng có thể cho Trì Nguyệt cuộc sống giàu sang mà các cô gái bình thường không có được...
Nhưng anh không muốn, Trì Nguyệt cũng biết anh không muốn.
Giấc mơ 520 năm ánh sáng, trí tuệ nhân tạo tiên tiến và con đường hàng không vũ trụ.
Cô hơi giật mình, cô không nói việc kia với bất kỳ ai, dù lúc đó không thoải mái lắm nhưng cô cũng không muốn truy cứu. Việc sinh tồn trong xã hội này không dễ, có ai không bị nói xấu sau lưng?
Cô thấy mấy người này bị đuổi việc cũng hơi mơ hồ.
Điều này... bọn họ không nghĩ rằng cô đã làm gì chứ?
Một căn biệt thự được thiết kế độc đáo còn nằm ở vị trí như vậy trong thành phố, bây giờ anh bán hơn hai tỷ, sau này phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mua lại được? Ít nhất Trì Nguyệt cho rằng đây là một số tiên trên trời, cả đời này cô cũng không dám nghĩ đến.
Có khoảnh khắc cô đột nhiên hiểu vì sao Kiều Chính Sùng lại không hiểu Kiều Đông Dương.
Không chỉ ông, cô tin gần như tất cả mọi người trên thế giới này đều không hiểu được.
Kiều Đông Dương hừ lạnh, sắc mặt tái xanh vẫn còn tức giận:
Đây là công ty của anh, anh muốn biết gì mà không được?
Anh liếc nhìn Trì Nguyệt, nói nhỏ:
Khắp nơi trong khu làm việc đều có camera giám sát, Thiên Cẩu sẽ định kỳ chọn lọc một vài tin tức có ích rồi gửi cho anh.


Sao bây giờ mới đuổi đi?


Anh chờ bọn họ làm xong công việc rồi bàn giao.


Anh Kiều cứ giao nơi này cho tôi, anh vào phòng làm việc nghỉ ngơi cho bớt giận.

Anh ta nháy mắt ra hiệu với Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương lườm anh ta rồi đi vào văn phòng. Dù hổ già bị bệnh thì oai phong vẫn còn đó. Đám người trong khu làm việc cấm như hển, không nói một câu nào.
Trì Nguyệt theo Kiều Đông Dương đi vào trong, pha cà phê rồi đặt lên bàn cho anh, thấy anh còn chưa hết giận, cô mỉm cười khuyên nhủ:
Anh đừng nóng giận, so đo với bọn họ làm gì? Mấy người này chỉ là kẻ ba phải gió chiều nào theo chiều đó, không có chủ kiến, thấy hướng gió không đúng là nói lung tung...

Trì Nguyệt dở khóc dở cười, cô không nói gì mà chỉ khoanh tay mỉm cười nhìn bọn họ.
Thế nhưng Kiều Đông Dương lại nổi giận, anh không thèm nói lý lẽ với những người kiến thức hạn hẹp này. Anh nhìn đồng hồ, nghiêm nghị nói với trợ lý Hầu:
Tôi muốn thấy bọn họ rời khỏi Đông Dương trong vòng mười phút! Quá một giây cậu cũng đi theo luôn đi!

Trợ lý Hầu:
...

Nếu một người đàn ông không thể cho người phụ nữ mình yêu một mái nhà yên ổn, đó chắc chắn là một sự thất bại với anh.
Ngày hôm nay niềm kiêu ngạo của anh đã bị chà đạp dưới chân.
Anh thấy rất áy náy với cô.
Khi anh vừa về nước tính cách kỳ quái, nóng nảy, muốn đi là đi, tự nhiên nổi hứng muốn đến vùng ngoại thành làm một vị
cao nhân ở ẩn
không tranh quyền thế. Thế nhưng sau khi anh mua lại căn nhà này còn chẳng đến được hai lần, anh không chịu được muỗi sâu kiến ở đây nên không tới nữa. Lâu ngày không có người đến đây, vườn hoa hoang tàn, hồ nước cũng không có người chăm sóc, trên khoảng đất trồng rau mọc đầy cỏ hoang.
Nơi này cách nội thành khá xa, giá nhà thấp không đáng tiền, nhưng nó lại trở thành cảng tránh gió cuối cùng của Kiều Đông Dương. Những công nhân dọn nhà chuyển từng món đồ vào trong nhà, dì Lý dọn dẹp giúp bọn họ cả nửa ngày, đến lúc hoàng hôn mới dọn dẹp xong tất cả đồ đạc, bà thở dài, đôi mắt đong đầy nước mắt rời đi.
Dưới ánh hoàng hôn ngày thu, Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt:
Xin lỗi em.


Mấy giờ?
Trì Nguyệt nghe thấy có thành quả thì tinh thần phấn chấn.

Lão Nghiệm bảo anh đến sớm một chút. Ừ, mười giờ đi.

Được, vậy em hủy cuộc hẹn trước của cô Lâm Phán giúp anh nhé?
Kiều Đông Dương nhướn mày, mỉm cười nhìn cô chằm chằm:
Em đúng là quỷ tinh quái.

Trì Nguyệt không cần hỏi cũng đoán được Lâm Phán muốn nói gì với Kiều Đông Dương. Mấy ngày qua cô ta hẹn Kiều Đông Dương nhiều lần, muốn thay mặt ba mẹ đến xin lỗi anh.
Không ngờ Lâm Phán không hẹn được anh, lại đến thắng công ty.

Trì Nguyệt đã thấy đủ loại phụ nữ điên cuồng vì tình yêu, nhưng một người cố chấp càng thua càng hăng hái như Lâm Phán đúng là đã cho cô mở mang tầm mắt.


Kiều Đông Dương, em cảm thấy Lâm Phán thật sự là người vô tội. Cô ta chỉ đề nghị ba mẹ bỏ tiền giúp anh mà thôi... Một cô gái đã làm đến mức này cũng không dễ, anh thật sự không cảm động sao? Nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp cát thôi?


Kiều Đông Dương mỉm cười:
Cát trong sa mạc sao?


Trì Nguyệt nhướn mày:
Lâm Phản cầu xin ba mình vì anh, lại cúi đầu xin lỗi, chẳng lẽ không khiến anh thấy cảm động sao?



Không.
Kiều Đông Dương thờ ơ cười lạnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.