• 1,487

Chương 330: Có qua có lại


Trì Nguyệt chuẩn bị nguyên liệu đồ nướng ở trong nhà, thỉnh thoảng lượn qua một vòng xem bọn họ có câu được cá không, có thể dùng để nướng không. Cứ8 đi đi lại lại như thế mấy lần, Thiệu Chi Hành không nhịn được cười cô:
Sao em cứ chạy qua chạy lại như thỏ vậy, sợ tôi đẩy bạn trai em xuống hồ n3ước nuôi cá à?


Trì Nguyệt nhướn mày, nghiêm túc nói:
Sao anh biết?


Chẳng lẽ trong lòng anh không biết vì sao tôi từ chối anh sao?

Thiệu Chi Hành nhún vai:
Cậu đừng thiếu tự tin như thế.


Ha ha, hai anh câu đi, em đã chuẩn bị xong nguyên liệu rồi, 9đừng tay không mà về đấy.

Cô không muốn đến gần hơn nữa, mơ hồ cảm nhận được chắc chắn hai người này có chuyện muốn nói chứ không đơn thuầ6n là câu cá. Bên hồ nước, Kiều Đông Dương và Thiệu Chi Hành mỗi người một ghế, trên đầu là ô che nắng, bọn họ còn đội cả mũ câu cá, thoạt nhìn vô c5ùng rảnh rỗi, ngay cả giọng nói cũng hơi lười biếng.
Tổng giám đốc Kiều, tôi đã cân nhắc, tôi quyết định cho Khoa học Kỹ thuật Đông Dương vay tiền.
Kiều Đông Dương quay sang:
Tôi cũng nghĩ kỹ rồi, tôi quyết định chấp nhận sự đầu tư của anh.


Chủ Vương đồng ý cho cậu đi à?

Vương Tuyết Nha cười ha ha, khoác tay cô:
Cậu đoán đúng rồi. Ba mình đã gửi gắm mình cho bác Nghiêm, đến phòng thí nghiệm học tập bác ấy.

Lúc Kiều Chính Nguyên nhận được tin tức đã tức điên lên, nổi giận đùng đùng trong văn phòng.
Chiều hôm đó, công ty Hành Thiên, truyền thông Hào Quang và ba công ty khác đều nhận được văn bản luật sư từ tập đoàn Kiều thị, lấy lý do Kiều Đông Dương không có quyền đại diện Khoa học Kỹ thuật Đông
Thiệu Chi Hành:
Tôi có bạn trong các phương diện có liên quan, có muốn tôi giới thiệu cho cậu không?

Không cần.
Kiều Đông Dương nheo mắt lại:
Tôi sẽ tự cân nhắc.

Thiệu Chi Hành nhìn chàng trai nhỏ hơn anh ta gần mười tuổi, ánh mắt bình tĩnh, khóe môi mỉm cười:
Tôi tin tưởng vào mắt nhìn của tôi.

Kiều Đông Dương:
Thế thì anh thoải mái hơn đi.

Thiệu Chi Hành nhướn mày:
Không thoải mái được, tôi đã đập hết tài sản vào Khoa học Kỹ thuật Đông Dương rồi.

Dương nhận đầu tư cổ phiếu thời gian dài. Yêu cầu bọn họ lập tức xóa bỏ mối quan hệ hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, nếu không bọn họ đang xâm phạm quyền lợi của tập đoàn Kiều thị, cả mấy công ty đều bị kiện ra tòa.
Đây là một cách tạo áp lực.

Được rồi, được rồi, nói cho cậu biết. Cô Trì, mình được Khoa học Kỹ thuật Đông Dương thu nhận rồi. Bắt đầu từ ngày mai mình sẽ là đồng nghiệp của cậu.

Trì Nguyệt ngơ ngác ngoảnh lại nhìn Kiều Đông Dương, anh đang trò chuyện với những người kia. Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm Vương Tuyết Nha, kéo cô ấy ra khỏi phòng cùng nhau vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa hỏi:
Cậu nghiêm túc à?

Nghiêm túc.
Vương Tuyết Nha chớp mắt:
Cậu nghi ngờ mình à?
Đương nhiên Trì Nguyệt sẽ nghi ngờ rồi, chuyện này đột ngột như vậy, Kiều Đông Dương cũng không nói cho cô biết, ai có thể tin được hả?
Cậu làm bộ phận nào trong Khoa học Kỹ thuật Đông Dương?

Vương Tuyết Nha trợn mắt nhìn cô:
Nói ra sẽ làm cậu sợ chết khiếp đấy. Ở phòng thí nghiệm!

Trì Nguyệt thật sự sợ chết khiếp. Không phải ai cũng có thể vào phòng thí nghiệm. Tuy Vương Tuyết Nha có kiến thức hàng không vũ trụ vững chắc nhưng không phải là người chuyên nghiệp, có vị giáo sư nào chịu dẫn dắt cô... Nghĩ đến đây, Trì Nguyệt đột nhiên khẽ giật mình, nghĩ đến người cha ngôi sao sáng trong ngành hàng không vũ trụ của Vương Tuyết Nha.

Tôi hiểu. Chỉ được thành công, không được thất bại.
Kiều Đông Dương thản nhiên nói:
Tôi không phải là một nhà khoa học về mặt tinh thần bình thường. Thành quả nghiên cứu phát triển của Đông Dương đều có thể tiến vào lĩnh vực thương mại và dân sự, tuy không thể ứng dụng người máy không gian vào lĩnh vực thương mại, nhưng đổi mới khoa học kỹ thuật trong việc phát triển nghiên cứu người máy không gian là được. Ví dụ chúng ta có mỏ pin năng lượng mặt trời, tỉ lệ chuyển đổi có thể nâng cao đến 45%, tuổi thọ sử dụng cao hơn 50 lần, đây là vấn đề tiền bạc sao? Không phải! Nó là nhu cầu nguồn năng lượng thay đổi thế giới...

Anh nói xong, những người ở đây đều không hiểu, nhưng đàn ông đều có thể nảy sinh hứng thú với những thứ này nên nghe rất tập trung.

Vậy cần bao lâu mới có thể kiểm đầy chậu đầy bát?
Thiệu Chi Hành luôn đưa ra câu hỏi đúng lúc.
Kiều Đông Dương nhướn mày:
Kiểm tiền là việc ở giai đoạn hai. Nói cách khác, giai đoạn một chỉ có thể đốt tiền. Không đốt tiền, không đầu tư thì lấy đâu ra phát triển?

Những người kinh doanh chắc chắn sẽ vướng vào những vụ kiện tụng, nếu không cần thiết thì không ai muốn dính vào những chuyện này.
Kiều Chính Nguyên cho rằng bọn họ sẽ thỏa hiệp. Thế nhưng Hành Thiên, Hào Quang và mẩy công ty kia đều chống đỡ áp lực, tin rằng việc đầu tư của mình hợp tình hợp lý nên từ chối yêu cầu vô lý của Kiều thị, sẵn sàng đi theo con đường pháp luật.
Trì Nguyệt giật mình:
Tiểu Ô Nha, sao cậu...


Sao mình lại đến đây đúng không?
Vương Tuyết Nha cong môi, chọc ngón tay vào trán cô:
Cậu là đồ vô lương tâm, đi ăn cơm cũng không biết mời mình, Nguyệt Quang Quang, có phải cậu đã quên mất mình rồi không?

Điểm xuất phát của Kiều Đông Dương và Thiệu Chi Hành căn bản không giống nhau. Thiệu Chi Hành cảm thấy ý tưởng của Kiều Đông Dương vẫn nằm trong thái độ một nhà khoa học đơn thuần, chỉ vì nghiên cứu ra thứ mình cần chứ không cân nhắc đến yếu tố cao hơn, ví dụ làm cách nào để tối đa hóa lợi ích sản phẩm một cách tốt nhất, kiểm lại gấp bội số tiền đã đầu tư...
Trì Nguyệt nhìn bọn họ nói qua nói lại, càng thảo luận càng nghiêm túc, thở dài đứng dậy định vào nhà vệ sinh.
Thiệu Chi Hành cười:
Tổng giám đốc Kiều vừa nói việc phát triển nghiên cứu của Đông Dương có một không hai. Đương nhiên là tôi có lòng tin.

Kiều Đông Dương cong môi:
Sao tôi cảm thấy anh đang nói một đằng làm một nẻo?
Thiệu Chi Hành:
Đâu có, tôi chỉ quá nghiêm túc thôi.

Thiệu Chi Hành cau mày:
Tôi có thể lấy 20%, nhưng có đủ để cậu quay vòng vốn không?

Tôi sẽ nghĩ thêm cách.
Kiều Đông Dương nhìn hồ nước:
Tôi có thể chấp nhận anh thì cũng có thể chấp nhận những người khác.

Hành động này là thỏa hiệp và cũng là sự khôn khéo của anh. Giữa đàn ông với nhau có một sự kiêu ngạo nào đó không thể miêu tả được, Thiệu Chi Hành tuyệt đối không làm việc xấu để Trì Nguyệt coi thường. Bởi vậy, Thiệu Chi Hành là nhà đầu tư rất an toàn, dù anh ta tham gia đầu tư, quyền khống chế Khoa học Kỹ thuật Đông Dương vẫn nằm trong tay Kiều Đông Dương.
Vương Tuyết Nha bị thương vì chuyện ngoài ý muốn nên không thể tiếp tục thi đấu Người Đi Dưới Trời Sao, nhưng điều này không giảm bớt tình yêu của cô với hàng không vũ trụ. Những ngày qua ba mẹ hy vọng có ở nhà nghỉ ngơi, nhưng cô gái này không chịu được cảnh cô đơn, suy nghĩ đủ cách để thuyết phục ba, cuối cùng đã xin được một nghề nghiệp có liên quan đến lĩnh vực hàng không vũ trụ: Thực tập
sinh phòng thí nghiệm, học sinh của giáo sư Nghiêm.
Kiều Đông Dương quay đi:
Tôi sẽ không làm anh thất vọng.

Kiều Chính Nguyên nghĩ hết mọi cách có thể để tiếp tục chiến thuật kéo dài vụ kiện. Ông ta càng làm vậy càng chứng tỏ ông ta đang chột dạ. Ông ta biết khả năng mình thua kiện rất lớn, nhưng điều này không quan trọng, chỉ cần vụ kiện kéo dài đủ lâu, sơ thẩm còn có phúc thẩm, phúc thẩm xong còn có chung thẩm... Cử kéo dài một hai năm, Khoa học Kỹ thuật Đông Dương không được đầu tư và cho vay, đến lúc đó ông ta tìm công ty khác ngụy trang mua lại với giá thấp, Kiều Đông Dương sẽ thua hoàn toàn.
Anh nói là
đầu tư
chứ không phải
vay tiên
.
Thiệu Chi Hành chậm rãi quay sang nhìn anh:
Sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt rồi?

Chỉ có Thiệu Chi Hành im lặng.
Anh ta không hút thuốc mà chỉ uống một ít rượu, lời nói và hành động có chừng mực. Anh ta là một người biết tự chủ, phong cách nhẹ nhàng, nhìn chân thành chín chắn hơn Trịnh Tây Nguyên và mấy người bạn này nhiều. Mấy người kia khoác lác đủ rồi, anh ta mới chậm rãi hỏi:
Cho tôi nói xen vào một câu.

Trò chuyện một lúc, mọi người có nhiều đề tài để nói hơn.
Kiều Đông Dương nói cho bọn họ nghe về phương hướng nghiên cứu phát triển Đông Dương, nói ra từng lý luận chuyên nghiệp khiến bọn họ ngơ ngác, đều cảm thấy khoản đầu tư của mình rất xứng đáng, có ý nghĩa vượt thời đại.

Trì Nguyệt rất tin tưởng anh.

Thiệu Chi Hành mỉm cười:
Đây là việc làm ăn của chúng ta, đừng kéo phụ nữ vào làm nhân tố để suy nghĩ.

Truyền thông dụng rất nhiều lời lẽ phóng đại để đưa tin về chuyện này, ồn ào đến mức ai ai cũng biết.
Vì vậy, mấy đối tác đầu tư lại tụ tập ở Crown.

Anh ta?
Trì Nguyệt vẫn rất lo lắng việc của cô và Trịnh Tây Nguyên, ngơ ngác chỉ vào cô:
Có phải mối quan hệ giữa hai người đã tốt hơn không, cậu suy nghĩ kỹ chưa?


Ôi chao, cậu nghĩ gì thế? Anh ấy chỉ nói cho mình biết các cậu đang ăn cơm ở đây, chỉ có mình cậu là phụ nữ, hỏi mình có muốn đến với cậu không.


Mặc kệ, mặc kệ, uống rượu thôi!

Thiệu Chi Hành, Kỷ Dật Phàm, Tề Hoa, Ngô Khải đều có mặt, điều thú vị là ngoại trừ Kiều Đông Dương và Ngô Khải, mấy người còn lại đều độc thân. Bọn họ là những người trẻ tuổi đầy hứa hẹn có thành tựu, tính cách ngang ngược, chỉ hướng lớn không muốn bị hôn nhân trói buộc.
Kiều Đông Dương cười lạnh, kéo cần câu lên thấy nó trống trơn, cho thêm mồi câu rồi thả xuống:
Tôi biết anh thích Trì Nguyệt, cô ấy cũng không bài xích anh. Anh là sự uy hiếp của tôi, nên tôi không muốn anh tiếp cận cô ấy.

Nhưng cô ấy không yêu tôi.
Thiệu Chi Hành cười:
Cậu có thể yên tâm chưa?

Kiều Đông Dương nhìn sang, ánh mắt sâu thẳm:
Anh nuốt nổi 20% cổ phần không?


Các cậu có cảm giác mình là anh hùng dũng cảm không?
Trịnh Tây Nguyên uống một ít rượu, giọng điệu hăng hái và còn hơi đắc ý nữa.

Một Hạo Quang nho nhỏ cũng dám cạnh tranh với Kiều thị, đúng là sảng khoái! Cả đời này chưa từng sảng khoái như vậy, tôi cũng thấy hơi tự hào... A Kiều, anh không biết đâu, đại diện pháp lý bên Kiều thị bị em chọc giận đến méo cả miệng, ha ha ha ha!


Không phải người ta muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ à?


Đúng vậy, quả bất ngờ, thoáng cái cậu đã chạy đến trước mặt mình rồi.

Ha ha ha.
Vương Tuyết Nha cười không ngừng được, lại lè lưỡi:
Là anh Trịnh gọi mình đến ăn cơm.


Nói đi nào! Mình có giới không?
Vương Tuyết Nha tỏ ra hưng phấn.
Trì Nguyệt vừa nhìn trời vừa cười ha ha vỗ đầu cô:
Cậu giỏi lắm rồi. Chuyện lớn vậy mà cũng dám giấu mình.


Có khả năng thắng kiện không?

Thiệu Chi Hành đầu tư nhiều tiền như vậy, đương nhiên cũng lo lắng về rủi ro. Anh ta là một doanh nhân, việc anh ta đầu tư vào Đông Dương không phải vì nể mặt Trì Nguyệt như Kiều Đông Dương đã nghĩ, mà là anh ta đã tìm hiểu toàn diện về Khoa học Kỹ thuật Đông Dương, cho rằng Kiều Đông Dương và công ty khoa học kỹ thuật của anh là cổ phiếu tiềm năng. Việc bơm vốn vào lúc này không khác gì mua chứng khoán ở đáy thị trường, có rủi ro nhưng có thể kiểm đầy bát đầy chậu, còn để Kiều Đông Dương phải chịu một món nợ nhân tình, sao lại không làm chứ?
Trì Nguyệt kỳ quái nhìn cô:
Sao thế? Có chuyện gì?


Cậu có muốn đoán không?

... Không phải cậu định nói cho mình biết à?

Vừa mở cửa ra đã có một bóng người nhảy đến trước mặt.

Oa! Mọi người bắt đầu rồi à? Xin lỗi, mình đến muộn!

Đương nhiên Kiều Chính Nguyên sẽ không khách sáo, bàn bạc với bộ phận Pháp lý của công ty mấy lần mà vẫn không nhận được kết quả mong muốn, tức giận tìm luật sư làm đơn kiện.
Thương trường như chiến trường, tình hình không ngừng thay đổi.
Trì Nguyệt dở khóc dở cười.

Đúng vậy, đương nhiên là vậy. Cô gái này, cô là ai thế? Đi nhầm chỗ à?

Đồ có trai quên bạn, có mới nới cũ!
Vương Tuyết Nha mỉa mai cô, sau đó híp mắt cười bí ẩn:
Vốn dĩ muốn cho cậu một ngạc nhiên. Dù sao bây giờ cậu cũng không quan tâm, để mình nói cho cậu biết.


Anh muốn tôi nói anh là người đầu tư thích hợp nhất sao? Không, tôi đã từ chối người còn thích hợp hơn anh.


Nhưng cậu cũng từng từ chối tôi.

Thiệu Chi Hành mỉm cười:
Không phải chỉ dạy, tôi chỉ muốn hỏi Tổng giám đốc Kiều, đây đúng là một dự án tốt, nhưng cậu ấy có thể thương mại hóa được không?
Phải thương mại hóa mới có thể kiếm tiền, nếu không thì chỉ là lý tưởng. Đối với doanh nhân, đó chỉ là mấy việc chơi đùa vớ vẩn.
Kiều Đông Dương lười biếng nhìn anh ta:
Vậy thì phải xem Tổng giám đốc Thiệu có tin tưởng tôi không.

Mọi người im lặng nghe Thiệu Chi Hành phát biểu ý kiến.

Anh Thiệu, anh có điều gì muốn chỉ dạy các anh em?

Kiều Đông Dương chậm rãi cầm chén lên, nhìn anh ta:
Ông ta vốn bị méo mồm mà.
Trịnh Tây Nguyên:
..

Bị chặn họng một lúc lâu, anh ta gãi đầu:
Thật sao?

Theo lời nói của Trịnh Tây Nguyên là đến để ăn mừng.
Ăn mừng cái gì chứ?
Kiều Chính Nguyên tính toán rất giỏi nhưng ông ta không ngờ thật sự có người to gan, dám đầu tư vào Khoa học Kỹ thuật Đông Dương còn chưa rõ quyền sở hữu.
Ngoại trừ công ty Hành Thiên của Thiệu Chi Hành nhận 20% cổ phần, truyền thông Hạo Quang bên Trịnh Tây Nguyên, còn có ba người bạn thắng bài khi chơi với Kiều Đông Dương gồm Kỷ Dật Phàm, Tề Hoa, Ngô Khải tự đại diện công ty của mình mua 5% cổ phần, giúp đỡ Khoa học Kỹ thuật Đông Dương sống lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.