• 1,487

Chương 331: Biết trước vậy mình đã không hạ phàm


Những người trẻ tuổi ngồi với nhau nói không hết chuyện. Chỉ có điều phần lớn đều là đề tài mà Trì Nguyệt không thể nói xen8 vào, cũng may Vương Tuyết Nha đến đây, sau khi ăn mấy miếng liền trốn đến ghế sofa
trò chuyện riêng
.

Trì Nguyệt3 quan sát, cũng không phát hiện giữa Vương Tuyết Nha và Trịnh Tây Nguyên có điều mờ ám nào vượt quá tình bạn, dường như Vư9ơng Tuyết Nha đã quên đi chuyện cũ, buông tha cho Trịnh Tây Nguyên, cũng buông tha cho bản thân.

Trái tim lo lắng 6của Trì Nguyệt dân bình tĩnh lại.
Hôm nay cảm xúc của hai người khá tốt, mượn một món ăn ngon tâm sự rất nhiều về ký ức thời thơ ấu, sự kiêu ngạo, những tai nạn xấu hổ khi còn thơ bé, dường như đã trải qua cả đời trong khoảng thời gian nói chuyện ngắn ngủi.
Ăn xong mì hoành thánh về công ty, trong lòng Trì Nguyệt vẫn đong đầy cảm xúc.

Kiều Đông Dương, em vui quá!


Vâng!

Trợ lý Hầu chuồn cực nhanh.
Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương nhìn nhau, mấy giây sau hai người đều cười.
Đã qua thời gian vất vả, Trì Nguyệt nhìn cái gì cũng muốn ăn.
Vất vả lâu vậy rồi, hiếm khi nào có một buổi tối hai người thoải mái đi dạo chợ đêm, Trì Nguyệt nhiệt tình chọn một bát mì hoành thánh hải sản cho Kiều Đông Dương.

Nào nào nào, cảm nhận tác dụng kỳ diệu của ẩm thực ma quỷ nào.
Kiều Đông Dương cầm đũa củi đầu ăn mỳ, anh không hề kén chọn khiến Trì Nguyệt ngạc nhiên bật cười.
Kiều Đông Dương cầm thìa múc một miếng mì hoành thánh trong bát, không nhìn cô:
Không nhớ rõ. Có lẽ là không có.


Không có? Không thể nào.


Khi anh còn bé muốn ăn cái gì sẽ có cái đó. Không có khát vọng, cũng không có việc thỏa mãn tinh thần như em đã nói.

Trợ lý Hầu cười:
Tôi thấy hai người như vậy sợ làm phiền, đang định nhẹ nhàng chuồn đi, ai ngờ lại bị phát hiện...
Khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm lại:
Đây là nhẹ nhàng hả?


Tôi đã rất nhẹ.
Trợ lý Hầu tỏ vẻ cầu xin:
Nhưng tôi cao lớn như vậy, dù nhẹ thế nào cũng không thể làm trái lại lực hút Trái Đất, nhẹ nhàng bay trên không trung chứ...

Kiều Đông Dương bật cười.
Ngay bên cạnh văn phòng Kiều Đông Dương có một phòng nghỉ ngơi, trước kia anh tăng ca hoặc chơi game không muốn về sẽ nghỉ lại ở đây.
Anh là một người đàn ông tinh tế, trong phòng nghỉ có đầy đủ mọi thứ và cả phòng vệ sinh riêng, phòng rộng rãi và thoải mái dễ chịu, có thể so sánh với khách sạn năm sao.
Trì Nguyệt thích nhất cửa sổ sát đất cực lớn có thể quan sát cảnh đêm lộng lẫy ở Thân thành.
Đây là giang sơn của trẫm.
Cô dang hai tay ra nhìn Thân thành chìm trong ánh đèn xinh đẹp, chậm rãi nhắm mắt lại hít thở thật sâu:
Đứng đây có cảm giác ôm lấy cả thành phố vậy.


Yêu cầu của anh với chất lượng cuộc sống đã giảm đi rõ rệt! Ông chủ Kiều.


Nếu không thì phải làm sao? Bây giờ anh là người nghèo.

Kiều Đông Dương nói rất nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm sắc bén nhưng dáng vẻ lại thản nhiên.
Trì Nguyệt đảo mắt.
Anh có muốn đi ăn khuya không?
Kiều Đông Dương dở khóc dở cười:
Cô nhóc này, em vừa rời khỏi bữa tiệc đấy, đừng nói với anh là em chưa ăn no nhé?

Đúng vậy!
Trì Nguyệt thoải mái trả lời:
Em chỉ lo nói chuyện với Tiểu Ô Nha, không để ý đến việc ăn uống.


Sao em không đần chết đi!
Kiều Đông Dương cưng chiều gõ đầu cô.
Tâm trạng Trì Nguyệt rất tốt.

Ông chủ Kiều, anh xấu thật!


... Cô gái nhỏ, em rất nhanh nhẹn!

Kiều Đông Dương nới lỏng cổ áo, chậm rãi đến gần cô, trên mặt nở nụ cười xấu xa, biểu cảm và động tác đó khiến Trì Nguyệt nghĩ đến
Tổng giám đốc bá đạo
, không nhịn được bật cười.

Em biến thái thì có, thấy đối thủ chịu thiệt thòi rồi bị khinh bỉ, em lại thấy vui.


Anh nói quả đúng. Sao em chưa từng nhận ra mình là người xấu tính thể chứ? Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Kiều Chính Nguyên nổi giận đùng đùng, em lại thấy vui.


Người xấu tính không dám thừa nhận suy nghĩ thật trong lòng mình, điều này có thể thấy cô Trì không phải người xấu tính.


...
Rất có lý.
Trì Nguyệt phồng má lườm anh, Kiều Đông Dương cười nhẹ nhàng:
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc anh đã biến thành một người nghèo rớt mồng tơi.

Trì Nguyệt bật cười.

Thật sao?

Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô:
Hôn anh một cái, anh sẽ nói đúng vậy.


Đồ ngây thơ!
Trì Nguyệt lườm anh, Kiều Đông Dương mỉm cười đưa tay ôm eo cô, im lặng lại gần muốn hôn cô. Trì Nguyệt ngửa cổ tránh, ngay lúc không tránh được nữa lại thấy cửa thang máy ở sau lưng anh mở ra:
Thang máy đến rồi... Ồ, trợ lý Hầu. Sao anh lại ở đây?


Hơn nửa đêm cậu còn ở lại công ty làm gì?

Tăng ca!
Trợ lý Hầu ngáp dài:
Phục vụ ông chủ!

Trì Nguyệt:
...

Kiều Đông Dương xua tay:
Nhanh cút đi ngủ đi.

Trịnh Tây Nguyên ngồi bên kia đột nhiên gọi cố, giọng nói rất thân thiết.
Vương Tuyết Nha và Trì Nguyệt đều ngạc nhiên, quay sang nhìn anh ta.
Sao thế? Anh làm tôi giật mình.
Vương Tuyết Nha hỏi.
Trịnh Tây Nguyên khoác tay lên tay vịn ghế, đôi mắt hơi nheo lại có vẻ lười biếng, quan tâm cô như những người bạn:
Khi em đi làm ở Đông Dương, định ở lại chỗ nào?

kêu.
Kiều Đông Dương ngồi ở ghế phụ than thở
phụ nữ thật nhiều chuyện
. Anh thấy hơi đau đầu. Anh không thích uống rượu nhưng hôm nay mọi người vui vẻ, anh không muốn làm người khác mất hứng nên đã uống rất nhiều.
Tiễn Vương Tuyết Nha đến khách sạn, nhìn cô lên tầng, Kiều Đông Dương thở phào nhẹ nhõm.

Kiều đại nhân, tha cho em đi, em sai rồi.


Sai ở đâu?


Em không nên trêu anh.

Đêm nay cô cười rất nhiều, hoàn toàn không thể khống chế được. Đầu tiên Kiều Đông Dương hơi ngạc nhiên, sau đó vô cùng tức giận, bước tới túm lấy cô đè xuống bàn làm việc.
Không phải em nhanh lắm à? Lại chuồn phát nữa cho anh xem nào.


Đừng đừng! Anh Kiều, ha ha... Anh còn nhanh hơn, em bằng lòng nhận thua.

Trì Nguyệt vừa nói vừa cười, cơ thể cô không động đậy được, chỉ còn đôi chân đang điên cuồng giãy giụa,
Trì Nguyệt kéo cô lại, nghiêm túc nói:
Nếu cậu không chê thì đi với mình đi, tối nay chúng ta ở lại công ty.


ở lại công ty?
Vương Tuyết Nha không hiểu rõ tình huống của bọn họ, nghe vậy hơi ngơ ngác:
Các cậu còn định tăng ca à?


Không phải, nhà bọn mình hơi xa, lái xe về sẽ muộn mất. Ngày mai còn phải đến đây nữa, không muốn đi qua đi lại nhiều.

ồ.
Vương Tuyết Nha không nghĩ quá nhiều:
Hay là thời đi, ở khách sạn rất thoải mái. Chúc mừng các cậu đã thoát được khó khăn, đi hưởng thụ thể giới hai người đi.
Vương Tuyết Nha ở lại một khách sạn cách Khoa học Kỹ thuật Đông Dương không xa. Hai cô gái trò chuyện cả quãng đường từ Crown đến khách sạn vẫn chưa dừng lại, líu ra líu ríu như vô số con chim đang
Trì Nguyệt cười nói:
Có thể vì khi còn bé quá nghèo, ăn thịt cũng là điều xa xỉ. Mì hoành thánh là một món ăn ngon mà dân nghèo như em có thể hưởng thụ được. Kiều Đông Dương, anh có phát hiện không, khi còn bé luôn thấy đồ ăn rất ngon, nhất là những món rất muốn ăn mà không được sẽ khắc sâu vào ký ức của anh. Không cần biết anh đã bao nhiêu tuổi, đã ăn bao nhiêu món ngon, chỉ có mùi vị quen thuộc trong trí nhớ là có thể thỏa mãn dạ dày của anh.


Có lẽ vậy.
Kiều Đông Dương cười qua loa.
Trì Nguyệt hỏi anh:
Khi còn bé anh thích ăn món gì nhất?

Lúc đứng ở ven đường, Trì Nguyệt hỏi Vương Tuyết Nha một câu giống hệt Trịnh Tây Nguyên.

Tiểu Ô Nha, cậu định ở đâu?


Khách sạn. Vốn dĩ muốn ở cạnh cậu chiếm lấy cậu, nhưng anh Kiều sẽ không vui. Được rồi, được rồi, ngày mai chúng ta gặp lại. Cậu đưa mình đến khách sạn đi, có tiện đường không? Nếu không tiện đường, mình tự gọi xe cũng được.

Thời gian đúng là liều thuốc tốt để chữa lành những vết thương.
Mọi việc5 đã qua, mọi người đều sống tốt hơn.

Vương Tuyết Nha!

Là trợ lý Hầu thật.
Trì Nguyệt nghĩ đến trò đùa ở cửa thang máy lại buồn cười. Thế nhưng không nên cười trong hoàn cảnh lúng túng thế này, thế là cô nhịn đến đỏ cả mặt, cuối cùng vẫn bật cười.
Kiều Đông Dương quay sang lườm cô.
Vương Tuyết Nha tức giận hỏi lại:
Liên quan gì đến anh?

Trịnh Tây Nguyên ngạc nhiên, đột nhiên mỉm cười chỉ vào cô:
Cô nhóc này qua cầu rút ván, trở mặt không quen biết.

Trước kia Vương Tuyết Nha thích Trịnh Tây Nguyên nên lúc nói chuyện với anh ta rất khách sáo, sợ phá hỏng hình tượng của mình, mọi hành động đều cẩn thận mất tự nhiên, luôn tỏ ra xấu hổ. Bây giờ cô đã hoàn toàn buông tay, không còn cảm giác bị gò bó bởi cảm giác của anh ta nữa.
Trì Nguyệt gõ mạnh vào trán cô.

Thôi đi cô nương, không tiện cũng phải đưa cậu về!


Hừ, nhỏ mọn! Vì sao cậu không mời mình đến nhà cậu ngủ?

Kiều Đông Dương nghiêm túc hỏi cô:
Em nghĩ vậy thật à?

Trì Nguyệt gật đầu:
Thật đó!

Kiều Đông Dương cầm đũa, vẻ mặt buồn bã:
Ôi, nếu biết vậy từ sớm thì anh đã chơi trò biến thành người nghèo, biết đâu có thể chưa được em sớm hơn thì sao? Tự nhiên tốn nhiều thời gian vô ích như vậy.

Cánh cửa cạch một tiếng như có người đi ngang qua, Trì Nguyệt còn chưa kịp phản ứng lại, Kiều Đông Dương đã nhanh chóng kéo cô lên, ôm vào trong lòng, sau đó xoay người quát lên:
Ai?

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.
Không có ai trả lời.

Cô ta nói quá nhiều, dường như không thể ngậm miệng lại được vậy!

Trì Nguyệt thản nhiên nhìn anh, vuốt thẳng tóc rồi dựa vào vai anh, cười hỏi:
Chồng ơi, bây giờ chúng ta đi đâu?


Không phải về công ty à?

Đêm khuya, trong công ty vô cùng yên tĩnh không có một ai. Kiều Đông Dương nắm tay Trì Nguyệt đi vào văn phòng, nhìn cô vẫn đang cúi đầu cười trộm như đang đắc ý vì trêu được anh.
Kiều Đông Dương hừ khẽ, kéo Trì Nguyệt đến muốn hôn cô nhưng Trì Nguyệt lại nhanh nhẹn như một con thỏ, cô chuồn đi từ dưới nách anh không cho anh cơ hội, cô đứng dựa vào bàn làm việc, mỉm cười nhìn
anh.

Tôi định tìm một căn nhà ở gần phòng thí nghiệm, anh có căn hộ nào cho tôi thuế không?


Có chứ! Hoàn toàn không thành vấn đề.
Trịnh Tây Nguyên thoải mái đồng ý:
Chuyển đến ở chung với tôi đi, nhà tôi gần.
Vương Tuyết Nha cười ha ha:
Xấu xa.
Hai người từ tình bạn cách mạng thuần khiết, biến thành trêu chọc nhau mấy câu không trong sáng. Đây được coi là một sự tiến bộ hay lùi bước?
Trịnh Tây Nguyên nheo mắt, như cười như không:
Tôi đang nghiêm túc đẩy, nhà tôi rất rộng rãi. Em nghĩ sao?


Phằn!
Trì Nguyệt cười lau miệng, duỗi thẳng đôi chân đang co quắp dưới gầm bàn, ngắm mọi người đi lại trên đường, trong lòng vô cùng ấm áp khi nhìn con đường nhỏ hẹp đầy khói lửa này, cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống mấy tháng trước như địa ngục, cô nhìn Kiều Đông Dương:
Anh có cảm thấy đây mới là cuộc sống không?

Kiều Đông Dương nhướn mày khinh thường:
Cũng gần như vậy.
Trì Nguyệt thổi một miếng mì hoành thánh:
Có một bát mì hoành thánh để ăn rất thỏa mãn.


Sao em lại thích mì hoành thánh thế?

Vương Tuyết Nha mím môi không để ý đến anh ta nữa, tiếp tục quay sang trò chuyện với Trì Nguyệt. Trong lúc vừa cười vừa nói, cô hoàn toàn không quan tâm cuộc nói chuyện vừa rồi, Trì Nguyệt ngạc nhiên với sự thay đổi của cô, không biết nên vui hay nên đau lòng.
Tiểu Ô Nha đã trưởng thành rồi, đã trưởng thành hiểu chuyện rồi.
Lúc bữa tiệc kết thúc đã là đêm khuya, mọi người ngà ngà say rời khỏi Crown.
Lại còn chủ động trêu đàn ông?
Trong lòng Trịnh Tây Nguyên mơ hồ thấy khó chịu, không diễn tả được có cảm giác gì, thấy rất buồn bực. Nhưng anh ta không thể hiện ra, thoải mái cười.
Cô nhóc này học thói xấu rồi. Đừng quên, tôi cũng là ông chủ của em đấy.


Ông chủ của tôi là anh Kiều và thầy Nghiêm.
Vương Tuyết Nha làm mặt quỷ, dáng vẻ khinh thường. Nhưng cô vẫn trả lời câu hỏi của Trịnh Tây Nguyên.
Khoa học Kỹ thuật Đông Dương nhận được đầu tư, cô cảm thấy vô cùng thoải mái như mây đen đã tản đi, ánh nắng quay về, đầu óc vô cùng hưng phấn.
Đêm nay cô không muốn về ngủ, muốn làm điều gì đó để thể hiện tâm trạng vui sướng của cô.

Đi mà đi mà! Nghe nói đường Đồng Hoa ở dưới công ty của chúng ta có rất nhiều quán ăn vặt nổi tiếng, rất thích hợp đi ăn khuya.

Kiều Đông Dương dừng hành động, thoải mái buông cô ra rồi chỉnh lại cổ áo, sau đó mới quay người lại.
Thang máy đã đến nơi nhưng không có một ai.

Quỷ ngây thơ
Kiều Đông Dương kéo Trì Nguyệt đi vào thang máy.
Trì Nguyệt làm mặt quỷ, cười ha ha:
Em thích anh bây giờ, gần gũi thân thiết hơn. Chậc, bây giờ nhớ lại dáng vẻ của anh trong buổi họp báo Người Đi Dưới Trời Sao' ở Học viện Hàng Không, cứ như đã qua cả đời vậy! Cũng may, cũng may, người gian ác đó đã cách em rất xa.

Kiều Đông Dương dùng ăn, cau mày nhìn cô.
Trì Nguyệt chậm rãi ăn một miếng mì hoành thánh, mỉm cười nhìn anh:
Sao thế?


Đương nhiên rồi.
Vương Tuyết Nha lườm anh ta, nói nửa đùa nửa thật:
Ai biết anh có ý gì?

Trịnh Tây Nguyên nhướn mày nhìn cô chằm chằm.
Trong ấn tượng của anh ta, đây là một cô gái nhỏ chỉ cần nói mấy lời thô tục sẽ đỏ mặt. Cô đã thay đổi từ lúc nào?

Ra đây!

Mấy giây sau, Kiều Đông Dương đã mất sạch kiên nhẫn.
Một cái đầu xuất hiện, sau đó là cổ và cơ thể, một người quen thuộc xuất hiện trước mặt, trên mặt nở nụ cười đau khổ.
Tôi không cố ý.
Trợ lý Hầu giơ tay lên, vô tội nhìn Kiều Đông Dương:
Tôi không biết hai người sẽ đến đây, đang định ngủ ở đây.


Anh cũng cảm nhận được.
Trì Nguyệt quay sang mỉm cười:
Anh nói đúng, nơi này rất tốt.

Sao chỗ nào em cũng nói rất tốt thế?
Kiều Đông Dương trêu cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô:
Rốt cuộc nơi này tốt, hay căn nhà gỗ nhỏ ở vùng ngoại ô tốt hơn?



Điều đó chứng tỏ em không thực dụng, nhu cầu rất thấp.
Trì Nguyệt nheo mắt nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, cười rực rỡ:
Bây giờ em sẽ trả lời câu hỏi thứ hai của anh. Chỉ cần là nơi có Kiều Đông Dương thì đó sẽ là nơi tốt đẹp. Anh ở đầu, chỗ đó sẽ trở nên tốt đẹp. Có tình yêu, địa ngục là nhân gian, không có tình yêu, nhân gian là địa ngục.


Trì Nguyệt đột nhiên thể hiện tình cảm, còn theo cách văn vẻ như thế khiến hai gò má cô hơi ửng đỏ.

Cả cơ thể cô chìm trong ánh sáng mông lung nên vừa thần thánh lại vừa xinh đẹp, đôi mắt cô đen láy sáng ngời. Kiều Đông Dương yên lặng một lúc rồi đến gần cô:
Trì Nguyệt, em đúng là tiên nữ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.