• 1,487

Chương 335: Vì sao giờ mới đến?


Ngày đó Trì Nguyệt giúp anh Ngụy
thoát khỏi
việc bị đuổi bắt, lại được Kiều Đông Dương nhắc nhở như thế, thật ra trong lòng vẫn hơi lo lắng. C8ô không sợ dư luận, không sợ tin đồn, nhưng đang ở thời điểm quan trọng cô không muốn gây rắc rối cho Kiều Đông Dương.

Thế nhưng cô đã 3suy nghĩ nhiều rồi, trên mạng vẫn vô cùng yên tĩnh.
Cảm giác này luôn tràn ngập trong tim mỗi lần chia xa rồi gặp lại. Cô đột nhiên không muốn trách Vu Phượng quả thực tế và ham hư vinh nữa, chỉ trách mình không đủ tài giỏi để mẹ được sống tốt hơn, đã lớn tuổi còn phải nhọc lòng vì con gái.
Trợ lý Hầu đang lấy vali ở trong cốp, lớn tiếng trả lời:
Đúng vậy, là cháu đây, dì ơi, dù vẫn khỏe chứ?

Vẫn khỏe.
Vu Phượng cười nói nhưng vẻ mặt vẫn hơi lo lắng:
Lâu lắm rồi cháu không tới. Sao lại gầy đi thế này?

Dạ vâng, gần đây công việc bận rộn quá.
Trợ lý Hầu nói đùa. Vu Phượng nói nửa đùa nửa thật:
Đã bận rộn vậy rồi, sao hôm nay cháu lại đến đây?

Tuy Vu Phượng đã lớn tuổi nhưng lại ít kiến thức, với chút kiến thức ít ỏi đó sao chịu được cái miệng của trợ lý Hầu. Anh ta chỉ nói mấy câu đã khiến bà vui vẻ, mở cửa nói to vào nhà.

Trì Nhạn, con mau ra đây xem ai đến này!

Người trong phòng vẫn im lặng, dường như không nghe thấy, không trả lời một câu nào.
Trợ lý Hầu đặt vali xuống, đôi lông mày cau chặt lại, anh ta suy nghĩ một lát rồi chậm rãi đi theo.
Quãng đường từ Thân thành đến Cát Khâu rất xa.
Trên đường đi, Trì Nguyệt rất yên lặng, ngược lại trợ lý Hầu vô cùng quan tâm nhiệt tình, bận trước bận sau, vừa xách vali vừa lấy nước đưa giấy, rất ân cần quan tâm Trì Nguyệt. Không biết vì sao mỗi lần thấy anh ta như vậy, Trì Nguyệt lại cảm thấy tiếc nuối.
Bà gọi rất to nhưng Trị Nhạn không hề đi ra.
Trì Nguyệt nhìn chằm chằm vào cửa chính, dân cảm thấy hơi thất vọng.
Cô hỏi Vụ Phượng:
Chị con... vẫn thế sao?

Ánh mắt vui vẻ của Vu Phượng dần trở nên buồn bã, bà gật đầu không nói nhiều, quay sang nhìn trợ lý Hầu rồi lại mỉm cười mời anh ta ngồi xuống, sau đó xắn tay áo nói:
Gần đây con bé này không thích ra ngoài, không muốn gặp ai, để dì đi gọi nó.

Kiều Đông Dương đã mua thiết bị thí ng6hiệm mô phỏng 3D theo yêu cầu của lão Nghiêm. Thiết bị còn chưa được vận chuyển đến nhưng bên phòng thí nghiệm đã hào hứng, mọi người cố gắng đ5ã lâu chỉ chờ thu hoạch nữa thôi. Bọn họ hăng hái, thực hiện những sự điều chỉnh cuối cùng cho hệ thống, chuẩn bị mọi công việc thật tốt chỉ chờ thiết bị thí nghiệm đến.
Bởi vậy, trong hai ngày qua bọn họ dành rất nhiều thời gian ở trong phòng thí nghiệm.
Quay về văn phòng, Trì Nguyệt không thấy Kiều Đông Dương đầu, cô ngồi xuống gọi cho Vu Phượng hỏi thăm tình hình của Trì Nhạn.
Vẫn vậy thôi.
Vu Phượng nói, sau đó lại hỏi tình hình của cô và Kiều Đông Dương, không có từ ngữ nào diễn tả được sự lo lắng của bà.
Quyền Thiếu Đằng nói không sai, so với sức khỏe của con gái lớn, bà quan tâm tình hình của con gái nhỏ và con rể tương lai hơn nhiều. Bọn họ mới là hy vọng của Vu Phượng, bọn họ phải sống tốt thì con gái lớn mới có chỗ dựa. Trì Nguyệt trò chuyện với bà một lúc rồi đưa ra quyết định.
Bọn họ đến tìm Trì Nguyệt.
Mượn một phòng làm việc nhỏ, Quyền Thiếu Đằng nói chuyện với cô, mục đích là muốn cô đồng ý để Trì Nhận ra tòa làm chứng.

Tôi muốn chứ. Thế nhưng... Tôi không muốn Trì Nhạn chịu tổn thương thêm lần nữa.
Trì Nguyệt hơi cao giọng, liên tục nhấn mạnh:
Bây giờ chị ấy rất yếu đuối, có lẽ sự tổn thương lần thứ hai sẽ khiến chị ấy không thể khỏe lại được.


Không đầu.
Quyền Thiếu Đằng nhìn cô:
Để đảm bảo quyền riêng tư của người bị hại, vụ án này không được xét xử công khai.

Nếu Trị Nhạn vẫn còn khỏe mạnh, trợ lý Hầu là một người chồng rất tốt.
Có rất nhiều người đàn ông chỉ biết nói lời hay ý đẹp dỗ dành con gái, nhưng không có nhiều người chân thành quan tâm người khác như anh ta.

Không, cô ấy là người bị hạn chế năng lực hành vi dân sự, điều này đã có người chuyên nghiệp giám định rồi. Nếu không, bằng chứng của cô ấy đã không được chấp nhận.

Trì Nguyệt yên lặng.

Không được xét xử công khai?

Quyền Thiếu Đằng khẽ nói:
Ngoại trừ những người có liên quan đến vụ án, sẽ không có người không liên quan xuất hiện ở tòa án, nội dung thẩm vấn của tòa án cũng không được công khai.

Cô nghĩ chờ kẻ ác nhận được sự trừng phạt, chờ ngày nào đó Nguyệt Lượng Ổ trở thành một nơi non xanh nước biếc như chị gái đã nói... Chị gái sẽ khỏe lại đúng không? Vu Phượng nhận được điện thoại, đang đứng trước cửa nhìn quanh, xe ô tô còn chưa đến gần, bà đã vội vàng chạy tới, nụ cười càng vui vẻ hơn khi thấy trợ lý Hầu về cùng với Trì Nguyệt.
Ôi, đây không phải Tiểu Hầu sao? Cháu đến rồi à?

Vụ Phượng nhiệt tình hỏi thăm, Trì Nguyệt phát hiện trong mấy tháng qua mẹ đã già đi rất nhiều.

Đừng do dự, cô sẽ đồng ý thôi.

Quyền Thiếu Đằng bật cười, giọng nói lạnh lẽo như một cơn gió lạnh khiến Trì Nguyệt rùng mình.
Tối qua cháu thấy lỗ tai hơi nóng lên, lại nhớ đến Nguyệt Lượng 8.
Trợ lý Hầu hớn hở hỏi:
Di ơi, có phải di nhắc đến cháu không?


Không phải chứ..

Trì Nguyệt nói rất kiên quyết.

Anh đang bận rộn ở đây, vừa phải trông coi phòng thí nghiệm, vừa phải để ý thiết bị thí nghiệm. Cát Khâu quá xa xôi, nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì cần anh giải quyết, anh sẽ không kịp quay về.
Kiều Đông Dương cau mày:
Anh lo lắng cho em.
Trì Nguyệt vỗ tay anh, xoay người đối mặt với anh:
Chúng ta quen nhau lâu vậy rồi. Có khi nào anh thấy em làm việc gì kéo chân anh chưa?

Trì Nguyệt cũng đang háo hức chờ đợi, mỗi lần gặp trợ lý Hầu lại hỏi thăm lịch trình mua đồ.
Thế nhưng cách trăm núi nghìn sông, thiết bị lại rất lớn, ngoại trừ chờ đợi thì không còn cách nào khác.

Cô làm được.
Quyền Thiếu Đằng cười:
Cô chỉ cần nói một câu, chỉ có Trì Nhạn đồng ý ra tòa làm chứng mới có thể xử phạt Kiều Thụy An thật nặng, chứng minh Kiều Đông Dương vô tội, chắc chắn bà ấy sẽ đồng ý.

Trì Nguyệt im lặng.

Ai bảo em là vợ anh, anh không trêu em thì trêu ai đây?

Trì Nguyệt mím môi, nhẹ nhàng dựa vào vai anh, cả người kề sát ôm lấy anh:
Anh yên tâm đi, em sẽ về ngay thôi.

Kiều Đông Dương ngầm đồng ý với lịch trình của cô, vẫn im lặng nhìn cô, chờ Trì Nguyệt sắp xếp xong vali, tắm rửa xong đi ra ngoài, anh mới bước đến nhẹ nhàng ôm eo cô, tựa cằm vào vai cô khẽ hỏi:
Cần anh về cùng em không?


Không cần đâu.

Việc thiết bị như một sợi dây cung kéo căng trong lòng mọi người, tất cả mọi người không dám thả lỏng, ngóng trông chờ đợi mỗi ngày...
Để giảm bớt bầu không khí căng thẳng, trợ lý Hầu viết kế hoạch, định tổ chức hoạt động công ty trong dịp Tết Trung thu để mọi người vui vẻ hơn.
Trị Nhạn hoảng sợ trốn tránh như con thỏ nhỏ này, là cô gái hoạt bát vui vẻ trước kia sao?
Lúc anh ta quen biết Trì Nhạn, cô cũng ngốc nghếch, ngớ ngẩn, điên dại, nhưng không sợ người khác như thế.

Mẹ ơi, ngày mai con sẽ về.

Đến tối về nhà, Trì Nguyệt bắt đầu dọn dẹp hành lý.
Cánh cửa không khóa, trong phòng tối om không bật đèn, không biết một cơn gió lạnh lẽo thổi đến từ nơi nào khiển trợ lý Hầu vô thức run rẩy.
Anh ta vô thức gọi:
Trì Nhạn?

Đây đúng là môi trường tốt để rèn luyện con người.
Thiết bị thí nghiệm được vận chuyển từ nước ngoài nên phải tốn một khoảng thời gian rất dài, nhưng người trong phòng thí nghiệm đã không đợi được nữa.
Từ xe ô tô đổi sang máy bay, rồi máy bay đổi sang xe ô tô, đi lại cả một ngày trời, lúc hai người đến Nguyệt Lượng Ổ đã là hoàng hôn.
Đã lâu không về quê nhà, trên đường ngồi xe ô tô từ trấn Vạn Lý đến Nguyệt Lượng Ổ, Trì Nguyệt nhìn từng khu cây giống sống dở chết dở, trong lòng vô cùng đau đớn, lại càng kiên định với suy nghĩ đưa Trì Nhạn đến Thân thành.
Quyền Thiếu Đằng thản nhiên nhìn cô:
Được, sáng mai trả lời tôi.


U?

Những ngày qua cô đã phải trải qua chuyện gì? Trợ lý Hầu cảm thấy khó chịu, lòng đồng cảm trào ra, anh ta chậm rãi bước đến, giọng nói vô cùng dịu dàng:
Là tôi đây, Hầu Tử đây.

Anh đừng qua đây, cầu xin anh... Đừng đến... Tôi sợ! Anh tha cho tôi đi...

Sợ...
Trì Nguyệt nhận thấy môi trường làm việc trong phòng thí nghiệm rất phù hợp với Vương Tuyết Nha, con người và công việc đều rất đơn giản, bầu không khí học thuật ngập tràn, không cần giải quyết mối quan hệ đồng nghiệp quá phức tạp, lại có thể đắm chìm trong kiến thức hàng không vũ trụ mà cô ấy thích. Có một người giúp đỡ và giám sát giàu kinh nghiệm như giáo sư Nghiêm, Tiểu Ô Nha tiến bộ rất nhanh.
Bảo sao ông bà Vương lại đồng ý cho Tiểu Ô Nha đến đây.
Vụ án này do tổ trọng án số 1 điều tra, những ngày qua Quyền Thiếu Đằng và Đinh Nhất Phàm đã đi tìm Kiều Đông Dương hai ba lần, nhưng ngoại trừ mấy lời hỏi thăm tẻ nhạt thì không tiết lộ quá nhiều chi tiết và tin tức liên quan đến vụ án. Tất cả mọi người đều cho rằng việc này còn rất lâu, đột nhiên nhận được thông báo mở phiên tòa, đều không kịp chuẩn bị tâm lý.
Chiều hôm đó, Quyền Thiếu Đằng dẫn theo hai người lạ đến công ty, nhìn thái độ hình như là nhân viên ở cơ quan Tư pháp.
Mỗi lần Trì Nguyệt nhắc đến Trì Nhạn đều hơi luống cuống, ánh mắt sắc bén, tốc độ nói chuyện cực nhanh, đồng thời không muốn người ta cãi lại mình.

Trì Nhạn không phải người có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, chị ấy không thích hợp ra tòa...

Trợ lý Hầu như bị người ta tát một cái, vừa khó chịu vừa chua xót.
Anh ta không từ bỏ, nghẹn ngào nói:
Yến Tử, cô không nhớ tôi sao? Tôi là Hầu Tử đây, tôi là người bạn tốt nhất của cô, Hầu Tử.

Cô nhìn thẳng vào mắt Quyền Thiếu Đằng, đôi mắt xinh đẹp đó không có cảm xúc nào, khiến người ta cảm thấy e ngại.

Vi Kiều Đông Dương, vì để người làm hại chị cô chịu sự trừng phạt... Vì sao cô lại từ chối?
Trì Nguyệt mấp máy môi, Quyền Thiếu Đằng chú ý đến động tác nhỏ này. Cô im lặng, anh ta lại nói tiếp:
Người ngay thẳng không sợ điều ác. Thêm một nhân chứng thêm một phần sức mạnh. Chẳng lẽ cô không muốn Kiều Thụy An nhận sự trừng phạt thích đáng?

Trì Nguyệt không đồng ý với chuyện này. Sức khỏe của Trị Nhạn vẫn chưa khôi phục, cô không tưởng tượng nổi tình cảnh Trì Nhạn ngồi trên ghế nhân chứng nhận lấy những lời văn hỏi sẽ như thế nào. Thậm chí có không dám chắc chắn Trì Nhạn có phát điện ngay lúc đó không...

Đội trưởng Quyền, xin lỗi anh. Không phải tôi không muốn, anh cũng hiểu rõ tình hình của chị tôi mà.

Trì Nguyệt khẽ kéo áo tránh cơn gió se lạnh ngày thu, cũng cho mình thời gian để do dự.
Trì Nguyệt, đây là kết quả từ sự cố gắng của rất nhiều người, nếu để tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hoặc không nhận được sự trừng phạt nên nhận, cô sẽ cam lòng sao?
Đôi mắt đen láy của Quyền Thiếu Đăng nhìn cô chăm chăm, trông hút hồn lại vừa nguy hiểm.

Mẹ tôi sẽ không đồng ý.
Trì Nguyệt bắt lấy lý do duy nhất như cọng rơm cứu mạng cuối cùng để thuyết phục bản thân:
Bà ấy rất cố chấp, tôi không khuyên được.

Trong công ty giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở.
Ngay lúc mọi người vui vẻ chuẩn bị Tết Trung thu, bọn họ đột nhiên nhận được tin tức vụ án Kiều Thụy An sắp mở phiên tòa.

Chỉ cần anh có thời gian, em sao cũng được.
Kiều Đông Dương cúi đầu hôn cô, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó lại cau mày:
Để Hầu Tử đi với em đi. Chị gái em rất nghe lời cậu ta. Còn mẹ em... nếu em không thuyết phục được, Hầu Tử có thể giúp đỡ.

Trì Nguyệt nhìn anh, cô im lặng rất lâu.
Trì Nguyệt có thể gặp Vương Tuyết Nha mỗi ngày.
Cặp chị em nhỏ có thể gặp mặt trò chuyện trời đất nên rất vui sướng.
Quyền Thiếu Đằng nhận ra cô đang do dự thì tiếp tục thuyết phục cô.
Mẹ cô nghĩ thoáng hơn cô nhiều. Người già ăn muối nhiều hơn cả con đường mà chúng ta đã đi, có chuyện gì chưa từng nghe chứ, chắc chắn bà ấy sẽ đồng ý. So với việc chị gái cô không khỏe, bây giờ bà ấy quan tâm tương lai của cô hơn...


Đừng nói nữa.
Trì Nguyệt mấp máy môi:
Để tôi suy nghĩ đã.


Dì ơi, có tiện để cháu vào xem không ạ?

Vu Phượng ngạc nhiên, trong ánh mắt hiện ra hy vọng, bà gật đầu lia lịa.
Điều này khiến cô cảm thấy hành động quan tâm đến mạng xã hội của mình trong mấy ng9ày nay hơi nhàm chán.
Cô ném điện thoại đi, quên anh Ngụy, chỉ chuyên tâm vào công việc.

Được. Cháu đi gọi chắc chắn nó sẽ nghe. Nó hay nhắc đến cháu lắm, chắc chắn sẽ nghe lời cháu.

Trợ lý Hầu gật đầu, không nói gì nữa mà đi thẳng vào trong.
Trợ lý Hầu gật đầu.
Vu Phượng lại gọi mấy lần nữa:
Trì Nhạn! Trì Nhạn!


Thấy rồi.
Ánh mắt Kiều Đông Dương lóe sáng:
Chân nào em cũng kéo...

Trì Nguyệt đập anh:
Chỉ biết trêu em.


Được.

Trợ lý Hầu đột nhiên nhận được nhiệm vụ đi công tác, vội vàng dọn dẹp đồ đạc, ngày hôm sau lái xe đến nhà Kiều Đông Dương, đón Trì Nguyệt đến sân bay.
Khoa học Kỹ thuật Đông Dương yên lặng quá lâu rồi, rất cần một hoạt động thế này. Tất cả mọi người rất hưng phấn, nhiệt tình góp ý.
Kiều Đông Dương cũng đồng ý với sự sắp xếp của trợ lý Hầu.

A!
Trì Nhạn ngồi trên giường hét lên, còn chưa kịp nhìn rõ là ai đi vào đã vô thức ôm đầu, co rụt vào trong chăn:
Anh không được đến đây, không được đến đây...

Cổ họng trợ lý Hầu nghẹn lại, khó chịu như bị ai bóp chặt, mãi không nói được câu nào.

Phải về trước Trung thu.


Được.

Anh sẽ ra sân bay đón em.

Cơ thể Trị Nhạn cứng đờ, cô vùi đầu vào trong chăn không lên tiếng. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bả vai đang co rúm lại hơi run rẩy.


Xin lỗi, có phải tôi làm cô sợ không?
Ngày thường trợ lý Hầu nhanh mồm nhanh miệng, tự nhận có mười nghìn cách dỗ dành người khác, không ngờ cũng có một ngày không biết phải nói gì, chỉ lặp đi lặp lại hai câu:
Cô thật sự không nhớ tôi sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.