• 1,487

Chương 336: Hành trình vui vẻ


Lúc hai người xuất hiện ở cửa phòng, cuối cùng Vu Phượng đã thở phào nhẹ nhõm.

Đã bao nhiêu ngày rồi? Vu Phượng không nhớ được nữa.

8Những ngày qua, Trì Nhạn không hề đi ra ngoài, ngày nào cũng nhốt mình ở trong căn phòng tối tăm không có mặt trời, cô vẫn chưa chết nhưng lại như 3tự chôn mình trong phần mộ cô độc. Ngày nào Vụ Phượng cũng trông coi cô, đưa đồ ăn, đưa nước uống, trong lòng đã mệt mỏi không chịu nổi, vô số lần 9tỉnh lại từ trong cơn ác mộng thấy con gái đã rời xa bà.
Chờ hai người móc ngoéo xong, Trì Nguyệt bất đắc dĩ kéo Trì Nhạn đứng lên, nhưng cô vẫn do dự không chịu rời đi, liên tục ngoảnh lại nhìn trợ lý Hầu, ánh mắt quyến luyến và ỷ lại này khiến Trì Nguyệt thấy hơi lo lång.
Nhưng cô không ngờ Trì Nhạn đột nhiên đưa ra một yêu cầu.

Hầu Tử, anh thay cho tôi đi.

Trì Nguyệt thầm thở dài, cô sợ Trì Nhạn không tốt hơn, mà càng ngày càng ỷ lại vào Hầu Tử.
Chờ đến ngày Hầu Tử hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của cô ấy, e rằng cô ấy sẽ sụp đổ.
Máy bay hạ cánh, bốn người rời khỏi cửa khoang đi lấy vali.
Trời còn chưa sáng, Vu Phượng đã thức dậy gửi Nhị Hoàng cho thím hàng xóm, xách vali lên đường.
Lúc thành phố lên đèn, máy bay chậm rãi hạ cánh ở Thân thành.
Trên đường đi, người vui vẻ nhất là Trì Nhạn. Có mẹ, Nguyệt Nguyệt và cả Hầu Tử ở bên cạnh, dường như cuộc đời cô đã trở nên trọn vẹn. Cô bám chặt lấy Hầu Tử không chịu buông tay, trông như một đứa bé còn chưa cai sữa. Tính cách Hầu Tử rất tốt, ăn cơm, rót nước, lau mồm, anh ta làm tất cả mọi việc cho cô ngoại trừ đi vệ sinh.
Trì Nguyệt phát hiện có Hầu Tử ở bên cạnh Trì Nhạn, cô trở nên bướng bỉnh cố chấp như một đứa bé được cưng chiều.
Chị ơi, có một số việc chị phải tự làm, không được làm phiền người khác.

Trị Nhạn nhận ra giọng cô không vui, hơi uất ức bĩu môi nói:
Anh ấy không phải người khác, anh ấy là Hầu Tử bạn tốt nhất của chị.

Trì Nguyệt giận dữ, nhìn chị chằm chằm:
Dù là bạn tốt nhất thì chị cũng không thể làm phiền người ta cả đời. Chị, chị phải học cách tự chăm sóc bản thân...


Mẹ phải ở cạnh chị con, nếu con bé không nghe lời, mẹ có thể ngăn cản nó. Hơn nữa, mẹ muốn tận mắt thấy tên rác rưởi kia xuống địa ngục.

Nghe nói cả nhà sẽ đến Thân thành đón Tết Trung thu, Trì Nhạn vui vẻ như một bé mèo con vui sướng. Cô đi ra đi vào, lúc thì sôi nổi muốn Trì Nguyệt chọn quần áo cho cô, lúc lại hỏi Hầu Tử xem cô có đẹp không, cứ lăn qua lăn lại như vậy, lúc Vu Phượng và Trì Nguyệt sắp xếp xong hành lý đã rất khuya.
Vu Phượng bê chậu nước đến, chuẩn bị rửa mặt cho Trì Nhạn như mọi khi.
Trì Nguyệt không nhúc nhích, nhìn trợ lý Hầu kéo ống quần Trì Nhạn lên, đi tất cho cô như đang chăm sóc một đứa trẻ, sau đó lại lẩm bẩm trách cô không mặc quần dài:
Thời tiết trong sa mạc rất khắc nghiệt, ngày nóng đêm lạnh. Cô xem, bây giờ đã sắp tối rồi, cô mặc ít thế này sẽ bị bệnh, bị bệnh thì phải uống thuốc, đi tiêm, cô không thích thể đúng không?

Anh ta nói gì, Trì Nhạn cũng gật đầu, đôi chân đi tất không ngừng vung vẩy.
Vu Phượng đi vào gọi ăn cơm, trợ lý Hầu mỉm cười muốn đỡ cô đứng lên, đột nhiên phát hiện đúng quần cô ướt sũng.
Trì Nhạn ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh ta chằm chằm:
Không phải mọi người đều nói, hy vọng tôi càng ngày càng tốt hơn sao? Mẹ, Nguyệt Nguyệt, tất cả mọi người đều nói vậy... Tức là bây giờ tôi không phải người tốt.

Logic quá hoàn mỹ, lại rất có lý.
Trợ lý Hầu mỉm cười xoa lông mày:
Chúng tôi không nói đến cái tốt đó.

Trì Nguyệt:
...
Hình tượng xoay chuyển quá nhanh, trợ lý Hầu cũng suýt nữa nghẹn họng.

Được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý hợp tác với cô.


Ha ha ha ha!

Trì Nguyệt nín thở nhìn về phía anh, đứng cách đám đông mỉm cười với nhau.
Vu Phượng thấy rất nhiều đến đón máy bay, đột nhiên thẳng lưng ưỡn ngực vô cùng tự tin.
Con rể bà là người tài giỏi, ai có thể so sánh với vẻ ngoài và khí chất của thằng bé chứ? Ngay cả người đàn ông mà Vụ Phượng từng cảm thấy đó là người ưu tú, bây giờ gặp lại cũng trở nên méo mó.
Kiều Đông Dương mỉm cười nhìn Trì Nguyệt. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra kéo anh, véo tay anh một cái.

Đau!
Kiều Đông Dương nhìn cô, Trì Nguyệt cụp mắt cong môi mỉm cười, nói nhỏ:
Nói năng ngọt xớt.

Rời khỏi sân bay, Kiều Đông Dương mọi mấy người đến nhà hàng mà anh đã đặt trước.
Trì Nhạn ngơ ngác:
Chị sẽ.

Còn chưa nói hết câu, cô nhận ra vẻ mặt Trì Nguyệt không vui lắm, cúi gằm xuống không dám nói nữa.
Trợ lý Hầu im lặng nhìn hai người với ánh mắt an ủi:
Cứ làm từ từ thôi, đừng vội. Tình hình của Trị Nhạn đang từ từ tốt lên, chúng ta phải động viên cô ấy nhiều hơn, quan tâm cô ấy nhiều hơn. Nếu làm vậy có thể giúp cô ấy tốt hơn, cứ để tôi làm những việc này, tôi tình nguyện làm vậy...

Ngủ rồi ạ.
Trợ lý Hầu hơi ngạc nhiên:
Sao hai người chưa ngủ đi? Di ơi, đi đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm.
Vu Phượng nhẹ gật đầu nhưng không rời đi, ánh mắt nhìn anh ta cứ lưỡng lự muốn nói lại thôi.
Sao thế ạ?
Trợ lý Hầu hỏi.

Ngủ thôi!
Trì Nguyệt kéo Vu Phượng, ngăn cản bà:
Có gì đợi ngày mai lại nói, mọi người đi ngủ sớm, ngày mai phải đi thật sớm, tranh thủ đến Thân thành trước khi trời tối.
Vu Phượng im lặng nhìn cô, sắp xếp cho trợ lý Hầu ngủ trong phòng Trì Nguyệt, sau đó hai mẹ con chen chung một giường. Hai người đều suy nghĩ miên man, trằn trọc không ngủ nổi. Thế nhưng dường như sợ xé toạc vết thương trong lòng, cả hai người đều ăn ý im lặng nhắm mắt, chỉ có tiếng hít thở trong đêm đen khiến bọn họ biết đối phương chưa ngủ.
Đêm nay rất dài.

Tất nhiên là không.
Trợ lý Hầu thở dài:
Trêu cô thôi. Ôi, sao cô không đi tất?
Hầu Tử nói xong đỡ Trì Nhạn ngồi xuống ghế, để Trì Nguyệt đi lấy một đôi tất cho cô.
Trì Nguyệt đang định khom lưng đi tất cho Trì Nhạn, trợ lý Hầu đã tự nhiên nhận lấy:
Để tôi làm cho. Yến Tử nghe lời tôi nhất, đúng không?


Đúng vậy, đúng vậy, tôi nghe lời Hầu Tử nhất.


Nguyệt Nguyệt không ở nhà, Hầu Tử cũng không đến, chị không muốn ăn cơm.
Trì Nhạn bĩu môi thành thật trả lời.

Sau này không được phép làm vậy nữa. Cô phải nghe lời Nguyệt Nguyệt, biết chưa?
Trợ lý Hầu sợ Trì Nguyệt mắng cô, anh ta thấy thỉnh thoảng Trì Nguyệt rất nghiêm khắc với chị gái. Anh ta mỉm cười nói xong, lại đánh giá Trì Nhạn từ trên xuống dưới:
Cô xem cô không ăn cơm thật ngoan đã gây thế này rồi, lúc tôi đến suýt nữa không nhận ra cô.


Thật sao?
Trì Nhạn hơi ngạc nhiên, dáng vẻ sợ hãi:
Hầu Tử, anh không nhận ra tôi sao?


Thật sao?


Thật.


Lừa người là chó nhỏ.

Ngồi cạnh nhau còn gửi tin nhắn?
Trì Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện trong ánh mắt anh hàm chứa ý cười, cô cầm điện thoại lên.
Cô buồn cười, cúi đầu trả lời anh:
Không phải chúng ta vẫn thường xuyên liên lạc sao? Tối qua còn vừa nói chuyện xong.

Nghĩ vậy, bà càng nhiệt tình với Kiều Đông Dương hơn.
Hôm nay cháu rảnh rỗi à? Sao lại tự đến đón?
Kiều Đông Dương cười:
Dù cháu có bận hơn nữa cũng phải đến đón đi.

Khuôn mặt Vu Phượng bừng sáng:
Thằng bé này thật giỏi ăn nói.


Cháu nói thật mà.

Trong mắt Trì Nguyệt, anh vẫn là anh, đôi mắt sắc bén hơn trước kia, khuôn mặt trở nên góc cạnh hơn, dù thế nào cũng không thể kết nối anh với cụm từ hiền hòa này. Có điều người đàn ông này đã giỏi che giấu hơn.
Nhân viên phục vụ đến ghi món, Kiều Đông Dương để trợ lý Hầu quyết định, vụng trộm nắm tay Trì Nguyệt đánh giá từ trên xuống dưới.

Sao em lại đen đi rồi?

Đâu có!
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Em mới đi có hai ngày thôi.

Tốt rồi!
Con bé chịu đi ra rồi, vậy là đã chuyển biến tốt hơn rồi.
Vu Phượng vô cùng biết ơn trợ lý Hầu, cười vui vẻ, hành động quá khoa trương khiến bà có vẻ hơi kỳ quái.
Thế nhưng Trì Nguyệt nhìn đôi nam5 nữ đi ra từ bóng tối, trong lòng đầy lo lắng.
Vừa lên xe, anh đã đưa cho Trì Nguyệt một phần đồ ngọt:
Chắc trên đường đi chưa được ăn gì, mọi người ăn một ít lót dạ đi.

Trong lòng Trì Nguyệt ấm áp, nhìn Kiều Đông Dương mấy lần, cảm thấy hôm nay anh rất đẹp trai.
Trì Nhận thấy bánh ngọt, hoa quả và sữa chua thì vui vẻ kêu lên, Vu Phượng nhân cơ hội dạy cô nói
cảm ơn em rể
, cô vừa nói chuyện đã gọi em rể khiến Trì Nguyệt thấy xấu hổ.
Đây chỉ là chốc lát, cuối cùng vẫn không phải cả đời.
Nếu Trì Nhạn không có Hầu Tử thì phải làm sao?

Mẹ, Hầu Tử đến rồi, mẹ không làm mấy món ngon à?
Trì Nhạn không nhận ra cảm xúc của Trì Nguyệt, cô vô cùng vui vẻ hỏi Vu Phượng. Đến lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Trì Nguyệt, cô ngạc nhiên trợn to mắt, trên mặt hiện rõ niềm vui, vui vẻ hét lên.

Sao anh cảm thấy đã hai thế kỷ rồi không thấy em?

Trì Nguyệt buồn cười nhìn mọi người trên bàn, nháy mắt với anh:
Đừng nói lung tung...


Ừm. Nghiêm túc một chút.
Kiều Đông Dương mím môi không che giấu được ý cười, cúi đầu cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cô:
Em đi hai ngày, chắc chắn không biết anh nhớ em thế nào đầu. Sao em không nhớ anh hả?

Anh ta ngơ ngác:
Chỗ này làm sao thế? Cô tè ra quần à?

Đầu óc Trì Nhạn không tốt lắm, thỉnh thoảng sẽ thấy xấu hổ chậm hơn người khác nữa nhịp. Cô nghe trợ lý Hầu nói vậy, suy nghĩ một lát rồi cúi đầu nhìn, sau đó lắc đầu:
Không biết... Tôi không tè ra quần đầu.


Có phải lúc uống nước đã làm đổ rồi không?
Trì Nhận lắc đầu, hồn nhiên không hay biết gì.
Thế nhưng hôm nay cô bé này rất xấu tính, muốn
bạn tốt nhất
lau cho cô. Vụ Phượng sắp tức chết, trợ lý Hầu lại rất vui. Anh ta không từ chối, nhận lấy toàn bộ công việc chăm sóc Trì Nhạn, cho đến khi để Trì Nhạn nằm lên giường đắp kín chăn, nhìn cô vui vẻ chìm vào giấc ngủ, anh ta mời chậm rãi rời khỏi phòng.
Trì Nguyệt và Vụ Phượng đang chờ anh ta ở bên ngoài.

Nó ngủ rồi à?

Cũng may, Quyền Thiếu Đằng nắm bắt tâm lý của Vu Phượng rất chuẩn. Lúc bà mắng chửi, Trì Nguyệt chỉ im lặng cử để bà mắng, chờ đến khi bà mắng đủ rồi mới chậm rãi nói lý lẽ. Đến cuối cùng, Vụ Phượng dân nguôi ngoai, chỉ đưa ra một yêu cầu.

Mẹ sẽ đi với các con.

Trì Nguyệt còn chưa nói gì, đôi mắt Vu Phượng đã ươn ướt.

Mãn kinh? Là cái gì?


Đó là tính cách trở nên khó chịu, cáu kỉnh không rõ lý do.


Ồ! Đúng thế, mẹ cũng thế. Thì ra người bị bệnh là bọn họ.


A... Nguyệt Nguyệt! Em về lúc nào thế? Em về cùng Hầu Tử sao?


Vâng.
Trì Nguyệt không suy nghĩ thêm nữa, mỉm cười vui vẻ ôm chị:
Chị gầy quá. Có phải chị không chịu ăn cơm thật ngoan không?

Trì Nhạn gầy như que củi, hốc mắt hõm sâu khiến đôi mắt to lạ thường, khuôn mặt phờ phạc, sống mũi cao rất nổi bật.
Kiều Đông Dương dẫn bọn họ đến một nhà hàng khá nổi tiếng ở Thân thành, nơi này rất khó đặt trước, cách trang trí vô cùng tao nhã. Trước đó Trì Nguyệt đã đến cùng Kiều Đông Dương, cô sợ Trì Nhạn không hiểu chuyện đi vào sẽ nói năng ồn ào thu hút sự chú ý của người khác, trước khi đi vào còn dặn dò.

Chị ơi, bây giờ chúng ta đi ăn cơm, không thể nói chuyện quá to...


Vì sao?
Không đợi cô nói xong, Trì Nhạn lập tức hỏi lại.
Hầu Tử vẫn chăm sóc Trì Nhạn, đây là lần đầu tiên Vụ Phượng đi máy bay nên thấy khá mới lạ, hết nhìn Đông lại nhìn Tây, chỉ có Trì Nguyệt không hứng thú lắm, cúi đầu đi cuối cùng.
Trì Nhạn ngoảnh lại nhìn Trì Nguyệt, lập tức quay về nói nhỏ với trợ lý Hầu:
Hôm nay Nguyệt Nguyệt hung dữ quả. Hầu Tử, có phải Nguyệt Nguyệt không thích tôi nữa không?
Thấy cô căng thẳng như vậy, trợ lý Hầu mỉm cười vỗ về cô:
Nguyệt Nguyệt thích cô nhất, đừng suy đoán lung tung. Cô đáng yêu như thế, sao lại có người không thích cô chứ?

Thế nhưng...
Trì Nhạn cúi đầu, hàng lông mày nhíu lại như hai con giun vặn vẹo, cô vô thức kéo áo, hoàn toàn thể hiện rõ vẻ tự ti hèn yếu ở trước mặt Hầu Tử
Hình như tôi không phải người tốt.

Trợ lý Hầu bật cười:
Sao cô lại không phải người tốt hả?

Trì Nhạn xoa vị trí trái tim:
Chỗ này khác. Anh là bạn tốt nhất, là người bạn được đặt ở đây.

Trái tim trợ lý Hầu siết chặt, đột nhiên thấy hơi khó chịu, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn:
Vậy cũng không được. Cha ruột cũng không được làm vậy, cô nghe thấy không? Không được giả vờ ngốc!

Trì Nhận thấy anh ta nghiêm túc như vậy thì lè lưỡi:
Tôi chỉ trêu anh thôi. Ha ha ha ha.

Trợ lý Hầu sợ mình sẽ bật cười, cố gắng kìm nén thở dài, nghiêm túc nói:
Đúng vậy, người bị bệnh là bọn họ, cô không bị bệnh.

Trì Nguyệt kéo vali đi ra đại sảnh, vừa nhìn đã thấy Kiều Đông Dương đứng trong đám đông.
Nói gì thì nói, dáng vẻ của Kiều Đông Dương thật sự rất nổi bật, tuy gần đây đã gầy đi nhiều nhưng dáng người vẫn thẳng tắp cao to. Hôm nay phải đến đón mẹ vợ, anh đã ăn mặc chỉnh tề hơn. Anh nhìn chằm chằm lôi ra, lúc đôi mắt đen láy sâu thẳm thấy Trì Nguyệt, đột nhiên anh nở một nụ cười ấm áp vui vẻ.
Trì Nguyệt hơi lúng túng, trợ lý Hầu lại thấy không sao cả:
Cô là con gái, tôi là con trai, con trai không thể thay quần cho con gái, biết chưa?

Trì Nhạn gật đầu:
Biết chứ. Nhưng anh không phải người con trai khác, anh là Hầu Tử bạn tốt nhất của tôi. Anh khác với những người kia.

Trợ lý Hầu khẽ cười:
Khác chỗ nào?


Vậy là cái tốt nào?


Là sức khỏe của cô, cô bị bệnh vặt cần hồi phục từ từ.


Tôi không bị bệnh.
Trì Nhạn thề thốt phủ nhận, cuối cùng còn chớp mắt:
... Thế nhưng, nếu tôi không bị bệnh, sao Nguyệt Nguyệt lại giận dữ với tôi chứ?
Cô mím môi, đôi mắt đen láy hiện ra vẻ uất ức, trợ lý Hầu thấy vậy thì trong lòng căng thẳng. Anh ta không nỡ thấy cô như vậy bèn nói đùa:
Điều này rất khó nói, nhưng... Nguyệt Nguyệt bị mãn kinh sớm à?


Tôi đảm bảo!
Trợ lý Hầu giơ ngón tay lên.

Móc ngoéo.


Móc ngoéo!


Vì chủ nhà hàng và các vị khách đến đây đều không thích người nói to tiếng. Chúng ta phải nói chuyện nhẹ nhàng, chậm rãi, biết chưa?

Trì Nhạn mở to hai mắt gật đầu thật mạnh, ngay sau đó đã che miệng tỏ vẻ mình đã biết.

Không cần căng thẳng quá.
Kiều Đông Dương không để ý:
Em nói vậy sẽ dọa chị sợ, sao ăn được nữa?

Có Hầu Tử ở đây, lại có thể thấy được sự vui vẻ trên khuôn mặt, trong đôi mắt của Trị Nhạn, cô như một đóa hoa đột nhiên nở rộ khiến người ta không nỡ nói ra sự thật tàn nhẫn với cô, đó là phải ra tòa làm chứng.
Cả nhà ngồi quây quần ăn cơm, đây là lúc thích hợp để nói chuyện nhất, nhưng Trì Nguyệt mở miệng mấy lần vẫn không nói ra được. Cuối cùng, đến lúc cơm nước xong xuôi, Vu Phượng đi vào nhà bếp rửa bát, cô đi theo vừa giúp đỡ vừa cổ gắng nói ra chuyện này.
Không ngoài dự đoán. Vu Phượng đã đến độ tuổi này rồi, không muốn mất thêm người thân nào nữa. Bà không chỉ phản đối, lúc này còn nổi giận với Trì Nguyệt, đôi mắt đỏ hoe vì giận. Nếu trợ lý Hầu không ở bên ngoài, Trì Nguyệt tin chắc Vu Phượng sẽ làm thịt cô ngay tại chỗ.

Cảm ơn em rể
Trì Nhạn vui vẻ nói xong, lập tức che miệng.
Kiều Đông Dương chỉ mỉm cười trông rất hiền hòa, trước đây anh đã gặp Vu Phượng và Trì Nhạn nhưng chưa từng làm vậy.
Vụ Phượng bất ngờ nhìn anh, bà phát hiện Kiều Đông Dương đã thay đổi rất nhiều, nhưng bà không biết đây chỉ là vẻ ngoài.
Trợ lý Hầu bất đắc dĩ thở dài:
Không thể mặc quần ướt được, đi thay đi.

Anh ta nói xong lại nhìn sang Trì Nguyệt:
Cô đi thay cho cô ấy đi, mặc thế này không tốt lắm.

Trì Nguyệt im lặng gật đầu nhưng Trì Nhạn lại không chịu, cô kéo tay áo Hầu Tử:
Hầu Tử, có phải anh lại phải đi rồi không?

Tôi không đi.
Trợ lý Hầu ngồi xuống ghế:
Tôi ngồi ở đây chờ cô đi ra. Ngày mai tôi còn phải dẫn cô đi cùng tôi đấy.


Đúng vậy, tôi qua em chỉ nói với anh hai chữ. Ngủ ngon.


Trì Nguyệt cười không dùng được. Trì Nhạn ngồi đối diện mở to mắt nhìn:
Nguyệt Nguyệt, suyt, không được nói chuyện.
Trì Nguyệt nhở vừa mới dạy chị xong, vội vàng ngừng cười, ngồi thẳng tắp:
Đúng vậy, cũng may chị nhắc em, nếu không em lại bị người ta ghét.


Trì Nhận được khen ngợi thì vui mừng hớn hở, Vu Phượng nhìn Trì Nguyệt trách móc:
Hai đứa đang thì thầm gì đó?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.