Chương 337: Người xấu
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2950 chữ
- 2022-02-06 07:55:20
Vụ án Kiều Thụy An sẽ ra tòa sau Tết Trung thu. Tối về bàn bạc với Kiều Đông Dương, cô quyết định chờ qua kỳ nghỉ sẽ nhắc lại chuyện ra tòa để cả nhà8 cùng nhau đón một cái Tết Trung thu thật vui vẻ đã.
Kiều Đông Dương tôn trọng suy nghĩ của cô.
Buổi tối trước Tết Trung thu, Khoa h3ọc Kỹ thuật Đông Dương đã tổ chức hoạt động.
Đúng là sống lâu gì cũng thấy!
Tôi hy vọng nụ hôn này kéo dài một vạn năm!
Khó khăn lắm mới được thả ra
, Trì Nguyệt đỏ mặt đi xuống, phát hiện Trì Nhạn không ngồi trên bàn.
Đầu Trì Nguyệt ong lên một tiếng rồi nổ tung.
Hai chữ
bị ngu
này quá nhạy cảm với cô, cô gần như không cân nhắc gì đã tránh khỏi tay Vương Tuyết Nha.
Vương Tuyết Nha ngạc nhiên đi theo sau.
Trì Nhạn không ngừng gật đầu:
Ngon quá, ngon chết mất. Sao anh có nhiều đồ ăn ngon thế? Hầu Tử, anh giỏi quá, tôi rất thích anh!
Trì Nhạn không ngừng khen ngợi, trợ lý Hầu nghe thấy thể thì khuôn mặt nóng bừng, thở ra một hơi dài.
Tiệc công ty được tổ chức trong một khách sạn năm sao gần không ty. Trì Nguyệt mặc bộ váy mà Vương Tuyết Nha mua cho cô vào hôm trước. Cô thay quần áo ở công ty, xõa mái tóc hơi xoăn nhẹ và trang điểm, cả người chói sáng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Kiều Đông Dương chỉ vào đàm người đang ồn ào:
Được lắm, ông đây ở tù mấy tháng, không thấy một người nào trong đám các cậu đưa đồ đến.
Ha ha ha ha!
Bầu không khí vô cùng vui vẻ thoải mái.
Bị điên rồi, anh buông tay ra, cứ kéo tôi làm gì hả? Có tin tối báo cảnh sát không?
Con mẹ nó! Anh không thấy cô ta bị ngu sao? Đầu óc cô ta có vấn đề, anh còn tin lời cô ta nói! Có phải bị điện không, có phải bị điện không!
Bingu?
Con ăn cơm xong sẽ về, nếu mẹ không muốn nấu cơm thì con sẽ mang đồ ăn về cho mọi người.
Trì Nguyệt dặn dò Vụ Phượng xong, Trì Nhạn lại chạy đến:
Nguyệt Nguyệt, em dẫn chị theo với.
Không được, đây là hoạt động công ty.
Trì Nguyệt lập tức từ chối:
Chị không tiện đến đó.
Trì Nhạn cau mày:
Những Hầu Tử nói đến ăn một bữa cơm cũng không sao cả. Nguyệt Nguyệt, em cho chị đi với, chị hứa sẽ ngoan.
Dường như sợ Trì Nguyệt không đồng ý, Trì Nhạn giơ hai ngón tay lên đảm bảo, vừa căng thẳng vừa lo lắng, khuôn mặt đỏ hồng.
Chị đảm bảo sẽ không nói gì hết, không chạy lung tung, chỉ ngoan ngoãn đi theo Hầu Tử. Chị đảm bảo... đảm bảo không để người ta nhận ra chị bị bệnh.
Cô nói câu cuối cùng rất nhỏ, Trì Nguyệt hơi cứng đờ, trái tim như bị bóp nát. Cô ôm Trì Nhạn cố gắng bình tĩnh lại:
Chị chờ một lát.
Trì Nguyệt gọi cho trợ lý Hầu xác nhận, không ngờ trợ lý Hầu lại đồng ý:
Đúng vậy, tôi đã nói vậy. Trì Nguyệt, tôi cho rằng vấn đề của Trị Nhạn là tiếp xúc với xã hội, tiếp xúc với đám đông quá ít. Cô không thể ngăn cách cô ấy khỏi thế giới này, mặc kệ là tốt hay xấu, đều phải để cô ấy chậm rãi tiếp xúc, làm quen.
Trì Nguyệt dở khóc dở cười, lấy đâu ra làm giấm thế?
Cô lườm anh:
Em làm vậy là vì mặt mũi của anh thôi. Chẳng lẽ anh không cảm thấy nở mày nở mặt à?
Kiều Đông Dương:
... Đúng là nở mày nở mặt, nhưng phải nâng cao lòng cảnh giác lên gấp mười lần. Anh mệt quá! Vừa nghĩ đến đám nói con kia nhìn em với ánh mắt sáng ngời, anh lại thấy chua lè.
Trì Nguyệt giận dữ lườm anh, cô dẫn Trì Nhạn đi tìm Vương Tuyết Nha rồi cùng đến đó. Ảnh đèn trong phòng tiệc sáng ngời, mọi người ồn ào, bát đĩa tinh xảo tản ra ánh sáng óng ánh dịu nhẹ, mọi người đi vào đều tự tìm người quen cùng ngồi xuống trò chuyện.
Trì Nguyệt ngồi ở bàn thứ hai. Kiều Đông Dương ngồi ngay bàn bên cạnh cô.
Kiểu Pháp! Kiểu Pháp!
Ông chủ thêm lần nữa đi!
Trong tiếng hò hét, đôi má Trì Nguyệt ửng hồng.
Đúng vậy! Nhưng tiên nữ cũng được chia ra rất nhiều loại, có ngây thơ, có quyến rũ, có hoang dã. Minh là kiểu ngây thơ, cậu là kiểu quyến rũ và hoang dã.
Nghe cô nói năng lý lẽ rõ ràng, Trì Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay ra véo eo cô:
Dù thế nào cậu cũng có lý, không khen mình thì cũng đang khen bản thân.
Ha ha!
Vương Tuyết Nha trinh sang bên cạnh:
Bị cậu nhận ra rồi!
Mình vào nhà vệ sinh.
Cô nói với Vương Tuyết Nha.
Mình đi với cậu.
Vương Tuyết Nha biết cô lo lắng cho Trị Nhạn, đứng dậy đi theo. Trì Nguyệt gật đầu, hai người nắm tay đi ra ngoài.
Cuối cùng, anh ta đi tìm Trì Nguyệt, nhìn Trì Nhạn đang ngồi trên ghế sofa chơi, nói:
Để Trì Nhạn đến phòng làm việc của tôi đi.
Trì Nguyệt sợ làm phiền đến công việc của anh ta, vừa định lắc đầu đã bị kéo tay áo. Cô quay sang thấy ánh mắt Trì Nhạn thể hiện rõ vẻ cầu xin.
Nguyệt Nguyệt... Cho chị đi chơi với Hầu Tử đi, chắc chắn chị sẽ nghe lời mà. Được không?
Kiều Đông Dương lớn tiếng tự bôi đen bản thân, trêu chọc chính mình khiến mọi người càng vui vẻ hơn.
Ông chủ, lần sau chúng tôi chắc chắn sẽ đưa đồ đến.
Ông chủ đừng sợ!
Kiểu Pháp, kiểu Pháp, ông chủ lên đi!
Trị Nhạn lè lưỡi, nói:
Hầu Tử đã nói cho chị biết đấy.
Trì Nguyệt:
...
Đúng lúc trợ lý Hầu ôm một xấp tài liệu đến thấy bọn họ, anh ta nháy mắt với Trì Nhạn, đi vào văn phòng bàn giao công việc với Kiều Đông Dương.
Anh ngồi cùng nhóm nhân viên nòng cốt và quản lý cao cấp trong công ty. Trì Nguyệt, Vương Tuyết Nha, Trì Nhạn và trợ lý Hầu ngồi bàn bên cạnh. Trì Nhạn và trợ lý Hầu ngồi cạnh nhau, cô chỉ tập trung vào anh ta. Vương Tuyết Nha thấy vậy đẩy tay Trì Nguyệt, nói nhỏ:
Chị cậu và trợ lý Hầu... có phải có hy vọng không?
Sắc mặt Trì Nguyệt thay đổi:
Đừng nói linh tinh.
Ồ! Mình chỉ đùa thôi!
Vương Tuyết Nha nhướn mày đánh giá Trì Nguyệt vài lần, không ngừng khen ngợi mắt nhìn của mình:
Bộ váy này rất hợp với cậu, ngày thường cậu ăn mặc quá đơn giản. Trì Nguyệt, rõ ràng cậu hợp với hình tượng sexy.
Ý cậu nói mình có vẻ già?
Ha ha ha ha...
Kiều Đông Dương thở dài:
Cứ ép tôi giở trò thôi.
Anh đột nhiên ôm chầm lấy Trì Nguyệt, bế kiểu công chúa rồi ép cô vào vách tường, nâng cằm cô lên...
A a a a! Quá đẹp!
Tôi điên rồi, tôi điên rồi!
Hu hu hu, nếu ngày nào ông chủ cũng giở trò thể này, dù không có lương thì tôi cũng bằng lòng cống hiến thanh xuân cho Đông Dương!
Tôi cũng vậy, tôi cũng thế. Hôm nay cứ như được xem phim thần tượng vậy!
Có lẽ đây là chủ nghĩa anh hùng. Bảo vệ người yếu, bảo vệ phụ nữ là bản tính của đàn ông, đồng thời có thể nhận được một cảm giác thành tựu nào đó.
Trợ lý Hầu nghĩ vậy càng thấy vui hơn.
Sau này muốn ăn cái gì cứ nói cho tôi biết, tôi mua cho cô.
Được.
Trì Nhạn cười ngọt ngào như một cô bé, ăn một miếng còn tặc lưỡi một cái, đôi mắt như quả nho màu đen hiện ra sự vui vẻ, cả khuôn mặt trở nên vô cùng xinh đẹp vì cười, trông rất lóa mắt.
Kiều Đông Dương mỉm cười nhìn cô:
Em mặc như vậy khiến trái tim anh bắt đầu co rút.
Co rút cái gì chứ?
Có quá nhiều giảm.
Sau khoảng thời gian yên lặng rất dài, từ trên xuống dưới công ty đều rất vui vẻ. Hơn nữa, tổ d9ự án đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng và tiền mặt trong bữa tiệc. Điện thoại, máy tính, máy ảnh, tất cả đều là thứ có giá trị không nhỏ. Trước kia Kho6a học Kỹ thuật Đông Dương thường xuyên tặng rất nhiều phúc lợi thế này trong một năm, lúc công ty có đãi ngộ tốt, mọi người đều quen thuộc. Hôm nay 5không giống với ngày xưa khiến mọi người trân trọng hơn nhiều.
Lúc đến công ty, Trì Nguyệt định để Trị Nhạn và Vu Phượng ở nhà.
Sau khi đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô, Vu Phượng sống cả đời trong sa mạc lập tức yêu nơi này, chỉ muốn làm ruộng 24/24. Trì Nhạn đi theo bà trêu cún con, nghe tiếng chim hót, hoặc là nằm trên bãi cỏ ngắm bầu trời.
Kiều Đông Dương biết những người này đang
mượn gió bẻ măng
, biết ngày hôm nay là dịp tốt nhất để trêu chọc ông chủ. Ngay cả hai MC cũng giống vậy, không cho bọn họ đi xuống, những người đi theo Trì Nguyệt lên sân khấu nhận thưởng cũng trở thành kẻ đồng lõa, chặn bọn họ trên sân khấu, ép bọn họ phải thể hiện tình cảm.
Không phải là không thể.
Kiều Đông Dương cúi đầu xoa lông mày:
Nhưng đây là nơi công cộng... Làm những việc ảnh hưởng đến trật tự xã hội là phạm pháp đúng không?
Ông chủ đừng sợ, chúng tôi sẽ đưa cơm tù cho anh!
Không già, chỉ trưởng thành hơn người khác mấy tuổi thôi, vừa xứng với Kiều Đông Dương.
Có phải cậu ngứa da không?
Ha ha, đùa mà. Nhưng nói thật, cậu là bạn gái anh Kiều, ăn mặc già dặn hơn trong những trường hợp này là bình thường. Yên tâm, hôm nay cậu rất đẹp.
Sau khi đến công ty, cô mở to đôi mắt đen láy, nhìn cái gì cũng thấy ngạc nhiên, thấy ai cũng cười thân thiện. Cô không nói chuyện, vô cùng ngoan ngoãn như những gì đã hứa.
Lúc trước, cuộc sống đầy áp lực khiến cô không dám nhìn thẳng vào người lạ, lúc bước đi luôn hóp ngực còng lưng, nhưng hôm nay Trì Nguyệt ngạc nhiên phát hiện cô như biến thành người khác, dáng vẻ ưỡn ngực ngẩng đầu, khuôn mặt mỉm cười vô cùng xinh đẹp.
Trì Nguyệt vụng trộm giơ ngón tay cái với cô:
Vậy mới đúng.
Cô hơi ngạc nhiên hỏi Vương Tuyết Nha:
Chị mình đâu?
Vương Tuyết Nha quay sang nhìn:
Vừa nãy chị ấy nói ăn quá no, thấy hơi khó chịu. Trợ lý Hầu dẫn chị ấy đi dạo rồi.
Trì Nguyệt ngồi xuống tiếp tục xem chương trình.
Giữa mỗi lần rút thưởng, công ty sẽ chuẩn bị một vài tiết mục. Có mấy tiết mục mời nghệ sĩ đến biểu diễn, ví dụ như ca hát, vẽ cát, khiêu vũ, có mấy tiết mục do nhân viên nội bộ công ty tự tổ chức.
Trì Nguyệt đợi một lúc vẫn không thấy Trì Nhạn quay về, cô hơi lo lắng.
Trợ lý Hầu ngây ngốc ngồi nhìn.
Anh ta luôn cảm thấy Trì Nhạn như một đứa bé cần chăm sóc, chưa từng có khái niệm cô là phụ nữ.
Nhưng lúc này anh ta lại bị mê hoặc.
Từng bức ảnh vẫn đang lướt qua trên màn hình lớn. Lúc đến vòng thứ ba rút thăm iPad, ảnh của Trì Nguyệt dừng lại, cô là người may mắn được hệ thống lựa chọn, ngoài ra còn chín người cũng được rút trúng với cô. Nói cách khác, trong vòng này có tổng cộng mười chiếc iPad được trao thưởng. Ánh đèn lướt qua, tất cả mọi người đang gọi Trì Nguyệt, Vương Tuyết Nha hưng phấn vỗ cô:
Mau lên, mau lên sân khấu nhận thưởng đi!
Trì Nguyệt mỉm cười, chậm rãi đứng lên.
Oa! Nguyệt Quang Quang, cậu đẹp quá!
Cô không chỉ là phụ nữ, còn là một người phụ nữ xinh đẹp.
Chỉ có điều, cô chìm trong cảm giác tự ti quá lâu, nên trước kia ánh mắt cô đầy e ngại, sắc mặt trắng bệch thiếu vẻ rực rỡ.
Yến Tử, sau này có phải cười như vậy, biết chưa?
Ngày thường Trì Nguyệt đã rất đẹp, hôm nay dáng đi của cô như mang theo một nét quyến rũ khác biệt, đi từ bàn đến sân khấu chỉ có vài chục bước mà đã thể hiện rõ khí chất của cô. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Tất cả mọi người đều cổ vũ cho bạn gái của ông chủ. MC gọi Kiều Đông Dương đi lên trao giải, sau đó còn không cho bọn họ rời đi, bắt bọn họ phải thể hiện tình cảm ở trước mặt mọi người.
Ông chủ tặng phúc lợi Trung thu cho mọi người đi.
Hôn đi, hôn đi!
Một đám người hò hét.
Đây đúng là ngày Tết nuôi lòng can đảm!
Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt, thấy cô chỉ mím môi cười chứ không có ý từ chối, thể là hai người nhìn nhau, anh kéo Trì Nguyệt đến nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Đã đủ chưa?
Chưa đủ, chưa đủ!
Ôi!
Trì Nguyệt hỏi Kiều Đông Dương, anh không có ý kiến gì, vì vậy cô dẫn Trì Nhạn đến công ty.
Trì Nhạn rất hưng phấn.
Đi xuyên qua hành lang dài dằng dặc, Trì Nguyệt nhìn quanh không thấy Trì Nhạn đầu. Cô đang định gọi điện thoại cho trợ lý Hầu thì nghe có người cãi nhau ở phía trước.
Trong đó có người nói rất to.
Anh bị điện đúng không? Cô ta nói tôi bóp mông cô ta là tôi bóp chắc. Vậy cô ta nói tôi cưỡng hiếp cô ta, có phải anh sẽ kết tội tôi luôn không?
... Trong trường hợp này, mình là trợ lý của anh ấy.
Vậy càng phù hợp hơn, cậu xem bộ quần áo này của cậu trông rất chuyên nghiệp.
Mình nhớ lần trước cậu nói rất giống thần tiên?
Bữa tiệc bắt đầu, đồ ăn lần lượt lên bàn. Một cặp trai xinh gái đẹp trong phòng Hành chính công ty bước lên sân khấu làm MC, bọn họ chuẩn bị một loạt tiết mục rồi để Kiều Đông Dương và quản lý cấp cao lên phát biểu. Cùng nhau đón Tết Trung thu, trên cơ bản nội dung phát biểu của mọi người đều giống nhau, ngoại trừ báo cáo tình hình phát triển nghiệp vụ công ty, cũng chỉ có động viên tinh thần nhân viên
cùng nhau vượt khó
.
Sau đó là từng vòng rút thăm trúng thưởng. Ảnh của mỗi nhân viên đều có trong hệ thống, có thể rút quà tặng ngẫu nhiên.
Mỗi một lần có kết quả, trong sảnh lại vang lên tiếng hò hét vang dội.
Hầu Tử, anh là bạn tốt nhất của tôi.
Trợ lý Hầu ngồi xuống, mở một túi đồ ăn vặt cho cô:
Thử xem có thích không.
Trì Nhạn chưa từng được ăn món này, không ngừng gật đầu.
Suyt!
Trợ lý Hầu ra hiệu im lặng rồi kéo cô ngồi xuống ghế, đột nhiên mỉm cười bí ẩn với cô, lấy ra một đống đồ ăn vặt và đồ chơi từ trong ngăn kéo như đang làm ảo thuật. Trì Nhạn nhìn đến hoa cả mắt, miệng không khép lại được.
Có thích không?
Tất cả đều là của tôi à? Hầu Tử, tất cả đều là của tôi à?
Đều là của cô.
Trợ lý Hầu mỉm cười đẩy đống đồ đến trước mặt cô:
Biết cô sẽ đến đây nên tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô. Chuẩn bạn thân chưa!
Trì Nguyệt còn nói được gì nữa?
.. Chị đi đi.
Văn phòng của trợ lý Hầu ở ngay bên cạnh, Trì Nhạn như bước vào một thế giới mới, sờ Đông sờ Tây, vui vẻ khoa chân múa tay.
Chỗ của Hầu Tử hay quá.
Tôi chưa từng ăn cái này, tôi cũng chưa từng thấy. Thân thành thật tốt, tốt hơn thôn chúng tôi nhiều.
Cô gái nhỏ quá vô tư
Trợ lý Hầu nhìn cô, ánh mắt càng ấm áp hơn. Anh ta không suy nghĩ sâu xa xem vì sao mình đối xử tốt với Trì Nhạn, nhưng chỉ cần anh ta thấy Trì Nhạn ngồi ăn gì đó trước mặt mình, anh ta sẽ cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ, cả trái tim như bị lấp đầy, cảm thấy thỏa mãn.
Đám người kia đứng giằng co tranh cãi ngay trước cửa phòng rửa tay, một người trong số đó là trợ lý Hầu.
Trì Nguyệt nấp ở sau lưng anh ta như con chim bị gãy cánh, đôi tay túm chặt áo anh ta, chỉ dám lộ ra cái đầu nhỏ. Bên kia là ba người một nữ hai nam. Đây đều là nhân viên công ty, Trì Nguyệt không gọi được tên nhưng thấy hơi quen mặt, bọn họ đang đỏ mặt tía tai tranh cãi với trợ lý Hầu.
Nhiều người nên nói cũng lớn tiếng, ba người vẫn nói không ngừng nhưng trợ lý Hầu không chịu nhượng bộ, khăng khăng muốn bọn họ xin lỗi Trì Nhạn.
Xin lỗi cái gì, có giỏi thì anh báo cảnh sát đi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.