Chương 338: Bắt nạt
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2646 chữ
- 2022-02-06 07:55:18
Tất cả mọi người đều là nhân viên của Đông Dương, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, ba người kia đều biết trợ lý Hầu, biết 8anh ta là người bên cạnh Kiều Đông Dương, chỉ có điều ỷ vào men say lại tự nhận mình có lý, lúc tranh cãi rất to mồm.
3
Thế nhưng, Trì Nguyệt khác với trợ lý Hầu.
Thứ nhất cô có quan hệ khác với Kiều Đông Dương.
Thứ hai là9 khí thế của cô rất khác biệt. Trong mắt mọi người, người phụ nữ này là nhân vật tàn nhẫn. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp, cao qu6ý của cô ở khoảng cách gần, hai đồng nghiệp nam hơi hoảng hốt, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Trợ lý Trì, cô phải tìm hiểu rõ chu5yện này.
Một đồng nghiệp nam giải thích.
Tôi muốn cảnh sát bắt cô.
Trì Nhạn nói rất chậm nhưng giọng điệu rất nghiêm túc, nói xong cô lại nhìn Trì Nguyệt:
Nguyệt Nguyệt, chị không muốn tha thứ cho cô ta, không thể tha thứ cho người xấu. Tha thứ chỉ để bọn họ làm hại càng nhiều người hơn.
Nghe cô nói vậy, trái tim Trì Nguyệt hơi đau đớn nhưng vẫn nhìn cô với vẻ mặt khen ngợi.
Chị làm rất đúng. Chị nghĩ thể nào cứ nói như thế.
Vừa nãy Tổng Linh còn ỷ vào có hai đồng nghiệp nam thân thiết giúp mình, dám tỏ ra ngang ngược ở trước mặt trợ lý Hầu, bây giờ lại hơi căng thẳng. Trì Nguyệt không hiền lành như trợ lý Hầu, lần trước có mấy đồng nghiệp lắm chuyện bị đuổi việc, có ai trong công ty không biết lý do?
Có thể nói, một khi liên quan đến Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương sẽ thiên vị không nói lý lẽ.
Tổng Linh vuốt tóc, cố kìm nén sự căng thẳng, giả vờ mỉm cười thoải mái:
Thật ra chỉ là hiểu lầm. Lúc tôi rửa tay vô tình chạm vào người cô ấy, có lẽ cô ấy... Ừ, có lẽ hơi nhạy cảm quá.
Những năm qua Trị Nhạn đã phải chịu rất nhiều sự xúc phạm thế này, vốn em không muốn làm lớn chuyện, chỉ cần cô ta nói xin lỗi là xong, nhưng người phụ nữ này tin rằng em không có chứng cứ nên vô cùng hung hăng!
Trì Nguyệt nói đến đây, đột nhiên quay sang nhìn Kiều Đông Dương, vẻ mặt lạnh lùng:
Hơn nữa, em muốn Trì Nhận biết, lời nói của chị ấy có ích, có thể làm chứng cứ, có thể khiến người ta tin tưởng.
Kiều Đông Dương ngạc nhiên.
Anh hiểu rồi!
Chậc chậc chậc, một kẻ ngu lại có dáng người đẹp như vậy, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, chẳng trách trợ lý Hầu lại thích cô như thế. Này, có phải cô đã ngủ với anh ta rồi không?
Không muốn! A! Không muốn! Tôi... Cô thả tôi ra, thả tôi ra, cô là người phụ nữ xấu xa...
Một tràng tiếng bước chân vang lên, Trì Nhạn chạy ra ngoài, thở hổn hển gọi:
Hầu Tử!
Cô muốn giết gà dọa khỉ, tạo uy tín và củng cố lòng tin cho Trì Nhạn.
Anh gật đầu:
Được. Em thấy xử lý thế nào phù hợp thì cứ làm như thế.
Trì Nguyệt nói:
Vẫn cần anh ra mặt, gọi hết người có liên quan đến công ty.
Được. Anh sẽ cho người gọi bọn họ đến công ty.
Cô ta chỉ vào Trì Nhạn:
Chỉ dựa vào lời nói của một kẻ điên sao? Quá buồn cười!
Dám đứng trước mặt Trì Nguyệt nói chị cô là kẻ điên, Tổng Linh cũng giận quá rồi mới không lựa lời, hai đồng nghiệp nam nháy mắt với cô ta nhưng cô ta không thấy, chỉ nhanh mồm nhanh miệng nói.
Trợ lý Trì, đừng tưởng cô là bạn gái anh Kiều thì có thể vu oan cho người trong sạch. Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi không nhận.
Được. Không nhận đúng không?
Tống Linh nhận lỗi quả nhanh khiến người ta không kịp trở tay.
Cô ta không hề chán công việc này như đã nói, cô ta chỉ nói nhảm mà thôi, một khi công ty tỏ ra nghiêm túc, cô ta lập tức rơi nước mắt cá sấu.
Tôi không có ý xấu, tôi chỉ muốn trêu một chút thôi, tôi không biết cô gái này là chị gái của trợ lý Trì.
Sao tôi phải nhận việc tôi không làm?
Trì Nguyệt nhìn cô ta, kéo Trì Nhạn đang đứng sau lưng trợ lý Hầu ra, chỉ vào Tổng Linh:
Muốn chứng cứ đúng không? Cô chờ đó cho tôi, tôi cho cô chứng cử
Được, tôi chờ! Tôi cho cô biết, tôi không phải kẻ nhát gan. Tôi biết cô đang ỷ lại vào cái gì, không phải đang ỷ lại Kiều Đông Dương sao? Tôi cho cô biết, tôi làm công việc này đủ rồi, cùng lắm thì nghỉ việc! Đừng bắt nạt người khác quả!
Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, Trì Nguyệt không nói gì, chỉ dùng điện thoại để vào hệ thống, lấy đoạn ghi âm lúc Trì Nhạn đi vào nhà vệ sinh.
Cô là bạn gái trợ lý Hầu sao?
... Là bạn thân.
Trì Nguyệt cười lạnh.
Xem anh chứ. Đây là nhân viên của anh mà.
... Em là bà chủ.
Kiều Đông Dương chưa từng dung túng cho việc thế này:
Chỉ có điều, vì nghĩ cho Trì Nhạn, chúng ta phải âm thầm xử lý chuyện này.
Tôi không quen cô. Tôi không nói cho cô biết.
Sao thế! Chỉ tâm sự thôi mà. Ôi, cô đừng đi. A, tôi nhìn cô... Ha ha ha, còn bĩu môi cơ. Không phải chỗ này của cô có vấn đề gì chứ? Ha ha, thì ra cô là kẻ ngu...
Cô mới là kẻ ngu, tôi... A, cô làm gì đấy?
Khuôn mặt Trì Nguyệt tối sầm lại, cười lạnh.
Tôi cho cô cơ hội cuối cùng để nói xin lỗi.
Ngông cuồng vậy à?
Tổng Linh ngơ ngác ba giây, đột nhiên tức giận.
Dựa vào cái gì? Mấy người dựa vào cái gì để định tội cho tôi?
Suốt cả bữa tiệc, ba người Tổng Linh vừa đắc tội với Trì Nguyệt đều nơm nớp lo sợ, ăn không biết vị, chỉ sợ bị làm khó. Thế nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, khi bị gọi đến công ty, bọn họ biết việc tối nay vẫn chưa kết thúc.
Thế nhưng bọn họ không ngờ Trì Nguyệt lại có chứng cứ. Lúc đứng trong văn phòng nghe đoạn ghi âm ngắn ở nhà vệ sinh, ba người đều thay đổi sắc mặt. Lúc nhìn Kiều Đông Dương ngồi trên ghế, họ đều hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn.
Anh Kiều, tôi sai rồi! Tôi chỉ đùa thôi, nói chuyện hơi quá đáng, nhưng tôi không có ý xấu...
Nhạy cảm quá?
Trì Nguyệt cười lạnh:
Chị tôi không nói dối.
Nụ cười trên mặt Tổng Linh cứng đờ.
Chị... cô?
.
Cô ta nhìn Trì Nguyệt lại nhìn sang Trí Nhạn, lúng túng nhìn hai đồng nghiệp nam, không biết có phải đã bị dọa rồi không, lúc nói chuyện cũng lắp bắp.
Trì Nguyệt cười lạnh ngồi trên ghế, chờ đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người lần lượt ra về, Kiều Đông Dương bước đến thì cô mới đưa điện thoại cho anh.
Anh tự xem phải xử lý thế nào.
Kiều Đông Dương nghe xong, sắc mặt thay đổi:
Em muốn xử lý thế nào?
Thật ra đây là một kiểu bắt nạt, rất nhiều người cho rằng việc này không có ác ý gì, thậm chí có một vài người còn coi đây là một trò đùa, nhưng nó thật sự ghê tởm.
Không!
Trì Nhạn cố chấp:
Cô đã làm chuyện xấu, cô phải bị trừng phạt.
Cô nói xong lại nhìn sang Trì Nguyệt:
Đúng vậy không, Nguyệt Nguyệt, chị có nói đúng không?
Đúng!
Trì Nguyệt giơ ngón tay cái với cô:
Đúng vậy, chị phải can đảm nói ra, can đảm bày tỏ ý kiến của mình.
Tống Linh không tin vào tai mình, cô ta cảm thấy việc hôm nay quá khác thường. Mấy người Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương đều khá kỳ lạ, vẻ mặt và bầu không khí cũng kỳ lạ, còn có người chị bị thần kinh của Trì Nguyệt...
Bọn họ đang làm gì thế?
Tống Linh rất tức giận nhưng lại không thể không tỏ ra đáng thương trước mặt người ta.
Tôi chỉ đùa hơi quá đáng thôi. Cô Trì, tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn thể nào nữa?
Trợ lý Trì, tôi không nhận ra chị cô, tôi ăn no không có việc gì làm hay sao mà lại bóp mông cô ta?
Cô ta nói chị ngu!
Trì Nhạn đột nhiên thò đầu ra từ sau lưng trợ lý Hầu, ngắt lời Tổng Linh:
Nguyệt Nguyệt, cô ta cố ý bóp mông chị, còn bóp mặt chị..
Trì Nhạn nói xong còn vô tội sở mặt:
Cô ta còn mắng
chị.
.
Cô không đùa giỡn.
Trì Nhạn nhìn chằm chằm cô ta:
Cô là người xấu!
Không ngại dùng suy nghĩ xấu xa nhất suy đoán một người, có đôi khi sự ác ý của con người sẽ thể hiện ra trong lúc vô tình. Trì Nhạn đã thấy vô số ánh mắt lạnh lùng, chịu vô số lời chế giễu, hiểu sự khác biệt giữa đùa giỡn, trêu chọc và ác ý.
Xin lỗi!
Tống Linh không dám tranh cãi nữa:
Cô tha thứ cho tôi lần này đi, lần sau tôi sẽ không thế nữa!
Lúc một người quá tức giận có thể nói ra bất cứ điều gì. Tổng Linh dám nói thế cũng vì chắc chắn trong phòng vệ sinh không có camera giám sát.
Thế nhưng cô ta không biết Trì Nhạn là một người bệnh rất đặc biệt. Trì Nguyệt đón cô ấy đến Thân thành, tất nhiên sẽ không yên tâm khi để cô ấy sống ở một nơi xa lạ. Dù có Vụ Phượng ở trong nhà nhưng năng lực sinh tồn của Vụ Phượng ở thành phố lớn vẫn khiến Trì Nguyệt cảm thấy không yên tâm, lúc cô đi làm luôn thấy lo lắng, thể là cô năn nỉ Kiêu Đông Dương lắp đặt một chương trình tự động ghi âm vào đồng hồ của Trì Nhạn.
Những đoạn ghi âm này được lưu tự động rồi tải lên mạng. Đây chỉ là một món đồ chơi trẻ con với Kiều Đông Dương, nhưng Trì Nguyệt lại cảm thấy rất thích hợp. Trong những tình huống thông thường sẽ không cần dùng đến, Trì Nguyệt không tùy tiện theo dõi chuyện riêng tư của Trị Nhạn, nhưng khi cần đến có thể nắm bắt tình hình của Trị Nhạn bất cứ lúc nào.
Mắng chị cái gì?
Mắng chị, mắng chị.
Trì Nhạn nói đến đây lại suy nghĩ, lắc đầu, tội nghiệp nhìn Trì Nguyệt rồi cúi đầu xuống:
Chị quên rồi.
Ha ha, quên rồi hả? Còn có gì nữa, không nói ra được hả?
Dù Tổng Linh cố gắng kiềm chế những giọng điệu vẫn hơi mỉa mai:
Trợ lý Trì, với tình hình của chị cô, cô cảm thấy cô ta có đáng tin không? Bây giờ cô và trợ lý Hầu chỉ nghe một câu nói lung tung của cô ta đã làm khó tôi, có phải bắt nạt người ta quá rồi không?
Hừ, bạn thân?
Một khoảng im lặng thật dài, có tiếng nước chảy vang lên.
Ôi, cô không phải bạn gái trợ lý Hầu thật à?
Trị Nhạn không nói gì, có lẽ đang lắc đầu.
Vậy cô nói cho tôi biết, cô và trợ lý Hầu có quan hệ gì? Vì sao anh ta lại đối xử với cô tốt như vậy?
Trì Nguyệt mỉm cười, quay sang nhìn anh ta.
Vậy anh nói xem chuyện này thế nào?
Vừa rồi đồng nghiệp nam kia còn rất kiêu ngạo, lúc đối mặt với nụ cười của Trì Nguyệt lại cảm thấy có một con dao ẩn trong sự dịu dàng này, trái tim run lên, lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Là thế này, Tổng Linh đi nhà vệ sinh vừa hay gặp cô gái này, tất cả mọi người đều là con gái vốn chỉ có chút chuyện nhỏ, nhưng cô gái này đi ra nói với trợ lý Hầu là Tổng Linh bóp... bóp mông cô ấy. Cô nói...
Anh ta như đang nghe một câu chuyện cười, đột nhiên nhếch môi.
Không phải đang nói đùa à? Tổng Linh bóp mông cô ấy làm gì?
Đúng vậy.
Trì Nguyệt nhìn chằm chằm Tổng Linh, đôi mắt sắc bén:
Cô bóp chị ấy làm gì? Hả?
Chứng cứ?
Trong phòng vệ sinh không có camera giám sát.
Tống Linh cảm thấy chắc chắn hơn nhiều, sắc mặt hoảng hốt lập tức trở nên bình tĩnh hơn.
Tống Linh nói rất nhiều, hai đồng nghiệp nam cũng tỉnh rượu phát huy toàn bộ tài ăn nói, từng lời xin lỗi liên tục vang lên, thế nhưng mấy người đang ngồi trong văn phòng gồm Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt, trợ lý Hầu và Trì Nhạn đều không nói gì, chỉ nhìn ba người bọn họ biểu diễn.
Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Trợ lý Trì, cô tha cho tôi lần này đi...
Trì Nguyệt cười lạnh:
Cô không có lỗi với tôi, vì sao lại nói xin lỗi tôi?
Tổng Linh nghe vậy hơi ngơ ngác, lập tức quay sang nhìn Trì Nhạn đang sợ hãi ngồi trên ghế:
Cô Trì, xin lỗi! Là tôi không tốt lại đùa giỡn như vậy, cô tha thứ cho tôi được không...
Trợ lý Trì... Hai chị em cô... không giống nhau lắm... Nhưng đều xinh đẹp, đều xinh đẹp.
Trì Nguyệt bình tĩnh, thấy thái độ của cô ta đột nhiên trở nên tốt hơn thì lạnh lùng.
Cô vẫn chưa trả lời tại sao lại bóp mông chị ấy?
Tôi... không làm.
Trong phòng vệ sinh không có người khác, đương nhiên Tổng Linh kiên quyết phủ nhận:
Tôi bóp mông cô ta làm gì? Tôi có bệnh chắc.
Không chịu nhận à?
Trì Nguyệt cười lạnh:
Tôi cho cô một cơ hội, nếu cô không nói, chờ tôi tìm được chứng cứ thì nói gì cũng vô dụng!
Cô ta cố ý bóp mông chị, vỗ mặt chị, đó là một sự, một sự... xúc phạm.
Trị Nhạn cố gắng nói ra suy nghĩ và miêu tả tình hình lúc đó cho Trì Nguyệt biết:
Chị là người bị tổn thương, chị không làm chuyện xấu, chị dũng cảm nói ra, chị cũng không xấu hổ, người phụ nữ xấu xa này bóp mông chị, còn nói những lời sỉ nhục chị... Chị không muốn tha thứ cho cô ta!
Được!
Trì Nguyệt đứng bật dậy:
Bọn em sẽ báo cảnh sát theo ý chị.
Tổng Linh giật mình:
Trợ lý Trì, cần gì làm tuyệt tình đến thế? Tôi chỉ đùa mấy câu.
Đây không phải vấn đề đùa mấy câu.
Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta:
Cô vĩnh viễn không biết mình đã tổn thương người khác thế nào.
Khuôn mặt Tổng Linh trắng bệch, hai đồng nghiệp nam cũng sợ, rối rít cầu xin Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương thờ ơ lạnh nhạt nhìn, vẫn không nói câu nào, đến lúc này anh mới đứng lên, vẫy tay gọi Trì Nguyệt vào phòng trong, hỏi cô:
Em muốn bảo cảnh sát thật à?
Đương nhiên.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Anh cho rằng em nói đùa à?
Anh tưởng em chỉ dọa bọn họ.
Kiều Đông Dương xoa trán:
Không cần báo cảnh sát đầu, đuổi việc là được rồi. Vừa rồi anh cũng nói phải âm thầm xử lý chuyện này, không để lộ ra mới là cách tốt nhất với Trì Nhạn, mọi người đều khó xử..
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.