Chương 339: Kỳ quái
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 3402 chữ
- 2022-02-06 07:55:17
Cảnh sát đến rất nhanh, bọn họ đã gặp nhiều vụ án muôn hình muôn vẻ. Vốn dĩ vụ tranh chấp kiểu này không phải việc lớn, lúc đầu bọn họ muốn hòa 8giải, dù sao mọi người cũng làm chung một công ty, chỉ cần xin lỗi là xong rồi.
Phần lớn các vụ tranh chấp đều được xử lý như vậy, ngườ3i báo án đều lựa chọn dàn xếp ổn thỏa. Nhưng Trì Nguyệt và Trì Nhạn rất cố chấp, nhất là Trì Nhạn, cô nhận định Tổng Linh đã tạo thành sự tổn t9hương cho cô, đây là hành động hèn hạ. Đến cuối cùng cảnh sát bất đắc dĩ lập biên bản rồi đưa Tống Linh về đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra.
Các anh sẽ xử lý cô ta thế nào?
Đừng đùng đùng, em gái tha mạng.
Bên kia là cây trồng của nhà khác, anh có biết nhà khác trồng là sao không?
Anh cố ý trêu tôi à? Đang yên đang lành sao lại dừng hoạt động?
Kiều Đông Dương lười biếng duỗi chân, hai tay khoanh trước ngực, cười nói:
Nghèo.
Anh tiếp cận tôi với mục đích gì?
. Cô có mục đích gì để tôi tiếp cận chứ?
Người này không nói chuyện tử tế được à?
Trì Nguyệt nổi hết cả da gà.
Quả buồn nôn rồi đấy!
Bởi vì có dự án nghiên cứu phát triển quan trọng hơn, tôi phải tập trung sức lực chứ.
Quyền Thiếu Đằng nghe vậy, đôi mắt sáng ngời:
Dự án gì?
Này! Anh Nguy!
Ôi! Em gái...
CMN!
Giả ngu chuyên nghiệp à?
Hỏi điều này làm gì?
Anh Ngụy kỳ quái nhìn cô.
Tôi đang nghĩ trong anh không giống người thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, tại sao anh lại biến thành kẻ ngu thế này?
Ai cần anh giúp?
Trì Nguyệt không muốn cãi nhau với Kiều Đông Dương vì anh ta, đi tới xách cổ áo anh ta:
Nhanh đi thay quần áo, lập tức rời khỏi đây cho tôi.
Vì sao?
Anh Ngụy nhìn quanh:
ở đây sắp bị người ngoài hành tinh tấn công sao?
Trì Nguyệt lườm anh ta, lười nói đùa với anh ta:
Đừng có dùng chiêu này nữa, rốt cuộc anh có chuyện gì?
Quyền Thiếu Đằng nghẹn họng mấy giây, chậm rãi thở ra:
Anh đang lừa tôi hả?
Tôi không rảnh thế đâu.
y!
Anh Ngụy chỉ:
Thì bên kia đó.
Trì Nguyệt suýt thì nôn ra máu:
Anh Ngụy, tôi thật sự muốn bóp chết anh.
Anh Ngụy vui vẻ:
Vâng, mẹ nuôi. Nào, mẹ nuôi mau vào phòng nghỉ ngơi đi, để con trai làm việc thay cho mẹ nuôi...
Đúng là diễn viên, diễn cái gì ra cái đó.
Sao anh lại đến đây?
Anh Ngụy quay sang, dường như vừa mới thấy cô, cười nói:
Tôi nhớ trong nhà cô có rất nhiều việc nhà nông phải làm, tôi đến giúp cô.
Bộ quần áo này đúng là đủ
chuyên nghiệp
và đủ đơn giản.
Trên người là chiếc áo khoác của những bác nông dân bình thường, hơn nữa còn hơi cũ, chiếc quần rằn ri lấm lem bùn đất, chiếc mũ chất lượng không tốt lắm còn bị sờn ở viền mũ, trông thật sự rất mộc mạc... Những khuôn mặt anh Ngụy vẫn như vậy, sao lại không nhận ra được?
Chỉ tiếc!
Bây giờ Trì Nguyệt chỉ muốn giết chết anh Ngụy.
Không đi. Chôn sống cũng không đi.
Ha ha ha ha.
Vương Tuyết Nha đột nhiên cười:
Nguyệt Quang Quang, kệ anh ta đi, có người bằng lòng làm lao công miễn phí, dù sao chúng ta cũng không thiệt thòi, cứ để anh ta làm việc đi. Chậc, nói ra cũng thấy hơi hưng phấn, vườn rau xanh này của chúng ta do anh Ngụy nổi tiếng trồng ra, không biết mấy loại rau này có ngon không, có tươi tốt không?
Quyền Thiếu Đằng đã đến tận cửa rồi, để thuận tiện Kiều Đông Dương quyết định chọn một nhà hàng gần công ty.
Hai người đàn ông đi hẹn hò riêng, Trì Nguyệt... đương nhiên không thể đi theo làm bóng đèn, cô ở cùng với Vương Tuyết Nha.
Đây là ưu thế của người đẹp trai.
Trì Nguyệt vô cùng tức giận.
Cô đã đồng ý với Kiều Đông Dương sẽ giữ khoảng cách với anh Ngụy này, nhưng anh ta không hề có ranh giới, luôn tỏ ra thân thiết gần gũi, e rằng trong đầu cũng không có khái niệm về việc khách sáo.
Anh ta rất đẹp trai, lúc đến nhà còn nói là bạn của Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương, tất nhiên Vụ Phượng sẽ tiếp đón anh ta mà không hề nghi ngờ.
Anh ta học theo Vương Tuyết Nha, cũng nhận thầu một khoảng đất nhỏ trong vườn rau xanh của Trì Nguyệt Trì Nguyệt vẽ ranh giới cho anh ta, chỉ cho phép anh ta hoạt động trong vườn rau xanh của mình. Anh Ngụy rất nghe lời, không hề phá hoại vườn rau của Vương Tuyết Nha, thế nhưng... không biết anh ta đi đầu lấy một đống cây mầm be bé, trong tất cả chúng nó xuống đất.
Nghe thấy Vương Tuyết Nha kêu lên, Trì Nguyệt đến nhìn một đống cây mầm của anh ta:
Anh lấy đâu ra thế?
Căn nhà nhỏ vùng ngoại ô đã được Vu Phượng sắp xếp lại, nhà cửa trở nên gọn gàng hơn nhiều. Bọn họ mua một ít hạt giống hoa cỏ và rau xanh về trồng.
Vào ngày Tết Trung thu, Trì Nguyệt mới Đổng San đến ăn bánh Trung thu nhưng bà không tới. Kiều Chính Sùng gọi cho Kiều Đông Dương hy vọng cùng nhau đón Tết, lại bị Kiều Đông Dương từ chối.
Anh Ngụy nói năng ngọt ngào như ăn mật, không đợi Trì Nguyệt giải thích, anh ta đã nhận mẹ nuôi:
Sau này có thêm một đứa con trai hiếu thảo với mẹ nuôi, mẹ nuôi cũng có con trai rồi. Ai bắt nạt mẹ nuôi và em gái, con sẽ trừng trị người đó.
Được được được được được.
Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ chờ một cơ hội nữa thôi.
Ngày hôm nay, tiến đầu tư của bên Hạo Quang đã chia thành ba phần lần lượt vào tài khoản, tất cả mọi người đều rất thoải mái, việc hợp tác rất vui vẻ.
Quyền Thiếu Đằng lại vô tình từ chối.
Lý do của anh ta là:
Trước khi mở phiên tòa, nhân viên cơ quan tư pháp nhà nước không tiện đi ăn cơm với đương sự...
Anh Ngụy nhìn thoáng qua cô, đi cầm một chai nước, mở nắp uống một ngụm:
Tôi à! Nhảy ra từ trong khe đá đấy. Nhà tôi ở Đông Thẳng Thần Châu, Hoa Quả Sơn Thủy Liêm động.
Anh Ngụy đầu bị ngu, chỉ tưng tửng thôi, là kiểu tận hưởng cuộc sống mà không bị gò bó.
Đào ở bên kia.
Bên kia là chỗ nào?
Trì Nguyệt khịt mũi coi thường.
Được được được, hai đứa nói chuyện đi.
Vụ Phượng không biết thân phận của anh Ngụy, nhìn anh ta rồi lại nhìn Vương Tuyết Nha đứng bên cạnh Trì Nguyệt đang trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy hai đứa bé này rất xứng đôi. Một đứa là con trai nuôi, một đứa là con gái nuôi, lúc này tự ghép bọn họ thành một đôi, còn nháy mắt với Trì Nguyệt, ra hiệu có phải làm mai cho hai người họ.
Trì Nguyệt nheo mắt:
Lần sau nhớ phải trang điểm.
Không phải chứ?
Anh Ngụy sờ mặt mình:
Vậy mà còn nhận ra được sao?
Tôi không có gì hết. Tôi rảnh rỗi nên mới đến đây, nếu bận rộn thì ai có thời gian đến đây chứ, đúng không?
Anh Ngụy cười hì hì nói xong, không quan tâm lời lẽ xa cách và đôi mắt lạnh lùng của Trì Nguyệt, kéo tay cô ra, vuốt phẳng quần áo mình, sau đó tạo dáng trước mặt cô.
Chúng ta thắng rồi! Đúng không? Nguyệt Nguyệt, có phải chúng ta đã thắng không?
Ừ
Trì Nguyệt ôm cô, nghẹn ngào nói:
Chị, chị dũng cảm lắm. Đúng là phải làm vậy. Chúng ta không làm hại người khác, chúng ta phải dũng cảm đứng ra, người bị bắt nạt không đáng xấu hổ, kẻ bắt nạt nên xuống địa ngục, bị ngàn người chỉ trỏ...
Ừm, chị giỏi quá. Đúng không?
Trì Nhạn mỉm cười, lại vui vẻ quay sang nhìn trợ lý Hầu:
Tôi quá giỏi, đúng không Hầu Tử?
Trì Nguyệt nghe nói Kiều Chỉnh Sùng đã đi tìm Đồng San mấy lần, đều bị đuổi ra ngoài, tất nhiên sẽ không đón Trung thu với ông.
Thế là Kiều Chỉnh Sùng thật sự trở thành người cô đơn, lúc nghe Kiều Đông Dương kể lại, trong lòng Trì Nguyệt cảm thấy rất thoải mái.
Gần đây đội trưởng Quyền không quan tâm đến tin tức à?
Mấy cái việc vớ vẩn của nhà anh ấy hả?
Quyền Thiếu Đằng nheo mắt nhìn anh một lúc lâu:
Có phải anh chơi bời quá rồi không, sao lại đốt sạch tiền rồi?
Vì sao không thể? Đây là nguyên nhân tâm lý đấy.
Trì Nguyệt nghiêm túc giải thích, lúc xuống xe ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện mình và Vương Tuyết Nha không nói cùng một chuyện.
Sao anh Ngụy lại ở nhà cậu?
Vương Tuyết Nha nhìn về phía khoảng đất trồng rau lúng ta lúng túng nói, sau đó đau lòng hét lên, lao đến:
Có phải anh ta chạm vào bé cưng của mình không?
Con nhận anh trai từ lúc nào thể? Thế nhưng cậu Ngụy này khá tốt, Nguyệt Nguyệt, đây là một điều may mắn. Con thật sự thiếu một người anh trai chăm sóc, nếu có một người anh trai ruột, mẹ cần gì lo lắng thế này...
Dì ơi, di cứ coi cháu là con trai của di, anh trai ruột của Nguyệt Nguyệt đi. Sau này cháu không gọi đi là dì nữa, cháu sẽ gọi dì là mẹ nuôi.
... Nghèo!
Trì Nguyệt hẹn Vương Tuyết Nha, hai người không đi đâu mà mua đồ ăn mang về căn nhà ở ngoại ô. Gần đây Vương Tuyết Nha rất thích đến đây, vì cô đã nhận thầu khoảng đất trồng rau nhỏ của Trì Nguyệt.
Bí mật.
... Đổi cách hỏi vậy. Có phải còn lợi hại hơn người máy làm bạn không?
Cứ nghĩ đến Đổng San, Trì Nguyệt chỉ có một cảm giác đó là không đáng. Trong nhà có nhiều việc phiền lòng, cô sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Kiều Đông Dương, nhưng không ngờ anh lại rất vui, không hề nhắc đến Kiều Chính Sùng như không có người cha này. Vu Phượng tự làm bánh Trung thu, trong sân bày một mâm cúng để cúng bái tổ tiên. Kiều Đông Dương lớn lên ở nước ngoài, cảm thấy những việc này vô cùng mới lạ, anh phối hợp với từng việc, hoàn toàn biến thành con rể tương lai của nhà họ Trì.
Bỏ qua những điều tồi tệ do Kiều Chỉnh Sùng mang đến, những việc khác đều thuận lợi.
Sao thế? Nguyệt Nguyệt, cậu Ngụy này không phải bạn con à? Cái con bé này, sao luôn nói năng thể chứ..
Trì Nguyệt nhìn lên trời:
Con không đánh anh ta đã tốt lắm rồi.
Cô quá tuyệt vời!
Trì Nguyệt cảm thấy đây là Tết Trung thu vui vẻ nhất.
Không trêu cô nữa.
Anh Ngụy nhìn khuôn mặt tối sầm của Trì Nguyệt, đột nhiên nháy mắt:
Nhà tôi mở ngân hàng, có cần tôi giúp chút không?
Trì Nguyệt khẽ giật mình, ngạc nhiên mấy giây, đột nhiên nhận ra mình bị lừa:
Tôi đánh chết anh!
Cô hy vọng Đông San có thể kiên trì, một người đàn ông đi ngoại tình còn để tình nhân mang thai năm, sáu tháng thì có tư cách gì cầu xin tha thứ? Hơn nữa, Kiều Chính Sùng... không cảm thấy mình có lỗi.
Ông luôn cho rằng những điều mình làm là một sự cố gắng, ngay cả việc sinh con với người phụ nữ khác cũng tìm vô số lý do chính đáng. Đến bây giờ, sự hy sinh của Đổng San lại trở thành một trò cười.
Thoáng cái đã qua ngày nghỉ Trung thu, còn ba ngày nữa là mở phiên tòa.
Trước khi mở phiên tòa, Kiều Đông Dương gọi cho Quyền Thiếu Đằng, hẹn anh ta đi ăn cơm.
Thật sao? Bảo sao lại đẹp như vậy.
Anh không nhận ra à? Anh có bị ngu không?
Những khoảng đất đó cũng không có người? Sao tôi biết là đã có chủ rồi...
Trì Nguyệt cảm thấy mình không đánh chết anh ta đúng là tốt tính. Cô thở hổn hển đếm số lượng cây giống mà anh Ngụy lấy đi, định lát nữa đi sang xin lỗi rồi bồi thường tiền cho người ta.
Anh Ngụy, trước khi anh làm ngôi sao, gia đình anh làm nghề gì?
Sao nào? Đội trưởng Quyền định đầu tư cho tôi à?
Tôi cũng nghèo! Với mấy dự án đốt tiền của anh, có bao nhiêu vốn liếng cũng không đủ để đốt.
Quyền Thiếu Đằng dang tay ra, cười đùa:
Có phải anh bị ngu không? Người máy làm bạn đã được ứng dụng trên thị trường, Crown không cho tiền thì anh hợp tác với công ty khác đi. Sao phải dùng tất cả phòng thí nghiệm?
Cô chờ thông báo đi.
Cảnh sát vừa đi, Trì Nhạn đã vô cùng hưng phấn, đột nhiên hét to 5một tiếng.
Vậy cô đánh tôi đi.
Anh Ngụy nhếch môi làm một động tác kỳ quái, thấy Vu Phượng nghi ngờ nhìn sang phía này, lại cười hì hì giải thích:
Di ơi, đây là lỗi của cháu, lúc đến không báo trước với em gái...
Em gái?
Trì Nguyệt thấy vẻ mặt anh ta không giống đang giả vờ, nhưng cô thật lòng cho rằng anh Ngụy là một thần tượng nổi tiếng, không thể có chuyện chỉ xem chương trình đã thích mình như thế,
theo đuổi idol
còn tự biến mình thành kẻ ngu,
Nhanh lên, nói thật cho tôi biết đi, nếu không...
Cô nhìn khu đất hoang này:
Tôi chôn sống anh!
Quyền Thiếu Đằng tốn ít nhất mười giây để tiêu hóa tin tức này, sau đó nhìn Kiều Đông Dương với ánh mắt không thể tin nổi:
Thằng nhãi này, đúng là người kỳ quái. Dừng hết dự án kiếm tiền giữ lại một cái không kiếm được tiền... Chỉ mong vụ kiện này có thể thắng, nếu không tồi sợ anh không có cơm mà ăn luôn.
Đến nhà anh ăn nhé?
Trì Nguyệt cam chịu để anh Ngụy ở lại, nhưng vẫn giữ một khoảng cách như đã thỏa thuận với Kiều Đông Dương.
Thế nhưng anh Ngụy này thật sự là người quái gở, cô vừa không để ý đến anh ta đã xảy ra chuyện.
Anh Ngụy run rẩy:
Cô nói thật à?
Thật.
Vu Phượng bật cười.
Thằng bé này đáng yêu quá. Cứ quyết định vậy đi, mẹ nuôi sẽ nhận đứa con trai này.
Vụ Phượng cũng là người có mắt nhìn độc đáo, vừa nhìn đứa bé này đã thấy không khác với người bình thường, có tầm nhìn xa trông rộng.
Hừ! Có hóa thành tro cũng nhận ra được!
Trì Nguyệt thuận miệng trả lời một câu, anh Ngụy nghe xong lại tỏ ra vui mừng, hớn hở nháy mắt với cô:
Vui quá, tôi có hóa thành tro thì thần tượng của tôi cũng nhận ra được. Vậy đi, vì báo đáp cô, chỉ cần tối có thời gian sẽ đến làm việc nhà nông giúp cô được không?
Trì Nguyệt:
...
Lần trước anh Ngụy đến đây đã làm loạn đến mức gà bay chó chạy. Trì Nguyệt nhìn anh ta, mơ hồ cảm thấy nhức đầu.
Trì Nguyệt dở khóc dở cười:
Đầu nhanh thế chứ, cậu càng xem nó càng không lớn...
Không thể nào!
Vương Tuyết Nha ngạc nhiên kêu lên.
Nói nhảm!
Kiều Đông Dương trợn mắt lườm anh ta:
Nếu không tôi nghiên cứu nó làm gì?
ĐM, nghiên cứu xong thứ này, không phải anh lại có thêm một khoản nữa sao?
Cái này không thể kiếm tiền...
Kiều Đông Dương xoa lông mày:
Có lẽ sẽ không kiếm được tiền.
Trì Nguyệt:
Không cho anh đến nữa!
Nghe cô nói năng hung dữ như thế, Vụ Phượng bước ra từ một khu đất khác.
Được, tôi sẽ nói thật, tôi thật lòng thích cô mà, Trì Nữ Vương của tôi.
Anh Ngụy nóng nảy đến mức giật tóc:
Sao cô không thể cho phép một người nổi tiếng theo đuổi idol chứ? Tôi cũng là người! Cô cũng là ngôi sao! Hơn nữa, cô còn là ngôi sao sáng nhất, tôi theo đuổi cô thì sao chứ?
Hut
Đúng.
Trợ lý Hầu phát hiện đôi mắt mình hơi nóng lên, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Ai bảo bà không sinh được con chứ?
Bà không sinh được, đương nhiên tôi phải tìm người khác vì lợi ích của mọi người. Lời lẽ rất chính trực.
Khoảng đất nhỏ này do cô Vương tự nhổ cỏ, tự trồng cây, còn có hai mươi mấy gốc măng tây nữa. Cứ như đứa con do mình nuôi lớn, Vương Tuyết Nha nhớ
bé cưng
của cô, chỉ muốn đến đây đi dạo mỗi ngày.
Mình phải đi xem bé cưng của mình đã lớn hơn chưa.
Vương Tuyết Nha vừa đỗ xe đã không nhịn được, vội vã cầm túi bước xuống xe.
Vậy mà còn chưa đến tối, anh ta đã tự lái xe đến bên dưới công ty Kiều Đông Dương, nghiêm túc nói linh tinh:
Thế nhưng lúc tôi tan làm không còn là nhân viên cơ quan tư pháp nữa. Chúng ta đi đầu ăn cơm?
Kiều Đông Dương:
...
Mọi người suôn sẻ, mọi chuyện đều suôn sẻ.
Tết Trung thu, lão Nghiêm vẫn làm việc, phòng thí nghiệm đưa đến một tin tức tốt - hệ thống người máy không gian đã được điều chỉnh thử thành công, chỉ chờ thiết bị thí nghiệm được vận chuyển về là tiến vào giai đoạn thí nghiệm.
Trì Nguyệt nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, không nói tin, cũng không nói không tin.
Cô chỉ hỏi:
Anh có đi không?
Kiều Đông Dương hẹn Quyền Thiếu Đằng chỉ vì muốn biết một vài tình hình vụ án, xem xem có mấy phần thắng, cần phải chuẩn bị những gì, muốn xem ý kiến của anh ta thế nào. Nhưng Quyền Thiếu Đằng còn trơn hơn cả trạch, kiên quyết không nói những điều không nên nói, chỉ dặn anh cứ phối hợp với cơ quan tư pháp là được, chỉ cần chứng cứ bên công tố được chấp nhận, Kiều Thụy An sẽ không ra được nữa.
Cuối cùng, Quyền Thiều Đẳng còn tặng kèm một tin tức:
Mẹ anh, chính là Đổng San ấy, cũng đồng ý ra tòa rồi.
Kiều Đông Dương cau mày khẽ
Ừ
, không phát biểu ý kiến gì. Quyền Thiếu Đằng nhìn vẻ mặt anh, hừ cười:
Được, anh đã hỏi xong chuyện muốn hỏi rồi, đến lượt tôi.
Kiều Đông Dương hất cằm:
Nói đi!
Chậc, cái thằng nhãi này, giả vờ ngốc nghếch cái gì chứ?
Quyền Thiếu Đằng liếc nhìn:
Người máy thiết kế riêng của tôi đâu?
Phòng thí nghiệm dừng hoạt động rồi.
Kiều Đông Dương thản nhiên nói. Quyền Thiếu Đằng nghe vậy lại ngạc nhiên:
Anh nói cái gì?
Tôi nói phòng thí nghiệm người máy dừng hoạt động rồi.
Vu Phượng vừa đi, cô đã không nể mặt nữa.
Nói đi, rốt cuộc anh có mục đích gì?
Mục đích? Mục đích gì?
Tiếng còi xe ô tô vang lên sau lưng, Trì Nguyệt mới vung nắm đấm lên còn chưa đánh xuống nghe thấy tiếng động nên hơi giật mình, quay người nhìn lại mới phát hiện Kiều Đông Dương đã về. Anh đang khó chịu ẩn còi với cô.
Trì Nguyệt thầm chửi bậy, trợn mắt lườm anh Ngụy, cô không đi qua đó mà đứng trên bờ ruộng gọi Kiều Đông Dương.
Thấy không, vì đến làm việc nên tôi còn đặt mua quần áo, mặc bộ đồ thể này e rằng fan mẹ ruột cũng không nhận ra tôi.
Trì Nguyệt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, suýt nữa bật cười.
Anh về rồi à?
Kiều Đông Dương xuống xe nhìn cô, bình tĩnh hỏi:
Tại sao tên ngu này lại đến nhà anh hả?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.