• 1,487

Chương 341: Tòa án thẩm vấn


Phía bên Trì Nguyệt yên lặng không có một tiếng động nào, sự yên tĩnh gần như quỷ dị. Cô biết tòa án thẩm vấn đã bắt đầu nhưng không thấy những ngư8ời khác, không biết đã tiến hành đến giai đoạn nào, càng không biết lúc những người kia ra tòa sẽ nói cái gì.

Trong căn phòng mờ tối, ánh 3mắt cô trống rỗng nhìn chằm chằm vào bóng đèn.


Trì Nguyệt!
Có người gọi cô.

Chị ấy rất sợ, tiếng kêu rất to! Đáng tiếc, không có ai đến, gió trong sa mạc quá lớn, đến đêm nhà nào nhà nấy đóng chặt cửa nên không nghe được, ngay cả chó cũng không sủa to. Chị tôi lao đến, hai chị em tôi không thể đánh lại ba tên đàn ông...

Sau đó thì sao?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trì Nguyệt.
Cuối cùng, thẩm phán nói một câu:
Không cần biết có mối quan hệ lợi ích với vụ án hay không, chỉ cần là người biết về tình hình vụ án đều có thể ra tòa làm chứng! Bên công tố có thể tiếp tục.

Luật sư bào chữa ngồi xuống nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn chằm chằm vào Trì Nguyệt, chờ bên công tố nói xong lập tức giơ tay.
Thẩm phán, tôi có một vấn đề muốn hỏi nhân chứng.

Thẩm phán đồng ý.
Trên thực tế, khuôn mặt Kiều Thụy An đã trở nên mơ hồ, sau sáu năm muốn cô nhớ chính xác khuôn mặt anh ta là một điều rất khó khăn. Thế nhưng chỉ vừa nhìn ảnh anh ta, cô đã biết anh ta là người đó. Sự nhạy cảm nhận ra khuôn mặt Kiều Thụy An của cô đã gần đến mức biến thái, đến mức lần đầu tiên cô gặp Kiều Đông Dương ở khách sạn Crown đã có ảo giác tương tự, phản ứng sinh lý khiến cô cảm thấy rất ghê tởm.
Cô rất khó diễn tả cảm xúc này, nhưng nó có tồn tại.
Đồng thời điều này không thích hợp để tranh cãi trên tòa.
Tiến vào vòng đối chứng, công tố viên đưa ra chứng cử, đây là vòng chủ yếu để cấu thành hành vi phạm tội của Kiều Thụy An với Trị Nhạn, đồng thời tiến hành xác minh chứng cứ với người cung cấp lời khai.
Luật sư bào chữa chắc chắn sẽ nghi ngờ thân phận của Trì Nguyệt, cũng tiến hành liệt kế kỹ càng mối quan hệ của Trì Nguyệt với vụ án, bị cáo và người bị hại, khiến nhân viên trong phiên tòa nghi ngờ lời khai của cô.
Hai bên công tố và bào chữa tranh cãi về việc Trì Nguyệt có đủ tư cách làm nhân chứng hay không.
Đổng San không có chứng cứ, Chu Thanh đã chết, Trì Nhận bị chướng ngại tinh thần, hai người không muốn ra tòa và những cô gái không muốn thừa nhận, chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến Kiều Thụy An không hề sợ hãi.
Hung thủ đang đứng ngay trước mặt, cơ bắp của Trì Nguyệt căng cứng, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm. Trong ánh mắt nhìn thật lâu này, cô đã đánh bại sự bình tĩnh giả tạo của Kiều Thụy An, hoàn thành xác nhận thân phận của cô và những lời hỏi thăm trước khi bắt đầu.
Kiều Thụy An vẫn nhìn cô, trong ánh mắt lạnh bằng hiện ra vẻ mỉa mai và khinh thường. Ánh mắt đó dường như đang nói cho cô biết, tất cả những việc bọn họ đang làm đều là vô nghĩa.
Luật sư bào chữa nhìn thẩm phán rồi lại nhìn Trì Nguyệt...
Ông ta ho khẽ:
Được, tôi còn một câu hỏi.

Thẩm phán:
Anh có thể tiếp tục.

Không, phải là nghĩa địa.
Linh hồn của Trị Nhạn bị chôn dưới gốc cây cổ thụ xiêu vẹo trong câu chuyện xưa. Nước mắt Trì Nguyệt chậm rãi trượt xuống hai má, cô không lau đi mà đưa tay chỉ về phía Kiều Thụy An.

Là anh ta! Anh ta chỉ huy hai tên tay sai kia chặn miệng tôi, trói tôi vào gốc cây xiêu vẹo, cười nói muốn tôi đứng nhìn toàn bộ quá trình... Anh ta nói làm vậy mới kích thích!

Luật sư bào chữa:
Tôi xin phép được cắt ngang, nhân chứng phải nói vào điểm chính.
Trì Nguyệt:
Đây là điểm chính.

Trì Nguyệt lạnh lùng đáp trả ông ta, không nghe thấy thẩm phán ngăn cản, cô tiếp tục nói:
Từ khi còn nhỏ, tôi và chị gái đã nương tựa vào nhau mà sống, chị ấy đã bỏ học từ lớp mười một để lo cho tôi ăn học. Chị ấy nói cho tôi biết, chị ấy muốn đến phía Nam tìm ba, muốn hỏi ông xem vì sao lại làm vậy. Tôi biết điều này là vì tôi. Vì nhà chúng tôi không thể nuôi hai đứa bé đi học, tôi học giỏi hơn chị gái nên chị ấy đã từ bỏ.

Luật sư bào chữa lại tỏ ra mất kiên nhẫn.
Trì Nguyệt nheo mắt nhìn những bức ảnh này, cười lạnh nhìn về phía luật sư bào chữa.

Tôi không tìm ra.

Luật sư bào chữa lớn tiếng nói:
Sáu năm trước cô không quen biết Kiều Thụy An, vì sao liếc mắt một cái đã nhận ra cậu ta là hung thủ cưỡng hiếp chị cô?

Trì Nguyệt nhướn mày, chậm rãi nói tiếp.

Chuyện xảy ra khi tôi học lớp mười, tôi là học sinh nội trú, các bạn học khác thường về nhà vào cuối tuần, còn tôi sẽ về nhà vào cuối tháng hoặc không về. Hoàn cảnh nhà tôi không tốt, khi ba tôi biết tôi là con gái chứ không phải đứa con trai trưởng mà ông hằng mong ước, dưới áp lực khoản tiền phạt sinh đẻ cực lớn, ông đã đóng gói đồ đạc xuôi Nam để làm thuê.


Tôi không biết trong ông như thế nào, tôi cũng chưa từng thấy, trong nhà không có ảnh của ông. Mẹ tôi nói, sau đó ông có về nhà một lần, để lại cho mẹ tôi một nghìn tệ và giấy ly hôn. Đương nhiên, cả hai đứa bé đều thuộc về mẹ tôi.

Có tiếng thở dài6 khe khẽ, không ai nói chuyện.
Tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm, Trì Nguyệt bình tĩnh đi đến ghế nhân chứng.
Lúc đi vào từ b5ên ngoài phải đi qua một hành lang rất dài, đứng trong bóng tối một thời gian dài, nhưng lúc bước vào phiên tòa lại là ánh sáng chói lòa. Trì Nguyệt phải tốn mấy giây mới quen với sự thay đổi ánh sáng này, sau đó nhìn về phía ghế bị cáo.
Đây là lần đầu tiên Trì Nguyệt kể lại hoàn chỉnh những việc cô đã gặp phải ở trước mặt người khác. Kể cả Kiều Đông Dương cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
đây có rất nhiều người nhà họ Kiều, Trì Nguyệt ngồi ở một chỗ không quá xa, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Kiều Đông Dương.
Bọn họ im lặng nhìn nhau, anh mỉm cười với cô.

Phản đối! Thẩm phán, nhân chứng đang nói về những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống không liên quan đến vụ án, cô ta đang tranh thủ lòng cảm thông, lừa gạt đạo đức.

Trì Nguyệt hất cằm lên:
Những điều tôi nói không phải việc nhỏ nhặt, vì nó sẽ ảnh hưởng rất quan trọng với những việc xảy ra tiếp theo.
Trong phòng im lặng một lúc. Thẩm phán ngồi ngay ngắn:
Nhân chứng có thể tiếp tục.
Trì Nguyệt nói:
Lúc sắp thi cuối kỳ lớp mười, chị tôi đột nhiên gọi điện thoại đến trường nói chị ấy đã về nhà. Chị làm thuê ở bên ngoài rất vất vả, nhà máy không cho nghỉ, cả năm chỉ được về một lần, vì tiết
kiệm tiền nên chị ấy không dám chọn về trong dịp Tết. Đã một năm rồi chúng tôi không gặp nhau, tôi vội vã chạy về từ trường...

Luật sư bào chữa bị cô nhìn chằm chằm thì cảm thấy da đầu tê dại, hỏi lại:
Đêm hôm đó có ánh trăng không?

Trì Nguyệt khẽ giật mình:
Không có.

Luật sư bào chữa:
Cô nhìn thấy khuôn mặt cậu ta kiểu gì?

Lại là tiếng nói xôn xao.
Luật sư bào chữa cũng quay sang nhìn Kiều Thụy An với ánh mắt phức tạp.
Trì Nguyệt thấy vậy đột nhiên hừ lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn về phía luật sư bào chữa:
Ông nói xem tôi có nên nhớ anh ta không? Có thể quên dáng vẻ của anh ta không?

Luật sư bào chữa đứng lên nhìn Trì Nguyệt:
Trong lời khai của cô, cô nói đã tận mắt thấy thân chủ Kiều Thụy An cưỡng hiếp chị gái Trì Nhạn, có đúng không?

Trì Nguyệt:
Đúng.

Luật sư bào chữa:
Cô có mặt ở hiện trường?

Trì Nguyệt:
Đúng.
Luật sư bào chữa gật đầu:
ở chỗ tôi có ảnh chụp sáu năm trước của thân chủ, mời cô tìm ra bức ảnh được chụp gần với thời điểm đó nhất.

Ông ta đẩy mười bức ảnh đến trước mặt Trì Nguyệt. Tòa án cũng nhận được mười bức ảnh.
Người trong bức ảnh đều là Kiều Thụy An, những kiểu tóc, quần áo, vẻ mặt, khí chất đều khác biệt, không rõ do máy tính chỉnh sửa ra hay là ảnh chụp của Kiều Thụy An trong từng thời điểm khác nhau.
Mấy người nhà họ Kiều khẽ bàn tán, ý đại khái là có khi nào Trì Nguyệt Vị vu khống Kiều Thụy An, sẽ bịa ra chuyện cô bị cưỡng hiếp tập thể không?

Yên lặng!
Thẩm phán gõ mạnh búa xuống bàn.
Hàng ghế dự thính yên lặng. Thế nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Kiều Đông Dương.
Trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Trì Nguyệt không ngần ngại nói ra những trải nghiệm đó, trước khi mở phiên tòa đã nói với Trì Nhạn rất nhiều lần. Chỉ sợ cô chị ngốc của cô nói lung tung...

Trước ngày hôm đó, tôi không hề biết trên thế giới này có nhiều việc cướp bóc, xúc phạm và ác ý như vậy, khi đó tôi yêu cuộc sống, yêu hòa bình. Sau ngày hôm đó, đôi mắt tôi chỉ có thể nhìn thấy mặt trái của mọi việc, cũng may mắn được thấy tất cả mặt xấu của con người. Sỉ nhục, chế giễu, khinh bỉ, chà đạp, mỉa mai, khinh thường, mắng chửi, hủy diệt... Tất cả đều bắt nguồn từ tối hôm đó, vì vậy tôi sẽ không quên.

Trì Nguyệt không nhìn ông ta, thản nhiên đáp trả:
Tôi in ra mười bức ảnh về con mèo nhà ông, để ông chọn ra vẻ mặt lúc nó ỉa lên giường ông, ông có làm được không?

Nói xong, cô lại nhìn về phía thẩm phán:
Thẩm phán, luật sư bào chữa sử dụng mười bức ảnh làm xáo trộn thị lực là việc không khoa học. Người trong bức ảnh đều là Kiều Thụy An, nếu hỏi tôi bức ảnh nào là anh ta vào sáu năm trước, điều này thật sự buồn cười. Không nói đến sáu năm, nếu luật sư bào chữa có thể nói vào mười tháng trước ông ta đã làm chuyện gì, lúc làm đã mặc quần áo gì, chải kiểu tóc thế nào, tâm trạng hôm đó thế nào, vẻ mặt thế nào, cân nặng bao nhiêu, tôi sẽ đồng ý với cách đặt câu hỏi của ông ta.

Kiều Đông Dương ngồi trên ghế dự thính khẽ nhếch môi. Trì Nguyệt nói năng rất sắc bén, anh không hề lo lắng.
Lỗ tai vang lên ong ong, Trì Nguyệt trở nên mất khống chế.
Ngay khoảnh khắc đứng ở ghế nhân chứng, Trì Nguyệt mới phát hiện mình đã cố gắng hơn sáu năm trời nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi chuyện kia, dù ký ức tăm tối đã dần mục nát cũng không thể cọ rửa sạch sẽ được.
Là anh ta!
Cô suy nghĩ rồi cười lạnh:
Ông đang cãi chày cãi cối. Tôi thật sự nhìn rõ anh ta.

Luật sư khởi tố:
Thẩm phán, luật sư bào chữa nghi ngờ không có căn cứ, anh ta dựa vào cái gì để kết luận nhân chứng không nhìn rõ?

Thẩm phán:
Luật sư bào chữa, lúc anh bào chữa phải chú ý từ ngữ, không thể dùng những suy đoán không thể chứng thực để nghi ngờ nhân chứng. Ai là người bào chữa, ai là người đưa ra bằng chứng, nếu anh cho rằng nhân chứng không thể nhìn rõ khuôn mặt kẻ tình nghi trong ánh đèn pin, anh hãy lấy ra chứng cứ.

Cơn gió tối tăm thổi vào mặt khiến cô thấy đau đớn.

Tôi rất sợ, thỉnh thoảng nhìn thấy bóng cây Hồ Dương còn sợ hãi tưởng có một người đứng ở ven đường. Thỉnh thoảng nghe tiếng bước chân của mình cũng nghe nhầm, cảm thấy có người đi theo sau lưng tôi, tiếng gió vù vù như có người đang khóc, nhưng khi tôi quay lại chỉ có mỗi tiếng gió...

Một cô gái chưa tròn 16 tuổi đi một mình vào ban đêm, thời tiết lại rất xấu...

Trong tay thẩm phán cũng có tài liệu, có thể thấy nhà tôi ở một thôn làng xa xôi tên là Nguyệt Lượng ổ ở Cát Khâu. Nhưng tôi lại đi học ở huyện thành Cát Khẩu, chỉ mỗi huyện thành có trường cấp ba. Sáu năm trước, giao thông chưa phát triển như bây giờ, tôi phải đổi hai chuyến xe ở Cát Khâu mới có thể đến trấn Vạn Lý. Sau đó đi bộ hơn hai mươi dặm để về nhà...


Hôm đó tôi xin nghỉ sớm, ăn trưa xong đã lên đường nhưng xe buýt bị hỏng giữa chừng, lúc tôi đến trấn Vạn Lý ngoài trời đã tối đen.

Sa mạc tối tăm, không có đèn, không có ánh sáng, cơn gió điên cuồng thổi tới.
Trì Nguyệt:
Lúc chị tôi chạy đến có mang theo đèn pin.

Luật sư bào chữa không nhìn cô mà nhìn về phía thẩm phán:
Mọi người đều biết ánh sáng đèn pin cầm tay thế nào. Nhân chứng có thể thấy rõ, đồng thời vừa nhìn đã nhận ra thân chủ tôi sau nhiều năm xảy ra chuyện... Xin hỏi, cô làm được bằng cách nào?

Trì Nguyệt ngạc nhiên.
Trì Nguyệt đứng lên, hiểu đã đến lúc mình nên ra tòa9.
Cô thở dài thản nhiên đi ra ngoài, tiến vào tòa án thẩm vấn theo sự chỉ dẫn của cảnh sát tòa án.

Phù!

Chính là anh ta!
Cô có thể chắc chắn đó là anh ta!
Kiều Thụy An là nguồn gốc của cái ác. Cơn ác mộng hơn sáu năm trời của cô đang ngồi đó, lười biếng nhìn cô.
Thậm chí Trì Nguyệt không thấy chút sợ hãi nào trong mắt Kiều Thụy An.
Anh ta dựa vào cái gì?
Quyền Thiếu Đằng khăng khăng yêu cầu Trì Nhận ra tòa, cũng muốn vụ án này trở nên vững chắc, khiến Kiều Thụy An không thể thoát được.
Thẩm phán:
Luật sư bào chữa chủ ý cách đặt câu hỏi.

Hiển nhiên, thẩm phán cũng chấp nhận logic bác bỏ của Trì Nguyệt.

Vâng!
Luật sư bào chữa nói xong, lại hỏi Trì Nguyệt:
Nhân chứng, cô đã nói tận mắt thấy thân chủ của tôi cưỡng hiếp chị cô, cô có thể kể lại kỹ càng tình hình lúc đó không?

Kể lại kỹ càng cũng là một quá trình xé toạc vết thương.
Trì Nguyệt biết nhiệm vụ của luật sư bào chữa, ông ta đang đứng về phía kẻ tình nghi, cô hiểu ông ta không có cách nào, thế nhưng... Vấn đề lập trường khiến cô cảm thấy vẻ mặt của luật sư bào chữa vô cùng đáng ghét.

Được.


Lúc sắp đến Nguyệt Lượng ổ, tôi đã chạy đến mức người đầy mồ hôi, đôi chân run rẩy như muốn nhũn ra, nhưng chẳng mấy chốc đã về nhà, tôi thấy rất vui vì sắp được gặp chị gái, tôi dồn hết sức để chạy. Tôi đã gặp ba tên ma quỷ kia ở gốc cây Hồ Dương xiêu vẹo trên cồn cát ngoài thôn...

Ánh mắt sắc bén như dao của cô lướt qua Kiều Thụy An,
Trên ghế dự thính ồn ào.
Luật sư bào chữa nhìn về phía Trì Nguyệt:
Vừa nãy cô nói mình không bị xâm hại tình dục, nhưng tôi có một nghi ngờ, cô xinh đẹp như vậy, nếu thân chủ của tôi đúng là loại người vô cùng hung ác mà cô đã nói, vì sao cậu ta không cưỡng hiếp cô? Hả?

Một câu nói thẳng vào trọng điểm!
Trên hàng ghế dự thính ồn ào.
Kiều Thụy An đang ngồi ở đó, lưng ngả ra sau cho người ta cảm giác thờ ơ lười biếng. Anh ta đang dùng tư thế này cố gắng chứng minh mình là người vô tội. Trì Nguyệt nhìn anh ta chằm chằm. Không biết chịu ảnh hưởng từ điều gì, cô luôn cảm thấy người này rất mơ hồ, phải tốn thời gian rất lâu khuôn mặt anh ta mới dần trở nên rõ ràng.
Sự căm hận rõ ràng như vậy... Tuyến nước bọt bài tiết gần như là vấn đề sinh lý, ngay lúc thấy rõ Kiều Thụy An, sự thù hận và chán ghét trong lòng Trì Nguyệt đạt đến đỉnh điểm, đến mức ảnh hưởng đến hô hấp của cô, cảm giác chua xót
trào ra và cảm xúc mất khống chế.
Cô không nói gì, nhìn chằm chằm Kiều Thụy An, ánh mắt như tẩm độc.
Chị tôi cầu xin bọn họ, cầu xin bọn họ tha cho tôi... Chị ấy quỳ xuống...

Trong phòng không có tiếng động nào.
Không gian này như đã biến thành một khoảng lặng chết chóc.
Kiều Đông Dương ngồi trên ghế dự thính cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Khi đó anh đang làm gì?
Ngang tàng, ngông nghênh, chơi điện tử, chơi game, anh không ngờ cô vợ tương lai của anh đang hoảng sợ chạy như điện trên sa mạc cách đây nghìn dặm.

Tuy khi đó tôi thường xuyên có những suy nghĩ kinh dị ngớ ngẩn, nhưng phần lớn đều liên quan đến quỷ quái yêu tinh. Tôi sợ bóng tối, chỉ sợ có một con quỷ đột nhiên đi ra từ bóng tối... Mãi đến sau này tôi mới biết, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ.

Trì Nguyệt thấy tất cả những việc này, cô cảm thấy rất nực cười!
Rõ ràng phụ nữ là người bị bắt nạt, nhưng điều mọi người để ý không phải sự thật và tổn thương mà là người đàn ông của cô có bị đội nón xanh hay không, chỉ quan tâm sau những điều dơ bẩn này, có xảy ra mấy chuyện xưa ướt át hay không.

Tôi không bị cưỡng hiếp tập thể, để mọi người thất vọng rồi.
Trì Nguyệt nhìn thẳng về phía đám người nhà họ Kiều, cong môi cười:
Vì tôi có một người chị gái sống nương tựa vào nhau từ khi còn bé, chị ấy biết con đường tôi sẽ về nhà, chị ấy lo lắng cho sự an toàn của tôi, cầm đèn pin đi ra tìm tôi. Chị nghe thấy tiếng kêu của tôi, vừa quát to vừa chạy về phía tôi.

Vấn đề này rất gay gắt.

Đây là điểm gian xảo của luật sư, nếu Trì Nguyệt muốn chứng minh việc ác của Kiều Thụy An, hoặc là thừa nhận cô cũng bị cưỡng hiếp, hoặc là lời khai của cô không chuẩn xác. Ba nam hai nữ, tại sao Kiều Thụy An lại tha cho cô?

Trì Nguyệt đột nhiên muốn cười. Tên Kiều Thụy An này muốn thoát tội, có lẽ đã lừa gạt cả luật sư rồi nhỉ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.