Chương 342: Sẽ trừng phạt nghiêm khắc
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 3220 chữ
- 2022-02-06 07:55:12
Trong tòa án yên lặng một lúc lâu. Hình tượng một người chị gái vì bảo vệ em gái mà không tiếc hy sinh bản thân đã được miêu tả m8ột cách hoàn mỹ qua lời kể của Trì Nguyệt.
Một câu chuyện đã quá xa xôi nhưng dường như nó đang xảy ra ngay trước mắt, h3ình ảnh này tác động mạnh vào tâm trí, ngay cả ánh mắt người nhà họ Kiều nhìn Kiều Thụy An cũng thay đổi rõ rệt.
Trì Nguyệt nhìn sang:
Kiều Thụy An, mày sẽ chết không tử tế.
Kiều Thụy An:
Thẩm phán, cô ta coi thường pháp luật nói ra những điều tồi tệ, nguyền rủa tôi trên tòa án!
Chị tôi không phải một người khỏe mạnh, khả năng nói chuyện không tốt, nhưng chị ấy rất hiền lành, ngây thơ, sẽ không nói dối. Hơn nữa, chị ấy không chịu được kích thích.
Trì Nguyệt nói đến đây thì im lặng một lúc, đột nhiên xoay người buông thõng hai tay, cô khom lưng chào thẩm phán, thành viên bồi thẩm đoàn và luật sư bào chữa.
Tôi không thể ở lại đây dự thỉnh, chỉ muốn cầu xin mọi người, làm phiền mọi người hỏi thăm chị ấy thật nhẹ nhàng, đừng dùng lời lẽ kích thích chị ấy. Tôi cảm... cảm ơn mọi người!
Thế nhưng Kiều Thụy An thấy dáng vẻ buồn cười của cô lại bật cười quái gở.
Đây là nhân chứng mà các người dùng để chứng minh tội ác của tôi? Xin lỗi, tôi biết cười nhạo một người điên là bất lịch sự nhưng tôi thật sự không nhịn được, vì tất cả mọi việc quả buồn cười. Nếu một người điên có thể tùy tiện xác nhận người khác, vậy thế giới này còn cần luật pháp làm gì?
Đừng sợ, Nguyệt Nguyệt đừng sợ.
Trì Nhạn lại an ủi cô, sau đó cảnh giác ngoảnh lại nhìn, khẽ nói với Trì Nguyệt:
Người xấu đã bị bắt lại rồi. Bị nhốt trong một cái lồng lớn, chị đã nói với thẩm phán, chị vừa nói... Chị đã nói rất rõ ràng...
Hốc mũi Trì Nguyệt hơi chua xót:
Chị, chị giỏi lắm.
Trì Nhạn bật khóc, hai tay ôm lấy cơ thể, cả người nhũn ra, đôi chân không thể đứng thẳng được, tiếng nghẹn ngào tràn ra từ trong cổ họng như tiếng kêu khe khẽ của một loại động vật nào đó. Từng tiếng nức nở nối tiếp nhau, từng lời lẩm bẩm không thể nghe rõ, không đủ hoàn chỉnh, nhưng bất kỳ người nào cũng thấy cảm xúc của cô đã sụp đổ và vỡ òa.
Công tố viên đỡ cô, nhẹ nhàng an ủi đồi câu, sau đó thẩm phán đành phải yêu cầu đưa cô ra ngoài.
Chị ấy nói cho tôi biết lúc trước bà ngoại đã kể cho chị ấy nghe Nguyệt Lượng 3 trong xanh thế nào, những ngọn núi đẹp bao nhiêu, nói thôn chúng tôi xanh biêng biếc, dễ bò đi thành đàn, trong đồng ruộng nở loại hoa không biết tên, hương thơm bay rất xa, nói bà rất thích nằm trên đồng cỏ, nhìn chim chóc thì thầm trong rừng, nhìn trẻ con nghịch nước bên hồ... Chị ấy sẽ ảo tưởng mình là cô bé hạnh phúc trong câu chuyện kia, mỗi sáng sớm ăn bữa sáng do mẹ làm, đeo cặp sách ngân nga đến trường... Lúc đó chị ấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc... Không tổn thương, không đau khổ.
Vì vậy, cô muốn cho Trì Nhạn một Nguyệt Lượng Ổ non xanh nước biếc.
Chiếc búa rơi xuống, chứng cứ xác thực.
Đúng như Quyền Thiếu Đằng đã nói, việc này đã vững vàng như núi.
Sợi dây cung kéo căng trong lòng Trì Nguyệt như bị người ta kéo mạnh, cô dẫn Trì Nhạn đi tới hỏi:
Sao rồi?
Kiều Đông Dương vỗ nhẹ vào vai cô:
Chiều nay sẽ tiếp tục thẩm vấn.
Trước kia cô thấy rất kỳ quái, không biết vì sao Kiều Đông Dương lại thích xoa đầu cô cứ như đang xoa đầu chó nhỏ mèo nhỏ vậy, bây giờ cô làm động tác này mới phát hiện đây là sự cưng chiều từ sâu trong lòng, tất nhiên sẽ muốn thể hiện ra.
Trì Nguyệt lo lắng chờ ở bên ngoài đến mười hai giờ.
Khi khuôn mặt hung thủ xuất hiện trước mặt cô, cô không mở miệng xác nhận mà... run lẩy bẩy.
Cũng may, việc tư vấn trước đó đã có tác dụng nhất định, dù sợ hãi nhưng cảm xúc của cô vẫn ổn định, cúi đầu thật thấp dùng giọng nói cực nhỏ để kể lại việc xảy ra vào đêm hôm đó.
Trên cơ bản giống hệt với lời mà Trì Nguyệt đã kể. Chỉ có điều, nhân vật chính biến thành cô...
Luật sư khởi tố và bào chữa đã xem qua tư liệu từ trước.
Có đôi khi cô không thể khống chế hành vi. Nhưng nếu cô tỏ ra luống cuống ở trên tòa án, sẽ ảnh hưởng đến phán quyết của thẩm phán về trạng thái tinh thần của cô.
Trợ lý Hầu nóng nảy, trên gáy ướt đẫm mồ hôi, không dám trả lời chỉ có thể nháy mắt với cô, ra hiệu cô yên lặng.
Còn cô, cô đang ở đâu? Cô không xác định được mình còn ở đó không, từng tiếng thút thít sợ hãi đó là của cô hay là của cây Hồ Dương đau buồn.
Tha cho tôi đi... Tha cho tôi... Cầu xin các người... Tha cho tôi...
Hầu Tử
Trì Nhạn đột nhiên gọi anh ta.
Chắc chắn em đã bị sợ, chị biết chắc chắn em đã bị sợ... Nguyệt Nguyệt đừng sợ, chị ở đây... Chị rất giỏi.
Trì Nguyệt khịt mũi không muốn khóc nữa, không muốn làm Trì Nhận thấy khó chịu, nhưng nước mắt không nghe lời cứ tuôn rơi. Cô biết thần kinh căng thẳng lúc đối mặt với tòa án thẩm vấn đã được giải tỏa, có đôi khi khóc là cách tốt nhất để giải tỏa tâm trạng, nhưng cô không muốn Trì Nhận thấy cô khóc.
Kiều Thụy An nhìn sang, anh ta thờ ơ nhướn mày xoay cổ, trông như đang cười với cô.
Hy vọng cô Trì sẽ phải trả giá vì cho lời khai không?
Bởi vì có quá nhiều người liên quan đến vụ án, bị cáo Kiều Thụy An lại liên quan đến rất nhiều tội danh, cần phải thẩm tra xử lý từng vụ việc một, hơn nữa vụ án này xảy ra ở cả ba tỉnh, thời gian đã cách đến tám năm trời, vụ án vô cùng phức tạp, phiên tòa thẩm vấn kéo dài bốn ngày rưỡi.
Đây là vụ án quan trọng nhất trong năm nay của tổ trọng án số 1, từ điều tra lấy chứng cứ đến xác định tài liệu chứng cứ, hồ sơ chất đống còn cao hơn cả một người đàn ông trưởng thành, chỉ riêng ý kiến khi bắt giữ đã dài đến trăm nghìn chữ. Viện kiểm sát cũng rất coi trọng vụ án này, báo cáo thẩm tra khởi tố vụ án cũng lên đến năm mươi nghìn chữ, ngay cả đơn khởi tố cũng viết gần mười nghìn chữ.
Kiều Đông Dương chậm rãi quay người lại, nhìn Kiều Chỉnh Giang không nói câu nào, cũng không gọi chú ba.
Kiều Chính Giang thở dài, bước nhanh đến trước mặt anh:
Cả nhà chúng ta trở thành như ngày hôm nay, chủ ba cũng rất đau lòng... Đông Tử, chặt đứt xương còn liền gần, dù kết quả vụ án Thụy An như thế nào, chủ hy vọng mọi người có thể bỏ qua mâu thuẫn trước kia...
Rất giống ma quỷ trong cơn ác mộng của Trị Nhạn.
Cô ngơ ngác, bên tai vang lên một giọng nói.
Cởi ra! Cởi sạch sẽ cho tao!
Bao tuổi, có bạn trai chưa...
Trì Nguyệt siết chặt ngón tay, cười mỉa mai:
Hy vọng lúc mày nghe phán quyết tử hình vẫn có thể giữ được vẻ mặt ung dung này.
Thẩm phán gõ mạnh chiếc búa ngắt lời Trì Nguyệt:
Yêu cầu hai bên kiềm chế cảm xúc, đừng nói những lời không liên quan đến vụ án. Nhân chứng, cô muốn nói thêm điều gì không?
Trì Nguyệt nhìn sang Kiều Thụy An:
Không.
Thẩm phán:
Nhân chứng, cô có gì muốn nói nữa không?
Có.
Trì Ng5uyệt hít thật sâu:
Sau đó chị tôi đã phát điên.
Mọi người đều ngạc nhiên. Hôm nay Trì Nhạn cũng có mặt ở phiên tòa để làm chứng, bây giờ cô nói Trì Nhạn đã phát điên? Tất cả mọi người khó hiểu nhìn về phía cô.
Trì Nguyệt mấp máy môi:
Có một khoảng thời gian chị ấy gần như đánh mất năng lực tư duy và ký ức. Lúc nhớ đến sẽ hét lên, sẽ sợ hãi như người điên. Lúc quên đi sẽ cười ngây ngô như một đứa bé. Lúc chị ấy nhớ đến cả nhà tôi sẽ rơi vào địa ngục. Chị ấy không ăn không uống không ngủ, điên cuồng la hét. Nhà chúng tôi trở thành trò cười ở trong thôn... Lúc chị ấy quên đi, chị ấy sẽ vui vẻ một cách ngốc nghếch.
Lại một lần tranh chấp trên tòa án.
Trì Nhạn không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ không ngừng nhìn Hầu Tử. Sống lưng Hầu Tử ướt đẫm mồ hôi, anh ta không biết vì sao mình lại căng thẳng, cử như đang nhìn đứa con của mình đối mặt với đề kiểm tra sống chết, anh ta nhìn chằm chằm quá trình thẩm vấn của tòa án, vô cùng chán ghét Kiều Thụy An. Trong một khoảnh khắc, anh ta còn hận không thể xông lên xé xác tên khốn kia thành mảnh vụn.
Chú nên nói những lời này với Kiều Chính Nguyên.
Kiều Đông Dương gọi thẳng tên của bác cả, cũng không tỏ ra vui vẻ với Kiều Chính Giang:
Chú ba tốn thời gian với cháu không bằng đi khuyên nhủ ông ta đôi câu, xem ông ta có thể chấp nhận việc con trai bị phán tử hình hay không, có dám bỏ qua mâu thuẫn trước kia với cháu không.
Từ đầu đến cuối, Kiều Chính Giang bị chặn họng không nói được câu nào.
Trị Nhạn nghe lời gật đầu, đột nhiên chỉ về phía Kiều Thụy An:
Hầu Tử, chính là người này... Là anh ta, anh ta bắt nạt tôi.
Trong thế giới mơ hồ của cô, Hầu Tử có thể khống chế Thiên Miêu, Thiên Cẩu và biển ra đồ ăn vặt đồ chơi đã là siêu anh hùng không gì không làm được. Giống như Doraemon và Nobita, anh ta là bạn tốt nhất của cô. Hầu Tử sẽ bảo vệ cô, cô vô cùng nôn nóng muốn để Hầu Tử biết kẻ xấu đã làm hại cô, đây chỉ là hành động bản năng.
Anh ta cười cợt nói:
Thưa thẩm phán và những người đang có mặt, Kiều Thụy An này muốn loại phụ nữ nào lại không có mà lại cần một người điên, một người bị bệnh thần kinh. Không! Nếu tôi thật sự làm chuyện như vậy thì tôi mới là người điên!
Trì Nguyệt nói Trì Nhạn không thể chịu kích thích, anh ta đã nói mấy lời để kích thích cô.
Trị Nhạn khịt mũi, rõ ràng vẫn hơi căng thẳng:
Em cũng bị dọa sao?
Trì Nguyệt do dự gật đầu:
Đúng vậy, em đã sợ lắm.
Bây giờ, anh ta có phản ứng giống hệt như vậy với lời khai của Trì Nguyệt.
Thẩm phán để anh ta bào chữa, anh ta không chỉ phủ nhận còn tỏ ra rất thờ ơ.
Luật sư9 bào chữa:
Cảm ơn, tôi đã hỏi xong.
Ông ta chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng không nhìn Kiều Thụy An nữa.
Thẩm ph6án:
Công tố viên có gì muốn bổ sung không?
Không.
Ừm!
Trì Nhạn lại gật đầu thật mạnh, ngước mắt nhìn lên trần nhà, sau khi im lặng một lúc lâu, cô đột nhiên bĩu môi, thở dài nói:
Thế nhưng, chị nhớ Hầu Tử rồi. Không biết anh ấy có đánh tên xấu kia giúp chị không.
Có mà.
Trì Nguyệt mỉm cười, gần như vô thức học theo dáng vẻ của Kiều Đông Dương khi đứng trước mặt mình, cô nhẹ nhàng xoa đầu Trị Nhạn.
Thẩm phán cau mày:
Bị cáo, xin hãy khống chế cảm xúc của anh.
Kiều Thụy An như đã vô cùng tức giận, dáng vẻ vô tội chịu oan ức, đôi mắt bị Kiều Đông Dương chọc mù đã được chỉnh hình gần một nhãn cầu nhân tạo thoáng qua tia sáng xám trắng lạnh lẽo, trông rất dữ ton.
Đúng thế. Chị của em giỏi nhất!
Trì Nguyệt lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô:
Chúng ta đi sang bên kia ngồi một lát đi.
Hai chị em chờ đợi.
Đối với bọn họ, phiên tòa thẩm vấn buổi sáng đã diễn ra suôn sẻ, nhất là Trì Nhạn. Tuy cô không kiềm chế được cảm xúc ở trên tòa án nhưng không mắc phải sai lầm lớn, vậy là đã giải quyết được một vấn đề lớn.
Hầu Tử vừa đi vừa an ủi Trì Nhạn, chẳng mấy chốc đã chọc cô cười.
Tôi đã nói hết những điều nên nói, tôi cũng đã nói rõ ràng mâu thuẫn giữa tôi với mấy người bị hại và nhân chứng này, phần còn lại chỉ chờ thẩm phán quyết định. Tôi tin tưởng pháp luật sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi.
Trì Nguyệt nhìn anh ta chằm chằm.
Trì Nhạn vừa rời khỏi tòa án đã thấy Trì Nguyệt đang chờ cô ở bên ngoài.
Nguyệt Nguyệt...
Cô ấy hét lên thật to, chạy về phía Trì Nguyệt ôm chặt lấy cô, dựa cả người vào người cô, nghẹn ngào nói:
Chị... chị khóc rồi... Nguyệt Nguyệt, có phải chị ngốc lắm không... Không có tiến bộ.
Trì Nguyệt lau nước mắt cho cô, cảm ơn cảnh sát tòa án đã đưa cô ra ngoài, vỗ nhẹ lưng cô.
Không đầu, không đầu, chị làm rất tốt. Chị không biết đâu, vừa nãy em cũng khóc đấy.
Được... Chúng ta đừng khóc nữa.
Ừ, chúng ta đều là những cô gái kiên cường.
Sau đó đến lượt bị cáo bào chữa.
Trước đó, sau khi công tố viên đọc xong đơn khởi tố, Kiều Thụy An đã từng bào chữa một lần. Anh ta thề thốt phủ nhận những tội danh trong đơn khởi tố. Đồng thời cũng nói anh ta không có mặt ở hiện trường trong khoảng thời gian xảy ra vụ án.
Tòa án thẩm vấn buổi sáng đã kết thúc, Kiều Đông Dương, trợ lý Hầu và Vu Phượng cùng đi ra.
Sau lưng bọn họ là Kiều Chính sùng, mấy người nhà bác cả và nhà chủ ba nhà họ Kiều.
Ha ha ha ha...
Giọng nói trong ký ức trùng khớp với giọng nói hiện tại, kéo Trì Nhạn về đêm hoang vắng không trăng không sao ở trên sa mạc, cây Hồ Dương bị gió thổi đến bắn cả thân, Nguyệt Nguyệt bị trói trên gốc cây hoảng sợ trợn to mắt liều mạng giãy giụa nghẹn ngào, hai tay bị mài rớm máu.
Buổi chiều sẽ đưa ra kết quả phán quyết sao?
Chỉ sợ... không thể.
Kiều Đông Dương cau mày:
Tình tiết vụ án phức tạp, còn phải xem tình hình thẩm tra xử lý sau đó mới biết được khi nào có kết quả. Có lẽ một ngày, hai ngày, cũng có thể là vài ngày.
Mấy ngày?
Ừm!
Trì Nhạn gật đầu thật mạnh, nhẹ nhàng vỗ về:
Chị rất giỏi, chị sẽ bảo vệ em, Nguyệt Nguyệt Nguyệt Nguyệt? Sao em lại khóc? Nguyệt Nguyệt đừng khóc... Đừng khóc... Nguyệt Nguyệt..
Càng nói thì giọng càng nghẹn ngào, cuối cùng cô cũng bật khóc, ôm chặt Trì Nguyệt như một đứa bé.
Cô từng cảm thấy sáu năm đã quá dài.
Bây giờ mới cảm thấy mấy ngày này như mấy năm.
Để phối hợp với Hầu Tử, không để Trị Nhạn chịu gánh nặng tâm lý, mấy người đi ở phía trước vừa cười vừa nói.
Trì Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời. Ánh nắng ấm áp, gió thu nhẹ nhàng.
Có những lời nói trước đó của Trì Nguyệt, lúc Trì Nhạn bước lên ghế nhân chứng, có rất nhiều người thiên vị và đồng cảm với cô.
Trị Nhạn vẫn sợ hãi, lời nói và hành động vô cùng sợ sệt. Mặc dù trước khi mở phiên tòa trợ lý Hầu và Trì Nguyệt đã làm bao nhiêu việc cho cô, cô vẫn không thể thản nhiên đối mặt. Ngoại trừ lén lút nhìn Hầu Tử và Vụ Phượng, cô không dám đối mặt với thẩm phán, công tố viên và những người khác.
Trì Nhạn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt còn vương nước mắt, nhưng giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn nhiều:
Thật sao?
Trì Nguyệt:
Thật mà.
Hôm nay là một ngày rất tốt, chắc chắn sẽ là một sự khởi đầu tốt.
Đông Tử
Giọng Kiều Chính Giang vang lên ở sau lưng.
Khoảng thời gian chờ đợi rất buồn tẻ, không biết kết quả, vừa hoảng sợ lại vừa bất lực.
Trạng thái của Trì Nhạn dần ổn định hơn, cô dựa vào vai Trì Nguyệt, thỉnh thoảng còn hỏi:
Nguyệt Nguyệt, sao Hầu Tử và mẹ vẫn chưa ra?
Sắp ra rồi.
Trì Nguyệt tỏ ra thoải mái mỉm cười với cô:
Phải trừng phạt người xấu mà, chắc chắn thẩm phán sẽ cần thời gian.
Nhưng chị đã nói rõ ràng thế rồi mà? Chị đã nói cho thẩm phán rồi. Có phải ông ấy không tin chị không?
Không phải ông ấy không tin chị.
Trì Nguyệt nhận ra cô đang do dự, cũng căng thẳng hơn:
Nhưng chúng ta phải cho bọn họ nhiều thời gian hơn.
Công tố viên cũng lấy ra lời khai một đồng phạm của Kiều Thụy An. Người kia bị bắt khi đang phạm tội trong một vụ án khác, sau khi bị tổ trọng án số 1 thẩm vấn đã khai ra Kiều Thụy An.
Thế nhưng Kiều Thụy An không nhận. Thời gian xảy ra những vụ án này đã quá lâu, đã không tìm được vật chứng, Kiều Thụy An cũng biết rõ điều này nên anh ta sẽ dùng lý do
có mâu thuẫn cá nhân với anh ta
để đáp trả lời khai của mỗi nhân chứng.
Đương nhiên luật sư bào chữa sẽ đưa ra bằng chứng, cho rằng Trì Nhạn không phải người có năng lực hành vi dân sự, lời khai của cô không thể trở thành bằng chứng để quyết định vụ án.
Bên khởi tố đã lấy ra kết quả giám định có uy tín ngay trong phiên tòa, cho thấy Trì Nhạn là người hạn chế năng lực hành vi dân sự, có thể thực hiện các hoạt động dân sự phù hợp với trí tuệ và sức khỏe tinh thần của mình.
Ông ta đứng nguyên tại chỗ, Kiều Đông Dương và mọi người nhanh chóng rời đi, không chỉ ông ta, anh còn không nhìn Kiều Chính sùng lấy một cái nào.
Kiều Đông Dương dự đoán không sai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.