Chương 343: Chôn vùi
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1124 chữ
- 2022-02-06 07:55:11
Bầu trời Thân thành mù mịt không ánh mặt trời, cứ như bị bao phủ bởi một lớp rèm màu xám tro. Trên mảnh đất trồng rau bên cạnh căn nhà gỗ nhỏ, những 8hạt giống trồng xuống đã nảy mầm, trong từng luống cây gọn gàng hiện ra màu xanh biếc, non nớt, khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Trì Nguyệt3 rất trân trọng thành quả lao động của cả nhà, lúc tưới nước cũng vô cùng cẩn thận, chỉ sợ dùng lực quá mạnh sẽ tưới hỏng mầm non. Trong căn nhà gỗ 9cách đó không xa có khói bếp lượn lờ, Vụ Phượng đang nấu cơm, Trị Nhạn ngồi bên cạnh ruộng, ngậm một cành cỏ đuôi chó ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Ngày tháng yên ả, cuộc sống tĩnh lặng.
Lúc Kiều Đông Dương xách một thùng nước đến, Trì Nguyệt đang khom lưng cẩn thận quan sát mầm ra5u cải của cô.
Trong giọng nói thờ ơ của anh có quá nhiều cảm xúc. Trì Nguyệt nhếch môi, nhìn anh một lúc lâu:
Anh muốn nói gì?
Hồ nước nhỏ này không phải hồ Nguyệt Lượng, những ruộng đất này không phải Nguyệt Lượng Ổ được phủ xanh, căn nhà gỗ nhỏ này cũng không thể giúp nhiều người an cư lạc nghiệp...
Ánh mắt Kiều Đông
Dương càng sâu thẳm hơn, lúc Trì Nguyệt thấy ảnh phản chiếu của mình ở trong mắt anh, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Hừ!
Kiều Đông Dương lườm cố, kéo tay cô sang, giữ trong lòng bàn tay của mình, anh ngắm nghĩa một lúc rồi véo thật mạnh:
Cô Trì, tay em thô ráp hơn rồi.
Anh Kiều chán em à?
.
Ừ.
Kiều Đông Dương cầm cốc nước trên ghế, đưa cho cô:
Em uống đi.
Nhiệt độ nước vừa đủ, uống vào thấy rất thoải mái, thoải mái như những ngày tháng sống trong căn nhà gỗ nhỏ này vậy.
Thật lâu sau, cô lắc đầu.
Cũng như ước mơ 520 năm ánh sáng của anh, Nguyệt Lượng ố là tình cảm cắm rễ sâu trong lòng em, tương lai em sẽ nỗ lực vì nó, nhưng bây giờ phải dốc hết sức làm tốt việc trước mắt đã.
Kiều Đông Dương im lặng không nói gì, trong ánh mắt hiện rõ vẻ đau lòng. Vì anh... đã rất lâu rồi cô không quay về.
Kiều Đông Dương, anh đừng tạo áp lực cho bản thân, đây không phải trách nhiệm của anh. Những ngày qua em đã suy nghĩ. Nguyệt Lượng .... Có lẽ đây là một ước mơ hão huyền của em. Chúng ta đã đầu tư quá nhiều cho ước mơ này...
Em muốn từ bỏ sao?
Kiều Đông Dương hỏi.
Trì Nguyệt yên lặng.
Trì Nguyệt hơi ngơ ngác, đầu óc dần tỉnh táo lại từ bầu trời xa xăm và hồ nước xanh biếc.
Sao lại nhìn em như thế?
Kiều Đông Dương nhận lấy cái cốc trong tay cô, anh nhìn sang nơi khác, lười biếng cười:
Em không ở Nguyệt Lượng 3 nữa à?
Không phải đang rảnh rỗi à? Nếu có chuyện em đã đến rồi.
Thiết bị thí nghiệm 3D mà phòng thí nghiệm đang cần vẫn chưa được chuyển đến, Dù đã chuyển đến thì Trì Nguyệt cũng không thể tham gia vào bộ phận này, cô chỉ có thể giúp Kiều Đông Dương sắp xếp tài liệu, quản lý lịch trình công việc và mấy việc lặt vặt khác, thật ra trợ lý Hầu có thể làm những việc này rất tốt.
Trước khi Vụ Phượng và Trì Nhạn rời khỏi Thân thành, Trì Nguyệt muốn cố hết sức dành nhiều thời gian cho hai người.
Em nhìn gì mà tập trung thế?
Anh hỏi.
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn anh, chỉ vào mầm rau cải xanh nhạt:
Anh nhìn những cây rau này đi, có phải cảm thấy rất thoải mái không?
Kiều Đông Dương:
Tạm được.
Kiều Đông Dương đồng ý với điều này:
Gần đây em hơi lạ.
Hả?
Trì Nguyệt nhướn mày:
Vậy à?
Ừ.
Kiều Đông Dương nhìn khuôn mặt cô với ánh mắt dịu dàng:
Sau tòa án thẩm vấn, thời gian em ở nhà còn nhiều hơn đến công ty.
Chậc!
Không.
Có lẽ dáng vẻ hiện tại của cô đúng là như vậy.
Thì ra anh cho rằng cô say mê khu ruộng đất và hồ nước này là vì đã thay đổi tình cảm với kế hoạch Nguyệt Lượng ổ?
Kiều Đông Dương hiểu rõ nhưng vẫn ghen tị.
Em yêu đống rau xanh này hơn cả anh.
Anh Kiều, đẳng cấp ghen tuông của anh lại lên tầm cao mới rồi đấy. Anh lại còn ghen với một cây cải?
Không phải một cây mà là vô số.
Trì Nguyệt bật cười:
Vậy em khuyên anh nhanh yêu ai yêu cả đường đi, sớm tiến vào trạng thái cuộc sống về già, cũng yêu những cây rau xanh giống em đi, nếu không anh phải ghen suốt đấy.
Đứa bé sống trong cát vàng sẽ có sự rung động và tình cảm đặc biệt với màu xanh, Trì Nguyệt biết anh không hiểu điều cô đang thấy, chỉ cười than thở. Cô rửa tay vào thùng nước sạch, kéo Kiều Đông Dương chậm rãi đi dạo rồi ngồi xuống băng ghế bên hồ nước.
Sao hôm nay anh về sớm thế?
Quay về Xem cô gái nhỏ của anh đang yêu thương mấy cây rau này.
Trì Nguyệt mỉm cười vươn vai, thản nhiên nói:
Tất nhiên phải yêu thương rồi. Có bọn nó, em mới có cảm giác được sống ngày tháng nghỉ hưu sớm.
nơi này, Trì Nguyệt không chú ý đến tin tức, không quan tâm tin đồn, ngoại trừ việc thỉnh thoảng tám mấy câu trong nhóm
Năm người đẹp nhất châu Á
thì cơ bản cô không liên lạc với bất kỳ ai, trạng thái cuộc sống biệt lập này khiến cô tu luyện như một vị cao nhân lánh đời.
Cô uống nước, bắt đầu lên kế hoạch:
Kiều Đông Dương, khi chúng ta già đi sẽ ở lại nơi này nhé? Tự cấp tự túc.
Kiều Đông Dương im lặng, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Cô ở cạnh anh mỗi ngày VÌ ước mơ của anh.
Những ước mơ của cô thì sao? Sao lại không nghĩ về nó chứ?
Trì Nguyệt chậm rãi dựa vào Kiều Đông Dương.
Anh đừng tự trách, chúng ta đã tiến được một bước rồi. Lần tiếp theo chắc chắn chúng ta sẽ có thể đi được xa hơn.
Trì Nguyệt..
Anh nhắm mắt lại đi.
Trì Nguyệt ngắt lời anh, trong mắt hiện ra vẻ tinh nghịch. Kiều Đông Dương im lặng nhìn cô, Trì Nguyệt dùng tay che mắt anh:
Ngoan nào, nhắm mắt lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.