Chương 345: Chôn vùi
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1208 chữ
- 2022-02-06 07:55:37
Giọng anh thể hiện ra vẻ mỉa mai rõ rệt, bà cụ đã lớn tuổi rồi sao lại không hiểu, bị anh làm nổi giận,
Cháu đang cố ý chọc tức bà?8
Bác gái cả thở ra một hơi, dùng tất cả sức mạnh để bao che cho con mình.
Đông Tử, cháu muốn trả thù thì cứ ra tay với bác gái này. Tại sao phải hại con bác chứ? Thụy An bị cháu đánh mù mắt, ngu ngốc biết bao nhiêu năm đã đủ đáng thương rồi, bây giờ cháu bắt tay với bạn gái, chị gái bị điện của bạn gái, và cả mẹ kể của cháu, cả nhà cháu cứ khăng khăng Thụy An nhà bác cưỡng hiếp... Có quá đáng không hả?
Bác gái cả thấy bà cụ tức giận đến sắc mặt trắng bệch, lúc này giận dữ nói:
Đông Tử, hôm nay bà nội đến gặp cháu có chuyện muốn bàn bạc. Cháu đừng tỏ ra khó chịu. Nhà họ Kiều chúng ta đi đến bước đường ngày hôm nay, tìm ra cách giải quyết hợp lý nhất mới là con đường duy nhất...
Bàn bạc?
Kiều Đông Dương vẫn cười:
Bàn bạc cái gì?
Bà cụ Kiều thay đổi sắc mặt.
Kiều Đông Dương ồ lên, giả vờ ngạc nhiên nhìn bác gái cả, cười hỏi.
Bà cụ Điều quát một câu, khó chịu lườm bà ta, ngăn bà ta tiếp tục tranh cãi với Kiều Đông Dương. Sau đó, bà cụ nhìn Kiều Đông Dương:
Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi. Hôm nay bà đến không phải nói chuyện tình thân với cháu, bà nghĩ cháu không quan tâm đến việc này. Chúng ta bàn điều kiện đi. Cháu
muốn cái gì? Muốn bao nhiêu?
Kiều Đông Dương nhướn mày, không nhịn được bật cười.
Không phải các người nên đến hỏi tòa án sao? b đúng rồi, các người đã kháng án rồi nhỉ. Vậy chờ đến phiên xét xử thứ hai là được. Tim tôi làm gì?
Trì Nguyệt nhìn trần nhà.
Nó là một người hiền lành bị bôi nhọ vô cùng thê thảm.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Có người mẹ thế này, Kiều Thụy An chết cũng đúng thôi...
Bà cụ điều tức đến mức khó thở, tự tìm lối thoát.
Được, không trách cháu. Cháu trở thành như thế này, bà cũng có một phần trách nhiệm. Trước đây bà không nên đồng ý để ba cháu đưa cháu đi. Nếu ngày nào cũng ở bên cạnh bà, cháu sẽ không hư hỏng thể
Không phải các người còn chưa nói cho bà nội biết chứ? Chuyện lớn đến thế, sao có thể giấu giếm được chứ, tòa án đã phán tử hình rồi...
Mày đừng nói lung tung!
Khuôn mặt bác gái cả lập tức trở nên nặng nề, lúc quát anh còn hơi khàn giọng, cảm xúc kích động:
Thụy An nhà chúng tạo là người thế nào, bà nội là người hiểu rõ nhất. Từ lúc Thụy An cai sữa đã bắt đầu ở bên cạnh bà nội, bà nội nhìn thằng bé lớn lên, chẳng lẽ bà nội còn không hiểu rõ thằng bé có cưỡng hiếp giết người hay không sao?
Bà biết cháu là người máu lạnh, không có khái niệm về người thân huyết thống. Vì vậy, bà không nói chuyện tình thân với cháu, không nói vòng vèo nữa.
Giọng bà cụ Kiều nặng nề, mỗi chữ đều rất nghiêm nghị:
Hôm nay bà đến đây là muốn xem suy nghĩ của cháu.
Bà đang đi vòng vèo đấy, bà nội. Xem ra bà nghỉ ngơi lâu vậy rồi mà vẫn chưa khỏe lại nhỉ? Sao đầu óc càng ngày càng hồ đồ thế?
này...
Để tôi nhắc cho bà nhớ, bà nội.
Kiều Đông Dương liên tục gọi bà nội vô cùng mỉa mai, lời nói cũng vô cùng cay nghiệt:
Kiều Thụy An do một tay bà nuôi lớn, đã trở thành một tên cưỡng hiếp giết người.
Ý của bà là bà nội xúi giục anh ta?
Kiều Đông Dương, mày...
Kiều Đông Dương ngơ ngác rồi mỉm cười:
Đúng thế. Chỉ là món quà nhỏ thôi, tôi cũng không khách sáo với bà nữa, bà nội.
.
Mấy ngày trước anh bị giam giữ trong trại tạm giam, Kiều Chính Sùng năm lần bảy lượt cầu xin bà nội ruột thịt này của anh, muốn bà cụ ra m9ặt nói đỡ mấy câu, cho anh một con đường sống. Thế nhưng bà nội anh không khỏe, không biết bị bác cả đưa đến đầu nghỉ ngơi, không thể gặp đ6ược cũng không gọi điện thoại được, né tránh không gặp Kiều Chính Sùng.
Trước kia Kiều Đông Dương rất ít gọi bà nội, lần này gặp mặ5t anh gọi bà nội vừa to, vừa kéo dài giọng... Thể là vẻ mỉa mai trong giọng nói càng thêm chói tai.
Kiều Đông Dương chỉ mỉm cười nhìn bà cụ, bà cụ nặng nề nói:
Chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc lại về việc phân chia tài sản nhà họ Kiều. Cháu muốn bao nhiêu có thể nói ra. Ở đây không có người ngoài, chúng ta có thể bàn bạc thoải mái.
Kiều Đông Dương gật đầu, nhẹ nhàng hếch cằm lên, dáng vẻ đã hiểu:
Kiều Thụy An đã đóng tiền như thế, vậy thì tôi.
Anh kéo dài giọng, mỉm cười nói:
Càng không thể bàn điều kiện. Nhìn dáng vẻ các người nóng nảy thể này còn thú vị hơn tiền nhiều.
Bác gái cả:
Từ nhỏ cháu đã gian xảo, có năng lực, biết dùng thủ đoạn. Bác không biết cháu làm thế nào để có phán quyết như vậy. Hôm nay bác chỉ muốn cầu xin cháu tha cho Thụy An nhà bác, nó là đứa bé trung thực..
Đứa bé trung thực?
Bác gái cá tức giận:
Kiều Đông Dương, mày đừng khinh người quá đáng! Năm đó mày đánh Thụy An mù mắt, là ai ký vào giấy bãi bỏ hình sự, nếu không mày đã ngồi tù từ lâu rồi. Đâu có chuyện mày trả thù bọn tao? Kiều Đông Dương, có ơn phải biết báo đáp, sao mày không có tình người thế hả?
Thục Hương!
Đông Tử...
Bác gái cá còn muốn nói điều gì đó, lại bị bà cụ Kiều giơ tay ngăn cản.
Mái tóc bà cụ bạc trắng nhưng tinh thần khá tốt, khuôn mặt mệt mỏi trông có vẻ già nua những đôi mắt nhìn chằm chằm Kiều Đông Dương vẫn rất sắc bén, thể hiện đủ khí thế của người bề trên.
Trì Nguyệt:
...
Bà nội thật sự không buồn giả vờ với đứa cháu ruột Kiều Đông Dương này luôn.
Thiên vị đến tận chân trời nào rồi, đây là bà nội ruột sao? Kiều Đông Dương đỡ cái đầu đang đau, lười biếng nhìn bà cụ:
Không ngờ Kiều Thụy An lại đáng tiền như thế.
Bà nội:
Cháu ra giá đi.
Bọn họ nhìn anh với vẻ hung dữ. Câu nói này quá độc ác.
Bác gái cả lại mắng chửi:
Mày còn có tính người không, Kiều Đông Dương? Thụy An là anh trai mày, sao mày có thể nói những lời không bằng heo chó này thể hả?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.