• 1,487

Chương 346: Em sẽ thích nó


Mục đích trong chuyến đi này của bà cụ Kiều là muốn lấy phần giấy hòa giải hình sự trước phiên tòa kháng cáo, để Kiều Thụy An được giảm nhẹ phán quyế8t trong phiên tòa thứ hai.

Thế nhưng bà cụ đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Kiều Đông Dương, cũng chưa từng muốn tìm hiểu đứa cháu này, bị3 đâm chọc mấy câu đã không thở nổi, lúc này mới phát hiện đối phương hoàn toàn xa lạ.

Tôi hiểu vì sao ông nội phải lập phần di chúc kỳ quái này rồi.
Khóe môi Kiều Đông Dương giật giật, thấy sắc mặt bà cụ Kiều lại thay đổi, anh cười khinh thường:
Ông nội tôi khôn khéo sáng suốt cả đời người, sao không nhận ra bà đang thiên vị Kiều Thụy An chứ?

Bà cụ điều khẽ giật mình.
Bà cụ không thể can thiệp vào việc ông cụ lập di chúc. Thật ra bà cụ vẫn suy nghĩ vấn đề này nhiều năm. Bà có bốn đứa cháu trai, tại sao lại là Kiều Đông Dương? Đứa cháu trai này luôn nổi loạn không nghe theo sự dạy bảo, còn không lớn lên ở bên cạnh. Bà cụ Kiều đã suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu rõ được, dần dà trong lòng thấy tức giận với ông cụ đã mất. Một người già cố chấp và quyết làm theo ý mình cũng giống như người đang trong thời kỳ nổi loạn, khiến người ta không thể nào hiểu được.
Bà cụ là như vậy.
Nói đến đây, anh nhìn thím ba:
Để tôi nói một câu không nên nói, tính cách Hiển Đình khúm núm, gặp chuyện gì cũng đi tìm ba mẹ, anh ta không xấu xa như Kiều Thụy An và Kiều Thụy Hiền, nhưng anh ta không có trách nhiệm, cũng không phải là người có thể làm chuyện lớn.

Thím ba:
...

lại là cháu trai ruột của bà cụ. Chuyện năm đó đã đẩy bà cụ vào bước đường cùng, cũng bắt Kiều Chính Nguyên ký vào tờ giấy hòa giải hình sự kia.
Có đôi lúc, bà cụ tức giận đến mức thấy hối hận vì quyết định năm đó.
Vậy mày nói đi, vì sao ông nội mày lại chọn mày? Thậm chí hai người còn không ở chung với nhau.

Mằng mot xong, bà cụ lại nhìn Kiều Đông Dương:
Nói tiếp đi!

Kiều Đông Dương lười biếng dang tay ra:
Tôi nói xong rồi. Đương nhiên, ông nội cũng không hoàn toàn tin tưởng tôi, cũng muốn dạy dỗ tôi, vì vậy mới thêm vào một đống điều kiện và quy định kiềm chế kỳ quái, ông cụ sợ tôi phá sạch tài sản của ông cụ.

Trong phòng khách chìm vào yên tĩnh.
Bà cụ Kiều yên lặng một lúc lâu rồi chậm rãi đứng lên,
Kiều Đông Dương nhướn mày tỏ vẻ không liên quan:
Kiều Thụy Hiền thì càng khỏi phải nói đến. Kiều Thụy An còn biết giả vờ ngoan ngoãn, biết dùng chút thủ đoạn. Còn Kiều Thụy Hiền đúng là một đứa chậm phát triển trí tuệ...

Bác gái cả không nhịn nổi:
Kiều Đông Dương, mày nói cái gì đấy?


Ha!

Kiều Đông Dương như chợt hiểu ra.
Dường như bà ta đang và mặt bác gái cả.
Bác gái cả nhìn bà ta, khuôn mặt đen sì không nói gì. Bà cụ Kiều lại tức giận:
Bản thân không biết dạy con còn không biết xấu hổ nói vậy?
Thím ba:
...
Bà cụ điều rất hung hăng, không cần nói cũng biết, trong mấy đứa con dâu bao gồm cả Đông San không có một ai dám nói lại bà cụ.
Đây không phải cháu trai ruột à?
Đây là kẻ thù9 mà!

Tao không hiểu vì sao năm đó ông nội mày lại bị mù, coi trọng loại người vô tình vô nghĩa như mày!
Bà cụ nói những lời vô cùng cay ng6hiệt, Kiều Đông Dương nhìn bà cụ, bình tĩnh mỉm cười:
Đúng vậy, nếu ông nội không bị mù thì sao lại cưới bà... để sinh ra lắm loại vô tình vô nghĩa5 như thế.

Bà cụ Kiều tức giận chỉ tay vào mặt anh nhưng nói không ra lời, bác gái cả và thím ba không ngừng khuyên bà cụ, vỗ nhẹ lưng để bà cụ dễ thở.

Tôi nói chưa đủ rõ ràng à? Cần nhắc lại một lần nữa không?

Bác gái cả đứng bật dậy, nghiến răng chỉ vào anh:
Mày...


Hóa ra là vậy à, tôi hiểu rồi.

Vẻ mặt bà cụ Kiều thả lỏng:
Mày hiểu thì tốt.


Ông nội tôi là người thấu hiểu mọi chuyện.
Kiều Đông Dương liếc nhìn bà cụ:
Có một số việc, có lẽ nói ra bà cũng không hiểu, những người thông minh không cần phải nói quá nhiều cũng có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương. Ông nội có bị mù đầu mà chọn người thừa kế một cách bừa bãi...

Bà cụ điều cười mỉa mai. Kiều Đông Dương cười:
Đương nhiên, ngoại trừ việc ông nội coi trọng năng lực của tôi thì cũng là vì ông không còn cách nào khác. Kiều Thụy An, Kiều Thụy Hiền đều không thích hợp. Kiều Hiển Đình.

Bà cụ Kiều:
Để nó nói!

Kiều Đông Dương nhìn bác gái cả, như cười như không:
Nếu nói Kiều Thụy An bị bà cụ chiều hư thì Kiều Thụy Hiền là trách nhiệm của bà. Năm đó bà sinh con trai trưởng, vừa cai sữa đã đưa đến chỗ bà cụ. Chậc, vì lấy lòng bà cụ mà bà đưa con ruột đi, chỉ sợ ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại... Ha ha, sinh đứa con trai út Kiều Thụy Hiền, xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, bà cưng chiều anh ta không biết trời cao đất rộng.

Kiều Đông Dương:
Bà là người hồ đồ, còn ông nội tôi thì không. Từ lâu ông đã nhận ra Kiều Thụy An bị bà nuông chiều đến mức hư hỏng. Cháu trai trưởng bị nuôi dạy sai lầm, ông cụ có thể giao tài sản vất vả dành dụm cả đời cho người như thế sao?

Bà cụ Kiều lại thay đổi sắc mặt.
Ánh mắt bác gái cả đầy hung ác, nhìn anh như muốn ăn thịt người. Kiều Đông Dương bình tĩnh nói:
Kiều Thụy Hiên sống đến từng này tuổi mà chỉ biết ăn uống đánh bạc chơi gái, không có học vấn, đã làm được việc gì hả? Những việc thế này, đừng nói bà... chắc chắn bà nội cũng biết mà, đúng không?
Anh nhìn về phía bà cụ, thấy sắc mặt bà tái xanh nhưng không cãi lại, cũng biết là mình đã nói đúng rồi.
Bà cụ thiên vị cháu trai lớn Kiều Thụy An, đó là đứa bé do bà cụ nuôi lớn, là người thừa kế trong lòng bà cụ. Sau khi Kiều Thụy An bị mù, bà cụ có sự hận thù vô cùng phức tạp với Kiều Đông Dương, nhưng anh
Sau khi bà ta vào nhà đã không nói câu nào, nghe Kiều Đông Dương nói vậy cũng chỉ cười xấu hổ.

Đúng vậy, Hiển Đình nhà thím chỉ có ước mơ làm giáo sư, cuộc sống đơn giản, nhà thím... cũng không có yêu cầu quá cao với thằng bé.

Kiều Đông Dương lười biếng nhìn, không hề dao động.

Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?
Vành mắt bà cụ điều đỏ ửng:
Tao là bà mày! Kiều Đông Dương, mày là súc sinh không quan tâm đến tình thân hay sao?


Tình thân?
Kiều Đông Dương thản nhiên nhìn bà cụ, bật cười:
Đúng là trùng hợp! Ngày đó ở trong trại tạm giam tôi cũng suy nghĩ đến chuyện này. Không biết vì sao khi đó bà nội không hỏi Kiều Chính Nguyên và Kiều Thụy An như vậy?


Sao mày biết tao không hỏi?
Đôi môi bà cụ Kiều run rẩy:
Bọn tao chỉ muốn dạy mày một bài học, chứ không muốn mày chết. Vụ án của mày không truy tố công khai cũng không ra tòa, bác trai mày chỉ muốn mày vào đó chịu khổ một thời gian để mày thức tỉnh, rồi sẽ cho mày ra ngoài. Bọn tao là người lớn, làm vậy chỉ vì dạy dỗ mày. Nhưng mày nghe mà xem, mày đã nói gì? Mày nói mày muốn anh trai mày chết?


Chúng ta đi.


Trì Nguyệt bật cười.


Lần này anh hoàn toàn làm mất lòng bà cụ rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.