Chương 348: Thí nghiệm thành công
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 935 chữ
- 2022-02-06 07:55:32
Vẻ ngoài của Thiên Lang là màu xanh trắng, khuôn mặt mượt mà đáng yêu hơi giống nhân vật hoạt hình, trên đầu đội một cái mu tạo hìn8h đầu sói, nụ cười khá hung dữ, dáng người cao hơn Thiên Cầu một chút, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng.
Thậm chí Trì Nguyệt c3ảm thấy độ tinh tế của Thiên Lang còn vượt xa Thiên Cầu.
Cải được gọi là thiết bị thí nghiệm đang ở đâu?
Trì Nguyệt đang nghi ngờ, Thiên Lang đột nhiên giơ tay lên. Trên cánh tay của nó có một thứ hình tròn như một công cụ điều khiển, tỏa ra ánh sáng chói lọi. Thiên Lang nhẹ nhàng đặt bàn tay người máy lên không biết đang gõ cái gì, hoặc đang nhập mệnh lệnh gì, trong phòng thí nghiệm đột nhiên vang lên tiếng động kỳ quái.
Hai người nhìn nhau, đều khó hiểu nhìn giáo sư Nghiêm. Giáo sư Nghiêm cười thoải mái, chỉ vào Thiên Lang:
Lại đây, tôi giới thiệu kỹ càng cho mọi người. Nó là nhân viên quản lý phòng thí nghiệm không gian mô phỏng chân thật của chúng tôi - cậu Thiên Lang.
Đúng vậy, tôi chính là cậu Thiên Lang tuy không đẹp trai nhưng rất ngầu, mời mọi người đi theo tôi.
Thiên Lang lại làm động tác
xin mời
trông rất buồn cười và đáng yêu, vừa đi trước vừa giới thiệu với mọi người.
Đây là cảm giác đứng trong một bộ phim bom tấn 3D.
Vương Tuyết Nha cũng rất căng thẳng, hơi thở gấp gáp, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Trì Nguyệt.
Chào mọi người, tôi là Thiên Lang. Mời đi theo tôi, đi bên này, 9các cô gái cẩn thận dưới chân.
Người máy nhỏ làm một động tác tiếp đón ngây thơ và chân thành, rồi chậm rãi xoay người, dẫn mọi n6gười đi vào phòng thí nghiệm.
Trong không gian trống trải có thể nghe được tiếng bước đi lách cách của nó.
Bọn họ đi qua vô số cánh cửa, phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt mới có thể đi vào trung tâm phòng thí nghiệm. Thế nhưng đi đến cuối cùng lại là một không gian rộng lớn, không có cái gì hết.
Không có chướng ngại vật, không có thiết bị, chỉ thấy điểm cuối.
Vương Tuyết Nha:
...
Trì Nguyệt:
...
Trên những bức tường kim loại tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt và sắc bén, cứ như đang đứng trong một thời không khác.
Trái tim Trì Nguyệt đập thình thịch.
Người 5máy này đẹp quá!
Vương Tuyết Nha đi bên cạnh Trì Nguyệt, khẽ kêu lên:
Mình vẫn nghĩ người máy không gian chỉ là khung thép, không ngờ lại như thế này...
Nó không phải là người máy không gian.
Giáo sư Nghiêm ngoảnh lại:
Nó là người máy trí năng giống Thiên Cầu.
Vì lý do an toàn, muốn đi vào phòng thí nghiệm thật ở dưới lòng đất nhất định phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của tôi. Đúng, bạn không nhìn nhầm đầu, tôi là sếp ở chỗ này. Nói đơn giản dễ hiểu là... một con chó giữ cửa.
Mọi người cười to.
Sau đó, một hình ảnh khoa học viễn tưởng to lớn hoành tráng xuất hiện.
Trì Nguyệt nhận ra chỗ bọn họ đang đứng biến thành một sân khấu có ánh sáng phản chiếu. Theo động tác của Thiên Lang, sân khấu đang chậm rãi hạ xuống...
Anh thật sự coi Quyền Thiếu Đằng là bạn bè, chứ không phải mối quan hệ giao dịch hay một loại trao đổi nào đó.
Chỉ có điều cái tên này lòng dạ mềm mại như đậu hũ nhưng mồm miệng lại ác độc, cứ gặp Quyền Thiếu Đằng là châm chọc...
Thế nhưng, có ai biết muốn một trí tuệ nhân tạo mạnh mẽ như vậy ra đời lại cần thời gian dài như vậy. Quá trình này đã tiêu tốn bao nhiêu sức người và tiền của?
Bảo sao lúc đầu Kiều Đông Dương không đồng ý, bảo sao anh lại nói trí tuệ nhân tạo là báu vật vô giá.
Giáo sư Nghiêm nhìn nó rồi lại nhìn sang Kiều Đông Dương.
Cậu Thiên Lang là do cậu Kiều thiết kế riêng cho bạn mình, đã vào phòng thí nghiệm gần một năm, bây giờ đang làm một vài kiểm tra tính trí năng, đã đến giai đoạn cuối cùng.
Trì Nguyệt trợn tròn mắt, đây là người máy mà Kiều Đông Dương chuẩn bị cho Quyền Thiếu Đằng. Đột nhiên cô thấy hơi ghen tị.
Nhớ đến phần thưởng cô bé Thiên Miêu của cô, nó cũng
không não
đáng yêu như chị gái ngốc.
Nhưng Thiên Lang lại hoàn toàn khác, năng lực trí thông minh của Thiên Lang hoàn toàn không thua Thiên Cầu. Bắt đầu từ lúc chế tạo đến bây giờ đã kéo dài đến một năm mà vẫn chưa giao cho Quyền Thiếu Đằng. Đôi khi Trì Nguyệt tưởng Kiều Đông Dương đang cố ý chèn ép Quyền Thiếu Đằng, kéo dài không đưa cho anh ta, muốn nhìn anh ta nóng vội, Kiều Đông Dương cũng luôn tỏ ra khinh thường ở trước mặt cô và Quyền Thiếu Đằng.
Trong mười mấy người đi xuống dưới, chỉ có hai người họ là con gái.
Tất cả mọi người đều nhìn hai cô với vẻ thông cảm, nở nụ cười thấu hiểu. Một bàn tay nhẹ nhàng đưa qua ôm eo Trì Nguyệt. Trì Nguyệt nhìn sang thì chạm vào ánh mắt của Kiều Đông Dương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.