Chương 349: Thí nghiệm thành công
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1101 chữ
- 2022-02-06 07:55:30
Bọn họ quan sát phòng thí nghiệm mô phỏng chân thật. Thật ra Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha đều rất quen thuộc. Lúc ở trong Thành phố hàng khôn8g vũ trụ Cát Khấu, bọn họ đã từng vào khoang thuyền vũ trụ mô phỏng chân thật để tiến hành học tập và huấn luyện mô phỏng, cấu tạo bên trong 3có điểm tương tự, nhưng chất liệu khác nhau, thiết bị cũng khác nhau.
Trong vũ trụ tối tăm, mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao được 9phân chia vị trí, phong cảnh nơi phi thuyền đi qua rất thật. Cái này hoàn toàn khác với khoang thuyền mô phỏng vũ trụ trong phòng trò chơi. C6ái kia như một trò chơi, nhìn qua đã biết là giả, còn cái này...
Dường như không cảm nhận được thời gian đã trôi qua.
Bọn họ 5đắm chìm trong đó, dân quên đi thời gian, quên đi bản thân.
Đây đúng là một bữa tiệc thị giác tuyệt đẹp!
Trái tim Trì Nguyệt đập nhanh hơn, hoàn toàn tập trung. Lần này, cô đã gặp được người máy không gian thật sự.
Cô ngồi ăn, nhai kỹ nuốt chậm.
Nhưng ăn một lúc lại thấy thịt trong hộp cơm không hề vơi đi.
Trì Nguyệt không hề phát hiện ra, vẫn đang tập trung ăn uống, cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng cười của Vương Tuyết Nha.
Nguyệt Quang Quang, cậu đang nghĩ gì thế?
ở đây sẽ có người giám sát, chúng ta đi ăn cơm đã.
Kiều Đông Dương đã cất kỹ kính mắt, đưa tay ra kéo cô. Trì Nguyệt lưu luyến nhìn kính mắt, khẽ ừ rồi đi theo anh. Giáo sư Nghiêm cũng đi ra, Vương Tuyết Nha đi theo bên cạnh. Đầu Tiểu Ô Nha như lắp đặt một trục xoay tròn, vừa đi vừa quay sang hỏi giáo sư Nghiêm đủ loại vấn đề. Giáo sư Nghiêm đang giải thích với cô.
Trì Nguyệt ngoảnh lại, nhẹ nhàng cười hỏi Kiều Đông Dương,
Xem ra thí nghiệm rất thuận lợi anh nhỉ?
Anh hơi dừng lại, cau mày nhìn Trì Nguyệt.
Về việc quảng cáo mà em nói chỉ là ứng dụng thương mại, không biết phải đến năm nào tháng nào...
Đương nhiên người máy không gian không thể ứng dụng vào lĩnh vực thương mại và dân sự, thứ có thể biến thành tiền tài là thành quả kỹ thuật trong quá trình chế tạo. Trên thực tế, Khoa học kỹ thuật Đông Dương đã xin vô số bằng sáng chế, nhưng không có nhiều thứ thật sự có thể chuyển thành tiền bạc.
Trì Nguyệt:
...
Kiều Đông Dương:
Có phải gần đây em rất thích ăn thịt không? Nhìn em ăn rất ngon miệng.
Gì chứ, cô chỉ mất tập trung thôi mà.
Những người tiên phong trong khoa học kỹ thuật đều là dâng hiến.
Kiều Đông Dương không thể giải thích nhiều hơn với Trì Nguyệt, chỉ siết chặt vai cô qua lớp găng tay.
Yên tâm đi, rồi sẽ tốt hơn. Bây giờ chúng ta phải đi ăn no đã.
Ăn no rồi làm gì?
Trì Nguyệt ngẩng đầu hỏi, muốn biết sắp xếp tiếp theo.
Kiều Đông Dương gật đầu:
Bây giờ đang kiểm tra tính năng của người máy không gian, bao gồm tiêu hao năng lượng, tình huống làm việc. Hiện tại không có vấn đề gì.
Thí nghiệm thành công là có thể quảng cáo khoa học kỹ thuật mới sao?
Không phải Trì Nguyệt yêu tiên, mà là giá trị lớn nhất cô có thể nghĩ đến là dùng tiền tài để cân nhắc.
Dù sao thì Kiều Đông Dương cũng đang rất cần tiền, nếu kỹ thuật mới không thể biến thành tiền thì vẫn không giải quyết được tình cảnh khó khăn của anh.
Kiều Đông Dương lại cười:
Ăn no rồi làm việc!
Trưa nay mọi người không đi lên trên ăn cơm mà đến khu nghỉ ngơi của phòng thí nghiệm dưới lòng đất, mỗi người một hộp cơm, một món rau một món thịt thêm một bát canh. Có thể nói là rất đơn giản nhưng tất cả mọi người đều rất vui, không ai có ý kiến với, chỉ coi việc ăn cơm là một quá trình bổ sung năng lượng giống với người máy.
Trì Nguyệt vừa quan sát một buổi trình diễn khoa học kỹ thuật lớn, trong đầu toàn mấy thứ kỳ quái, tất cả đều là hình ảnh sống động của khoa học kỹ thuật kết hợp với thần học.
Lúc này Trì Nguyệt mới tỉnh táo lại, phát hiện Kiều Đông Dương vẫn đang gắp thịt vào hộp cơm của cô.
Vương Tuyết Nha mím môi cười trộm, những người khác cũng mỉm cười nhìn cô.
Anh làm gì thế?
Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương, khẽ họ một tiếng chỉnh lại cổ áo:
... Em là cô gái có thể ăn được rất nhiều thịt trong một bữa cơm à?
Kiều Đông Dương:
Em là vậy mà. Em đã ăn hết đồ trong bát anh.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Đâu dễ dàng thế.
Trì Nguyệt ngơ ngác thở dài.
Kiều Đông Dương mấp máy đôi môi mỏng:
Không thể chỉ thí nghiệm một lần. Nhất định phải thí nghiệm nhiều lần mới có thể chứng minh tính ổn định của hệ thống và tài liệu, những thứ này không thể sai
sót...
Đúng như dự đoán, nó vẫn có dáng vẻ mà người máy không gian nên có, tay dài chân dài, nhìn thế nào cũng giống máy móc chứ không phải người. Nhưng tính linh hoạt của nó không hề kém
vật hình người
. Nhìn nó xoay tròn, di chuyển... mà Trì Nguyệt cũng không nỡ chớp mắt.
Thưa các quý ông và các quý bà, đã đến bữa trưa. Mời mọi người chuyển đến phòng nghỉ ngơi, thưởng thức một bữa trưa phong phú rồi lại tiếp tục công việc.
Giọng Thiên Lang vang lên, Trì Nguyệt tỉnh táo lại từ hình ảnh không gian, phát hiện đã mười hai rưỡi rồi.
Có thể tạm dừng thí nghiệm không? Trì Nguyệt tháo thứ giống với kính VR xuống rồi đặt lên bàn, quay sang hỏi Kiều Đông Dương.
Trì Nguyệt nhìn mọi người đang cười, cô xấu hổ:
Thịt ngon mà.
Kiều Đông Dương:
Vậy em ăn nhiều vào. Triệu Đinh, mang hộp còn lại đến cho cô ấy.
Trì Nguyệt:
... Đừng mà!
Mọi người cười to.
Trợ lý Trì, có nên ăn nhiều hơn. Xem anh Kiều đau lòng chưa kìa... Không nỡ ăn một miếng thịt nào mà đưa cho cô hết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.