• 1,487

Chương 350: Thí nghiệm thành công



Tôi nói thật mà, cô là vật tham chiếu tốt nhất, quảng cáo cuộc sống trong phòng thí nghiệm chúng ta.



Anh mới là quản8g cáo, cả nhà anh đều là quảng cáo!

Kiều Đông Dương ngầm thừa nhận.
Ngày đó bà cụ Kiều tổ chức cuộc họp gia đình phân chia tài sản đã bị Kiều Chính Sùng cắt ngang, không giải quyết được gì. Thế nhưng bà cụ điều chưa từ bỏ ý định, bây giờ Kiều Chính Nguyên và Kiều Thụy An đều bị tạm giam, tuy bà cụ sắp xếp con trai út Kiều Chính Giang quản lý tập đoàn Kiều thị nhưng bà cụ vẫn lo lắng. Ngày đó bị Kiều Chính Sùng chọc giận đổ bệnh, đến giờ bà cụ vẫn đang ở trong bệnh viện.

Khuôn mặt tròn mịn màng như lòng trắng trứng không phải béo à?


Đừng để ý mấy chuyện vụn vặt.
Trì Nguyệt lườm cô:
Mau ăn đi, thịt sắp nguội rồi kìa.


Vậy bây giờ thì sao? Chủ ba anh đã lên nắm quyền rồi, còn nhát gan nữa sao? Tại sao ông ấy lại đến đàm phán, anh có nghĩ đến động cơ không?

Kiều Đông Dương im lặng.

Nói trắng ra, ông ấy sợ anh thắng kiện, lấy đi tất cả mọi thứ của ông ấy.

Kiều Đông Dương vẫn không nói gì.
Kiều Đông Dương cầm chìa khóa xe:
Em phải nói, chúc mừng anh Kiều đã thí nghiệm thành công.

Trì Nguyệt bật cười:
Sao hôm nay anh lại kiêu ngạo thế chứ?

Vì hôm nay đáng nhớ, đáng để vui.

Cô vẫn luôn thích ăn. Có điều lúc trước cô vận động rất nhiều, ăn thế nào cũng không béo, bây giờ chỉ ăn một ít đã béo. Trì Nguyệt rất thương cô, khe khẽ thở dài:
Lát nữa đến chỗ mình đi, mình làm cho cậu mấy món ngon không béo.


Thật à?

Tình hình hiện tại rất căng thẳng. Một khi đơn khiếu nại di chúc của Kiều Đông Dương được tòa án ủng hộ, bọn họ sẽ không còn gì cả. Đã trở mặt rồi, Kiều Đông Dương cũng không khách sáo với bọn họ nữa, bà cụ Kiều cũng biết rõ bà cụ không thể gửi gắm hy vọng vào đứa cháu này.

Bây giờ còn có chuyện gì để nói nữa chứ?
Trì Nguyệt khó hiểu nhìn anh:
Anh đã kiện lên tòa án rồi, bọn họ chiếm đoạt tài sản của anh là thật, vu oan anh làm việc sai trái cũng là thật.


Cho em nói một câu khó nghe.
Trì Nguyệt nói:
Nếu chủ ba muốn bảo vệ anh thì sẽ không đơn giản chỉ tìm người đưa ít đồ cho anh. Chút ơn huệ nhỏ có tính là gì? Tại sao ông ấy không đi cầu xin bác cá, không cầu xin bà tha cho anh?


Tính cách chủ ba khá nhát gan.


Ngày mai bọn họ sẽ đến gặp anh vì việc tài sản.


Bọn họ? Ai? Bà anh hay là chú ba?


Chứ sao, mình lừa cậu bao giờ chưa.

Hai người khe khẽ bàn tán, Kiều Đông Dương cũng nghe thấy. Đến chiều vào phòng thí nghiệm mô phỏng chân thật, anh cau mày hỏi Trì Nguyệt:
Món ngon không béo... Vì sao anh không được ăn hả?

Trì Nguyệt:
Có phải em không nấu cho anh đâu.


Đã nấu rồi thì không được đòi nữa à?
Kiều Đông Dương nhìn cô, ánh mắt rất sâu xa:
Em phải nấu cho anh cả đời.

Nói đến đây, anh nhìn Trì Nguyệt với ánh mắt phức tạp:
Lúc anh ở trong đó, chú ba nhiều lần sai người mang đồ vào cho anh, còn có Kiều Tuyết, Kiều Hân, Kiều Hiển Đình... Mặc dù hôm đó anh nói năng hơi khó nghe, nhưng cả nhà chủ ba chưa từng làm khó anh, vẫn yên lặng sống cuộc sống của bọn họ.

Trì Nguyệt hiểu ý anh. Anh có thể làm khó Kiều Chính Nguyên, nhưng không thể làm quá tuyệt tình.
Vương Tuyết Nha nhắm mắt lại cầm đũa, kẹp chặt một miếng thịt, miệng lẩm bẩm:
Tội lỗi!

Sau đó nhét vào trong mồm.

Vâng vâng vâng!
Trì Nguyệt chủ động đưa tay vòng qua cổ anh, dựa vào người anh:
Hôm nay vui, ngày mai vui, mỗi một ngày sau này chúng ta đều vui như ngày hôm nay.

Kiều Đông Dương im lặng nhìn cô. Trì Nguyệt ngơ ngác, phát hiện cảm xúc của anh không ổn:
Sao thế?

Vương Tuyết Nha đau khổ yên lặng đặt đũa xuống.

Không ăn nữa, giảm béo.
3 Mọi người lại cười vang. Đàn ông không hiểu cảm nhận của phụ nữ với dáng người, bọn họ chỉ trêu chọc, Trì Nguyệt lại phát hiệ9n Vương Tuyết Nha đột nhiên tỏ ra tức giận, đôi mắt nhìn sang chỗ thịt với vẻ mặt kỳ lạ. Trì Nguyệt nhẹ nhàng đẩy khuỷu tay cô6:
Sao thế, muốn ăn thì ăn đi.


Có lẽ ngày mai sẽ không vui nữa đâu.


Hả?
Trì Nguyệt không hiểu:
Vì sao?

Nói xong, cô quay sang lườm anh:
Anh và Tiểu Ô Nha hoàn toàn là hai người trái ngược, đều được em quan tâm cả. Kiều Đông Dương, anh biết anh gầy lắm không?

Kiều Đông Dương ồ lên:
Vậy thì anh muốn ăn món ngon có thể tăng cân.

Lại ghen à?
Trì Nguyệt cười khẽ:
Chờ anh tăng cân rồi nói sau.


Không béo.
Trì Nguyệt suy nghĩ rồi nói thật:
Lúc trước cậu giống vận động viên thể dục nhịp điệu, bây giờ cậu giống...

Vận động viên đô vật.
Vương Tuyết Nha nhìn cô, che mặt khẽ kêu lên:
Nguyệt Quang Quang, mình muốn vận động!


Không được.
Trì Nguyệt cảnh cáo:
Cậu chú ý cách ăn uống, sắp xếp cuộc sống một cách hợp lý theo lời dặn dò của bác sĩ là được, chúng ta là người bình thường không cần theo đuổi sự hoàn mỹ. Hơn nữa, cậu không bép, rất vừa vặn rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn mịn màng như lòng trắng trứng, trông rất thích.

Ai nhân nhượng trước thì người đó thua.
Sao Kiều Đông Dương lại không biết chứ? Anh để trán:
Chú ba nói lần này bà nội bị bệnh nặng, e rằng... không thể ra viện được.

Vương Tuyết Nha bĩu môi:
Nguyệt Quang Quang, có phải mình béo hơn rất nhiều không?
<5br>
Trì Nguyệt cắn đũa nhìn cô một lúc lâu cũng không nói gì.
So sánh với người bình thường, Vương Tuyết Nha không phải là người béo, nhưng so sánh với trạng thái lúc cô tham gia
Người Đi Dưới Trời Sao
, thật sự là một người trên trời một người dưới đất.
Thí nghiệm buổi chiều tiến hành đến năm rưỡi, trong lúc đó Trì Nguyệt chỉ uống một ít nước. Dù trong lúc thí nghiệm cô không hề làm gì, nhưng lúc giáo sư Nghiêm tuyên bố
thí nghiệm thành công
, lúc cô tháo kính mắt trong tiếng hoan hô của mọi người, cả người mệt mỏi như kiệt sức. Đây là một cách tiêu tốn tinh thần và sức lực, Trì Nguyệt chưa từng trải qua quá trình thí nghiệm dài dằng dặc như thế, lúc rời khỏi phòng thí nghiệm lại đứng trên mặt đất nhìn thế giới bên ngoài, cô choáng váng như đã qua cả một đời.

Em cảm thấy như đã trải qua một cuộc hành trình giữa các vì sao.


Có thể em nghĩ người khác quá xấu xa. Em cũng chỉ là người ngoài cuộc trong chuyện này, em sợ anh bị bọn họ lừa...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.