• 1,487

Chương 357: Kẻ đi đêm trong sa mạc


Lúc đoàn người đến Cát Khâu lại chia ra mỗi người một ngả.

Kiều Đông Dương để bọn họ đến Thành phố hàng không vũ trụ trước, 8còn anh về Nguyệt Lượng Ổ với Trì Nguyệt.

Rời khỏi đoàn người nghiêm túc kia, hai người thoải mái hơn nhiều, hành trình cũn3g nhẹ nhàng hơn.

Tạm được.


... Được.

Trong thời tiết xấu, tiền bạc không phải thử quan trọng nhất mà là mạng sống. Trì Nguyệt cảm ơn tài xế, xách vali xuống nhìn quanh một vòng.

Muốn lấy thuốc gì?

Kiều Đông Dương cau mày, ngón tay thon dài lướt qua trên cửa tủ kính, hình như không hài lòng lắm, cuối cùng tùy tiện gõ một cái:
Loại này đi.
Đây không phải thương hiệu mà anh thường hút, dù thể vẫn chấp nhận hút là có thể thấy tâm trạng anh rất khó chịu, rất cần thuốc lá để giải tỏa.
Trì Nguyệt im lặng nhìn anh,

Vậy mà em còn hỏi.


... Làm vậy sẽ có cảm giác mình có quyền lựa chọn?


Đúng là quý linh tinh.
Kiều Đông Dương mỉm cười nhận vali trên tay cô:
Đi thôi. Tối nay anh sẽ nghe theo sự sắp xếp của em.

Trì Nguyệt mỉm cười:
Còn có chuyện gì sao?

Bà chủ mỉm cười lúng túng:
Lần này cô cậu về, là muốn... bắt đầu lại dự án Nguyệt Lượng Ổ à?

Trì Nguyệt:
...

chỗ này, trời vừa tối các cửa hàng đã đóng sạch nên rất bất tiện. Điều hiếm thấy là bà chủ khách sạn vừa nhìn qua đã nhận ra bọn họ, nhiệt tình đi ra tiếp đón.
Đến giờ này thật sự đã ngừng cung cấp nước nóng nhưng người quen cũng dễ làm việc hơn, bà chủ mở nước nóng cho bọn họ.
Trì Nguyệt liên tục nói cảm ơn, bà chủ đưa bọn họ đến tận cửa phòng. Mở cửa đưa chìa khóa, bà chủ vẫn đứng ở đó như chưa thỏa mãn, dáng vẻ không nỡ rời đi.
Trì Nguyệt cười xấu xa.

Em cười cái gì?
Kiều Đông Dương nhìn sang.
... Cười anh chứ sao.
Trì Nguyệt mím môi, ánh mắt vui vẻ:
Anh có cảm tưởng gì khi quay lại trấn Vạn Lý?
Kiều Đông Dương nhướn mày quan sát thị trấn nhỏ trong màn đêm, sờ cằm:
Nhớ ngày đó anh đây suýt mất mạng, may mắn vợ anh đến, mỹ nhân cứu anh hùng.

Phắn đi! Sao anh không chết vì nghèo đi.
Trì Nguyệt kéo anh đi vào khách sạn, vừa đi vừa nói:
Đã muộn vậy rồi, có lẽ trong khách sạn không còn nước nóng nữa.


Chờ đã.
Kiều Đông Dương đột nhiên gọi cô.
Trì Nguyệt ngoảnh lại:
Sao thế?


Anh mua bao thuốc.

Trì Nguyệt im lặng nhìn anh.
Lúc xuất phát từ huyện thành đã khá muộn. Lái xe đến trấn Vạn Lý, sắc trời đã tối đen. Buổi đêm bão cát lớ9n, tình hình thời tiết rất tồi tệ, tài xế không chịu đi tiếp nữa. Kiều Đông Dương nói sẽ trả gấp đôi nhưng ông ấy vẫn không đồng ý.6

Đừng ép buộc ông ấy nữa.
Trì Nguyệt ngăn cản Kiều Đông Dương vẫn đang thuyết phục:
Chúng ta ở lại trận một đêm, sáng ma5i lại lên đường.


Trên trần có dễ gọi xe không?

thị trấn nhỏ trong sa mạc, lúc này gần như không có người đi dạo vào ban đêm, đèn đêm mờ ảo kéo dài cái bóng của hai người, gió nổi lên thổi bay chiếc khăn quàng cổ. Hai người im lặng đi về phía trước, Trì Nguyệt nhở lần đầu tiên ngồi máy bay trực thăng đến Thành phố hàng không vũ trụ với Kiều Đông Dương.
Khi đó người nào đó hăng hái, cao ngạo lạnh lùng, đi đến đâu cũng có vô số người vây quanh...
Bây giờ gọi taxi, bị bỏ lại trong thị trấn nhỏ trên sa mạc, dáng vẻ kéo vali bước đi trong gió thật sự một lời khó diễn tả được.

Chúng ta vẫn ở khách sạn lần trước à?


Còn khách sạn khác sao?


Không có.

Từ lần trước nói cai thuốc, Kiều Đông Dương rất ít hút thuốc, ngoại trừ lúc xã giao cần phải ra vẻ, bình thường anh không hề hút thuốc, ít nhất là không hút ở trước mặt cô.
Cánh cửa quầy bán đồ ăn vặt trong khách sạn đã kéo xuống một nửa, ánh đèn bên trong hơi mờ tối, bà chủ ngồi trên ghế xem phim truyền hình, tủ thuốc lá được đặt ngay trước cửa, tất cả đều là mấy loại thuốc rẻ tiền.
Thầy đã giờ này rồi còn có khách đến, bà chủ ngáp dài đứng lên, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tivi treo trên tường.
Trấn Vạn Lý là một nơi nhỏ bé không có tài nguyên, một thị trấn nghèo trong một huyện nghèo cuộc sống vô cùng khó khăn. Bởi vậy, dự án Nguyệt Lượng Ổ không chỉ là niềm hy vọng của ba thôn xung quanh Nguyệt Lượng Ổ, mà còn là hy vọng với dân chúng trấn Vạn Lý. Nếu Nguyệt Lượng 6 trở thành khu du lịch cấp quốc gia, vậy thì trấn Vạn Lý được hưởng lợi nhiều nhất.

Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương:
Sẽ bắt đầu lại thôi,bà yên tâm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.