• 1,487

Chương 358: Kẻ đi đêm trong sa mạc


Đóng cửa phòng lại, trong không khí tràn ngập mùi hương kỳ lạ. Buổi đêm dần sâu hơn, khứu giác đặc biệt nhạy bén.

Sau khi d8ự án Nguyệt Lượng , dừng lại, số người đến trấn Vạn Lý cũng giảm đi, không biết đã bao lâu rồi không có người ở trong căn phòng nà3y, dù đồ dùng trên giường và đồ đạc trông khá sạch sẽ, nhưng cảm giác thiếu hơi người vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Trì Nguyệt sờ ga giường, vỗ vỗ:
Anh đi tắm rửa đi.
Kiều Đông Dương ừ khẽ, lấy đồ dùng tắm rửa ở trong vali:
Em đi trước đi.
6

Ngồi xuống.


Anh hung dữ gì chứ? Không phải nói anh nợ em à? Trong lòng anh không biết phải đối xử với chủ nợ của mình như thế nào à?
Trì Nguyệt mỉm cười, không nghe thấy anh nói gì lại lớn tiếng hơn:
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh nợ em cái gì hả?


Em đã chuẩn bị kỹ càng rồi, chắc quên cho vào. Xem trí nhớ của em này. Không sao cả, dùng thử của khách sạn một lát, không được thì ngồi cạnh giường chờ một lúc là khô. Thời tiết ở đây khô ráo, độ ẩm không cao...

Kiều Đông Dương im lặng đi lấy máy sấy.

Ha?


Anh nhớ ở đây có giới hạn thời gian cung cấp nước nóng. Chẳng may anh tắm xong không còn nước nóng nữa, em 5phải tắm kiểu gì? Đi đi, anh là đàn ông không có nước nóng còn có thể tạm chấp nhận tắm nước lạnh.


Em ngồi đây đi.
Anh nhẹ nhàng vỗ vào mép giường để Trì Nguyệt ngồi thật thoải mái, cắm máy sấy, chậm rãi vén mái tóc dài của cô lên, dùng động tác dịu dàng nhất để sấy tóc cho cô, sau đó lại nói với cô bằng giọng điệu bình tĩnh nhất:
Trì Nguyệt, những thứ anh nợ em, sau này anh sẽ trả hết cho em.

Trì Nguyệt:
???


... Em nhớ em có mang máy sấy mà. Không có à?


Không có. Anh vừa xem rồi.

Kiều Đông Dương tức giận lườm cô:
Đó là trước kia. Trước kia em không có anh.

Anh lườm Trì Nguyệt rồi bước ra ngoài.
Ôi!

Trì Nguyệt mỉm cười, nhón chân lên nhẹ nhàng hôn lên má anh:
Cảm ơn anh Kiều!

Kiều Đông Dương nhẹ cong khóe môi, xoa đầu cô:
Đi nhanh đi!

Trì Nguyệt:
...

Thấy anh nói chuyện rất nghiêm túc, cô chậm rãi túm lấy tay anh.
Đúng như dự đoán, anh đã nói đúng.
Cái máy sấy này như chưa được ăn cơm, hoàn toàn không nhiệt tình làm việc.

Hai người ở cạnh nhau, có thể luôn cùng nhau hưởng thụ là tốt nhất. Nhưng cùng nhau chịu khổ mới là điều bắt buộc của cuộc sống, không phải à?


Trì Nguyệt
Kiều Đông Dương dừng tay, chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, đưa máy sấy sang chỗ khác.

Anh nợ em nhiều quá, đếm không hết.


Ví dụ như?


Người phụ nữ của Kiều Đông Dương không nên sống cuộc sống vất vả như thế, anh sẽ đền bù cho em.

Trì Nguyệt cầm đồ tắm rửa đi vào nhà vệ sinh, Kiều Đông Dương ngồi xuống yên lặng mở bao thuốc, anh nheo mắt nhìn căn phòng đơn sơ này.
Một giường, hai ghế, một cái tivi cũ, một cái tủ nhỏ, một người cao lớn như anh muốn ở lại nơi nhỏ bé này cũng sẽ khó khăn. Anh không nói gì mà mở cửa ra, một mình tựa vào cửa phòng yên lặng hút thuốc. Trì Nguyệt bước ra với mái tóc ẩm ướt, cô thấy một dáng người cao lớn đứng dưới ánh đèn mờ tối như đã mất hồn, thuốc lá đã sắp cháy đến ngón tay rồi, vậy mà không thấy anh có hành động gì.
Cô quay sang, bình tĩnh nhìn anh.
Kiều Đông Dương dùng một tay đẩy đầu của cô lại.
Nó kêu vù vù hai tiếng rồi ngừng, lại kêu vù vù hai tiếng, hoàn toàn không có tâm huyết với công việc.
Tóc Trì Nguyệt khá dài, không biết phải sấy đến ngày tháng năm nào nữa...
Anh đi tìm bà chủ.
Kiều Đông Dương muốn đi ra ngoài.
Không cần đâu.
Trì Nguyệt gọi anh:
Thật sự không cần mà, trước kia em vẫn thường như vậy...

Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu anh, làm nổi bật dáng vẻ lạnh lùng và một đôi mắt sâu thẳm:
Ôi, cô gái ngu ngốc này, em nghe anh nói...


Em không cảm thấy khổ.
Trì Nguyệt ngắt lời anh, đôi môi mấp máy, nghiêm túc nhìn anh cười:
Như bây giờ rất tốt. Chúng ta có ước mơ và sự tin tưởng lẫn nhau. Kiều Đông Dương, em cảm thấy đây là thu hoạch lớn nhất của em.


Anh mua thuốc lá để đuổi muỗi à?
Trì Nguyệt mỉm cười.
Kiều Đông Dương ngoảnh lại lập tức dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác, cầm khăn mặt trong vali để lau tóc cho cô, giọng điệu hơi trách móc:
Sao em lại gội đầu?

Trì Nguyệt ngồi xuống chậm rãi lau tóc.
Thật ra... sức khỏe của cô rất tốt, thật sự không nghĩ đây là vấn đề lớn. Nhưng Kiều Đông Dương rất để ý đến cuộc sống của cô, nửa đêm đi gõ cửa phòng bà chủ, mượn được chiếc máy sấy mà bà chủ đang dùng.
Tiếng máy sấy vù vù. Trì Nguyệt không nghe thấy Kiều Đông Dương nói chuyện, ngoảnh lại nhìn.

Này, em hỏi anh đấy!


Đi lại cả một ngày trời toàn là mồ hôi, đầu tóc hơi ngứa.


Em cũng biết máy sấy ở đây không dùng được mà.

Kiều Đông Dương không nói gì. Bầu không khí trong phòng nghiêm túc, chỉ có tiếng máy sấy vù vù.

Trì Nguyệt chậm rãi kéo tay anh, xoa bóp cơ bắp căng cứng trên tay anh:
Anh sẩy nhanh lên. Em buồn ngủ rồi...
Kiều Đông Dương dùng một tay vén tóc cô lên, lại chậm rãi buông xuống:
Anh đưa em về Nguyệt Lượng Ổ, ngày mai anh còn phải đến Thành phố hàng không vũ trụ nữa.
Tiếng máy sấy rất to, Trì Nguyệt không nghe rõ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.