• 1,487

Chương 359: Kẻ đi đêm trong sa mạc


Kiều Đông Dương thở dài, ném nó đi.


Đừng xem nữa. Nằm xuống ngủ thôi.
Trì Nguyệt xoay người ôm chặt eo anh:
Kiều Đông Dương, có phải hôm na8y anh rất bực bội không?


Không ngủ được.


Anh đang nghĩ gì thế?

Hình như đêm nay càng yên tĩnh hơn.
Trì Nguyệt chậm rãi dựa đầu vào vai anh:
Anh không ngủ được à?


Đang nghĩ chuyện của công ty.

Trì Nguyệt cười khẽ:
Còn tưởng anh đang nghĩ đến em chứ.

Kiều Đông Dương nhìn sang cô, ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt cô:
Không. Em đừng suy nghĩ nhiều. Em phải thật 3vui vẻ, biết chưa?

Anh nói xong lại gần nhẹ nhàng hôn lên thái dương cô, vỗ về nhẹ nhàng dỗ dành cổ như dỗ một đứa bé:
Em ngủ đi, ngày mai 9về nhà gặp mẹ em.

Trì Nguyệt dẫn Kiều Đông Dương về nhà, Vu Phượng và Trì Nhạn đều rất vui.
Vụ Phượng chuẩn bị một bữa trưa phong phú, chuẩn bị để cả nhà vui vẻ vừa ăn một bữa cơm vừa trò chuyện. Thế nhưng không biết người trong thôn thấy bọn họ từ lúc nào, tin tức lan truyền đi, chỉ chốc lát sau đã có một đám hàng xóm bước vào sân nhà Vu Phượng.

Em biết.
Trì Nguyệt dựa sát vào anh, cọ qua cọ lại trên người anh như bé heo nhỏ, mái tóc dài mềm mại xõa tung trên cánh tay anh mang lại cảm giác hơi ngứa. Trong lòng Kiều Đông Dương cũng ngứa ngáy, nhưng giọng nói của cô lại mềm mại như một sợi lông vũ lướt qua trong lòng:
Kiều Đông Dương, em có một ý tưởng, biết đâu có thể kiếm rất nhiều tiền.

Kiều Đông Dương giật mình, gợn sóng trong lòng tan biến.

Đương nhiên.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng chạm vào mà cô, vuốt ve:
Cũng nghĩ đến em nữa.


Không cần nghĩ đến em.
Trì Nguyệt đột nhiên nói.
Vì sao?
Kiều Đông Dương ngẩn ngơ.
Anh chỉ cần suy nghĩ chuyện công ty là được, em là chỗ dựa chứ không phải gánh nặng của anh. Kiều Đông Dương, dù anh làm gì cũng không cần nghĩ đến em.


Kiều Đông Dương, anh điên rồi à? Sao có thể đồng ý với bọn họ như thể chứ!

Nửa năm, nửa năm là bao lâu?

Em không phải người thực tế.
Kiều Đông Dương chậm rãi trượt tay xuống từ vai cô, đặt ở sau lưng cô siết chặt:
Trì Nguyệt, tin tưởng anh. Khó khăn chỉ là tạm thời, anh có thể cho em tất cả những thứ mà bọn họ có, anh cũng có thể cho em những thứ mà bọn họ không có.

Trì Nguyệt:
...
Giọng người đàn ông nặng nề, hơi thở gấp gáp.

Nửa năm.

Anh đưa ra một câu trả lời chắc chắn, khiến người ta không kịp chuẩn bị gì.

Vâng.

Trì Nguyệt nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát sau lại mở ra, nhìn thẳng vào đôi mắt của Kiều Đông Dương. Hai người6 nhìn thẳng vào nhau, khóe môi Kiều Đông Dương giật giật:
Anh tắt đèn.

Sau bữa trưa, Lý Tấn lái xe từ Thành phố hàng không vũ trụ đến đón Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt tiễn anh đến cạnh xe.

Anh chắc chắn không cần em đi cùng à?

Kiều Đông Dương không nói gì. Trong bóng tối chỉ có tiếng hít thở của anh. Trì Nguyệt khẽ cười:
Rõ ràng em có thể dựa vào mặt để kiếm cơm, vì sao em cứ phải dựa vào tài năng chứ? Đúng không nào?


Trì Nguyệt..
Giọng Kiều Đông Dương nặng nề:
Nếu đây là sở thích của em, anh sẽ không ngăn cản em. Nếu không phải sở thích của em, vậy thì em không cần hy sinh.

Đâu phải hy sinh, không phải mỗi cô gái đều có ước mơ làm ngôi sao à? Em cũng có, em cũng rất thực tế.

Sao anh có thể làm được trong thời gian sáu tháng?
Đến lúc đó cảm xúc tiêu cực của người dân sẽ khiến người ta đau đầu hơn cả bây giờ.
Trì Nguyệt nói một câu thật dài, và đổi được tiếng thở dài yếu ớt của Kiều Đông Dương.

Cô ngốc, sao anh có thể không nghĩ đến em chứ?
Anh nói:
Về dự án Nguyệt Lượng Ổ, không phải anh chỉ nói suông để dỗ em vui đâu.

Kiều Đông Dương mỉm cười vỗ nhẹ vào tay cô, dáng vẻ đã tính toán xong.

Ăn cơm thôi, lát sẽ nguội mất.


Ý tưởng gì?


Người Đi Dưới Trời Sao đã tốn nhiều tiền như vậy để tìm ra quán quân Trời Sao, anh đã trải sẵn đường cho em, vì sao em không đi theo chứ?
Giọng Trì Nguyệt thản nhiên:
Có phải em nên chấp nhận đề nghị của Trịnh Tây Nguyên, Ký hợp đồng với Giải trí Hào Quang?

Kiều Đông Dương chỉ mỉm cười:
Bây giờ tôi không thể nói cho mọi người biết nhiều tin tức hơn. Tóm lại, nếu mọi người tin tôi thì về ăn cơm trước đi, đừng đứng vây quanh chỗ này nữa. Trong nhà tôi không nấu nhiều cơm đầu, nếu không cũng mời mọi người ngồi xuống ăn cơm rồi.

Mọi người cười vang rồi rời đi trong tiếng cười nói rôm rả

Trì Nguyệt là con gái Nguyệt Lượng ổ, tôi là con rể Nguyệt Lượng Ổ, cô ấy thấy quê hương thế này đã rất lo lắng, tôi nhìn cô ấy lại càng lo lắng hơn. Vì vậy mọi người yên tâm, chắc chắn dự án Nguyệt Lượng ổ sẽ tiếp tục.

Sự nhiệt tình của người dân tràn ra.
Mọi người ồn ào chỉ vì một vấn đề, đó là dự án Nguyệt Lượng ổ.
Trì Nguyệt nhìn đám người làm ảnh hưởng đến bữa trưa của bọn họ, tâm trạng rất phức tạp, không diễn tả được là có cảm giác gì. Cô không muốn Kiều Đông Dương phải đối mặt với những lời hỏi thăm và thúc giục của đám người này, rất muốn đuổi bọn họ ra ngoài, thế nhưng Kiều Đông Dương còn bình tĩnh hơn cô.
Hình như Kiều Đông Dương đang thở dài.
Sự tin tưởng một lòng, cuộc sống bên nhau yên tĩnh là sức mạnh lớn nhất của anh.
Cảm giác hưng phấn tro tàn lại cháy đã tiết ra một lượng dopamine rất lớn, cũng khiến bọn họ lo được lo mất, không tin nổi cũng không dám tin.
Thế là không ngừng vặn hỏi.
Trì Nguyệt ngơ ngác nhìn anh, ra hiệu anh đứng tùy tiện hứa hẹn thời gian.
Kiều Đông Dương nắm tay cô, mỉm cười thờ ơ.
Trì Nguyệt biết niềm kiêu ngạo và điều anh để ý là gì, cô không nói thêm nữa, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Em tin anh. Chỉ tin mỗi anh thôi.


Được.
Trì Nguyệt nói.
Đèn tắt, căn phòng rơi vào bóng tối.5
Kiều Đông Dương cong môi:
Lâu lắm mới về một lần, em đừng theo anh chạy ngược chạy xuôi nữa, ở nhà với mẹ và chị em đi, anh sẽ về ngay thôi.


Được.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Đi đường cẩn thận.

Kiều Đông Dương dang tay ôm lấy cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.