• 1,487

Chương 363: Vì nhau


Davis không ký hợp đồng.

Trên thế giới này, hiếm có người nào muốn làm gì có thể làm đó giống Kiều Đông Dương.
Bản vàng ròng với giá cải trắng, người mua sẽ coi nó là cải trắng.
Đã không thích hợp thì cũng không vội bản đi.
Khuôn mặt Kiều Đông Dương đen sì:
Chúng tôi có gì để thăm?

Trì Nguyệt phát hiện hai người ở cạnh nhau không hợp, sự thù địch của Kiều Đông Dương với Trịnh Tây Nguyên sắp viết rõ trên trán rồi.
Lâm Phán cũng đi th6eo.
Hai ngày sau, Kiều Đông Dương lại gặp mặt mấy nhóm khách đến tham quan
Thành phố hàng không vũ trụ.
Anh vừa dừng lại ở cửa nhà Trì Nguyệt đã thấy có một chiếc xe ở cửa. Kiều Đông Dương nhìn một vòng, mở cửa đi vào:
Trì Nguyệt!
Nhị Hoàng đang sủa, nó sủa mấy tiếng thì nhận ra là anh, lại bắt đầu vẫy đuôi, thân thiết lại gần. Kiều Đông Dương vỗ đầu chó:
Trì Nguyệt đâu?

Hỏi một con chó? Trì Nguyệt đi ra ngoài nghe thấy anh nói chuyện thì bật cười.
Cuối cùng chó săn Kiều đã thiết lập được con đường giao tiếp đặc biệt với Nhị Hoàng rồi à?
Kiều Đông Dương hừ cười, đôi mắt đen láy nhìn cô:
Ai ở trong nhà thế?

Cốc trà trước mắt bốc khói nghi ngút, xem ra vừa đến không lâu.
Thấy Kiều Đông Dương, anh ta cười đến mức đôi mắt hiện ra nếp nhăn:
Đi đường thuận lợi không? Anh về từ Thành phố hàng không vũ trụ à?


Không được!

Kiều Đông Dương dứt khoát từ chối.
Kiều Đông Dương lười biếng ngồi xuống ghế:
Tôi không có ý kiến.

Trịnh Tây Nguyên:
..

Cô mỉm cười cầm hợp đồng ở trên bàn, đưa cho Kiều Đông Dương:
Anh Trịnh đích thân mang hợp đồng đến cho em ký, có phải rất có thành ý không? Anh về rất đúng lúc. Mau xem giúp em đi!

Kiều Đông Dương tiện tay đọc sơ qua bản hợp đồng, thấy Trì Nguyệt đã ký tên ở bên dưới.
Còn hỏi anh làm gì?
Kiều Đông Dương đặt hợp đồng lên bàn trà:
Em quyết định là được rồi.

Im lặng một lúc, anh ta nói:
A Kiều, anh đừng trách em lắm miệng. Độ nổi tiếng và cơ hội của Trì Nguyệt khiến vô số cô gái phải ghen tị, lúc có thể trân trọng thì phải trân trọng. Bây giờ làm gì cũng khó khăn, công việc gì có được nhiều tiền như vậy chứ? Để cô ấy bán đồ người lớn cả đời à? Hay làm tiếp viên hàng không? Hoặc làm trợ lý của anh, mỗi ngày lãng phí thời gian ở cạnh anh?

Lãng phí thời gian?
trong nướ5c, một Thành phố hàng không vũ trụ thông minh như vậy là ngôi sao mới hàng đầu trong giới khoa học kỹ thuật, hơn nữa Kiều Đông Dương cũng đưa ra giá cả rất tốt khiến vô số người rung động. Thế nhưng Thành phố hàng không vũ trụ thuộc về Khoa học kỹ thuật Đông Dương, quyền sở hữu Khoa học kỹ thuật Đông Dương vẫn là một vấn đề lớn.
Vụ kiện là một rắc rối. Trước khi tòa án đưa ra phán quyết, dù có dùng giá thấp để dụ dỗ, vẫn khiến rất nhiều người không dám xuống tay.
Cũng biết rõ còn cố hỏi.
Trịnh Tây Nguyên cười hì hì, nhìn về phía Trì Nguyệt hỏi thăm:
Em đến thăm... thăm hai người.

Anh ta nói xong lại nhìn Trì Nguyệt, nghiêm túc nói:
Em sẽ sắp xếp người đại diện và tài nguyên tốt nhất cho Trì Nguyệt, sẽ quan tâm cô ấy thật tốt, đảm bảo không để cô ấy gặp phải những việc lộn xộn kia.


Cậu có thể đảm bảo à?
Kiều Đông Dương đột nhiên lạnh lùng lườm anh ta:
Cậu còn không thể đảm bảo cho bản thân.

Cuối cùng, sau khi so sánh toàn diện, Kiều Đông Dương phát hiện Lâm Phản nói đúng, Davis là người thích hợp nhất.
Ngoại trừ Davis, những người khác hoặc chạy đến với ý đồ chiếm lợi, hoặc chỉ là mấy người hiếm lại sự mới mẻ, không thật lòng yêu quý Thành phố hàng không vũ trụ. Mỗi lần hỏi anh về việc Thành phố hàng không vũ trụ đều âm thầm quan tâm vấn đề giữa anh và nhà họ Kiều.
Davi8s rất yêu thích Thành phố hàng không vũ trụ, nhưng anh ta không có sự quyết đoán và năng lực vượt mặt ba mẹ để tùy tiện đưa ra một3 quyết định như vậy. Cho dù Lâm Phán vô cùng cố gắng xúi giục những khoản tiền này vẫn quá lớn, không phải một vé đi chơi thông th9ường. Davis không dám.
Trước khi đi, anh ta còn cầm theo tài liệu Thành phố hàng không vũ trụ.
Kiều Đông Dương sắp xếp xong việc ở Thành phố hàng không vũ trụ, lấy một chiếc xe trong bãi đỗ xe quay về Nguyệt Lượng ổ.
Mấy ngày không gặp, anh lại rất nhanh, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn:
Anh Trịnh.

Trịnh Tây Nguyên ngồi trong phòng khách,
Biết rõ còn cổ hỏi.
Kiều Đông Dương liếc nhìn anh ta:
Cậu đến đây làm gì?


Không được.
Trì Nguyệt sợ anh giận, mỉm cười nói:
Chẳng may anh Trịnh bán em đi thì sao?


Sao có thể?
Trịnh Tây Nguyên nhận ra cảm xúc của Kiều Đông Dương, trong lòng khó xử
Thật ra mới ký chưa đến mười phút, vẫn còn nóng. A Kiều, anh có thể cho Trì Nguyệt lời khuyên, có ý kiến cũng có thể nói ra, chúng ta cùng nhau bàn bạc thay đổi.

Kiều Đông Dương nhìn anh ta, không nói gì.
Trịnh Tây Nguyên nói:
Nói thật, xã hội ngày nay không hề thiếu những cô gái xinh đẹp. Trì Nguyệt xinh đẹp là có độ nổi tiếng, nhưng người mới liên tục xuất hiện, nếu không nắm bắt cơ hội, có lẽ không lâu nữa mọi người sẽ không biết Trì Nguyệt là ai.

Sáng ngày thứ ba, Davis gọi điện tới. Anh ta nói với Kiều Đông Dương là mình đã bàn bạc với ba.
Ba anh ta rất ủng hộ quyết định này, chỉ có điều anh ta hy vọng Kiều Đông Dương có thể giảm giá ban đầu xuống năm phần.
Xấu hổ quá!

Trịnh Tây Nguyên sờ mũi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.