• 1,487

Chương 364: Vì nhau


Trịnh Tây Nguyên nhìn anh, lúng túng mỉm cười:
Xã hội đang thay đổi. Mấy năm trước có thể đi theo con đường này, bây giờ chưa chắc dùng đư8ợc. Hơn nữa, Hạo Quang không cần mặt mũi à? Em cũng muốn tạo ra mấy siêu sao thật sự được không? Có tác phẩm, có phẩm chất, ai mà không mu3ốn...



Đừng nói siêu sao gì nữa!
Trì Nguyệt cảm thấy năng lực thuyết phục của Trịnh Tây Nguyên quá cặn bã, chỉ là trò trẻ con kh9ông đáng chú ý ở trước mặt Kiều Đông Dương.

Cô liếc nhìn Kiều Đông Dương, nói tiếp:
Em không nghĩ xa như vậy. Chỉ nói chuyện trướ6c mắt, em cảm thấy anh Trịnh cho em quyền lợi rất tốt, kiếm tiền nhanh hơn bất kỳ công việc nào của em. Kiều Đông Dương, em muốn thử xem.
5

Hả? Sao em lại hỏi vậy?


Tinh thần của anh rất kém.


Lái xe đi đường xa như vậy nên hơi mệt.

Kiều Đông Dương vẫn đang đọc. Sự im lặng trống vắng siết chặt trái tim Trì Nguyệt, gần như muốn bao phủ cô. Cuối cùng, Kiều Đông Dương đã xem hết:
Rất hợp lý.

Anh bình tĩnh nhìn Trì Nguyệt:
Trịnh Tây Nguyên cho em một bản hợp đồng nghệ sĩ rất rộng rãi.
Trì Nguyệt không hiểu phản ứng của anh:
Kiều Đông Dương, anh không phản đối sao?
Kiều Đông Dương mím chặt môi:
Chỉ cần em muốn làm, anh sẽ không phản đối.

Ồ!
Trì Nguyệt cười:
Hình như anh đang nói một đồng nghĩ một nẻo?
Kiều Đông Dương hừ lạnh, một lát sau mới hỏi cô:
Trì Nguyệt, đây thật sự là nghề nghiệp mà em mong đợi sao?

Trì Nguyệt chậm rãi gật đầu:
Em là người rất tò mò, sẽ muốn thử những việc chưa từng làm. Trịnh Tây Nguyên nói, trước tiên tham gia một vài chương trình giải trí để trải đường, làm quen với mọi người. Em không hề xa lạ với chương trình giải trí, có lẽ sẽ không quá khó... Còn về sau, để xem đã. Cả đời còn rất dài mà.

Trì Nguyệt nghiêm túc nhìn anh, cười nói:
Kiều Đông Dương, chúng ta đừng đưa ra giả thiết. Cuộc sống là như vậy, lúc cần làm gì phải làm đó. Bây giờ thì đây là một cơ hội rất tốt với em. Trịnh Tây Nguyên nói không sai, có bao nhiêu cô gái hâm mộ em mà không có được, em chỉ cần thoải mái bước tới một bước là có thể đạt được ước mơ của bọn họ...


Ừm, em tự quyết định đi.
Kiều Đông Dương nói với vẻ khó chịu, trên mặt không có nụ cười. Trì Nguyệt nheo mắt, không nhúc nhích nhìn anh một lúc rồi nhẹ nhàng chạm môi vào má anh.

Anh đến Thành phố hàng không vũ trụ có mệt không?

Trong phòng yên tĩnh.
Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng ngón tay lật hợp đồng loạt soạt. Trịnh Tây Nguyên đột nhiên cảm thấy bầu không khí ngột ngạt, việc biến thành bóng đèn công suất lớn khiến anh ta tê cả da đầu, cả người khó chịu.
Anh ta không ngồi nổi nữa, cười nói:
A Kiều, anh xem từ từ, em đi ra ngoài hút điếu thuốc.

Anh hoàn toàn né tránh chủ đề Thành phố hàng không vũ trụ, sự nhạy cảm của Trì Nguyệt đã phát huy tác dụng vào lúc này. Cô không biết Kiều Đông Dương đến Thành phố hàng không vũ trụ làm gì, nhưng cô có thể cảm nhận được cảm xúc tiêu cực bị đè nén trong vẻ mệt mỏi của anh.

Anh chó săn đáng thương, có muốn đi nghỉ ngơi một lát không?
Trì Nguyệt vuốt ve mái tóc anh, khẽ cười hỏi:
Hay là chờ lát nữa em đi ngủ với anh?

Kiều Đông Dương mấp máy môi, ngước mắt lên:
Trước tiên phải đuổi tên ghê tởm kia đi đã.
Trì Nguyệt khẽ cười:
Được, để em đi đuổi.

Kiều Đông Dương gật đầu, đè nén cảm xúc buồn bực ở trong lòng, chậm rãi hỏi cô:
Vậy còn Nguyệt Lượng ổ thì sao?

Trì Nguyệt khẽ giật mình.
Kiều Đông Dương cười hỏi:
Nếu anh chuẩn bị đầu tư dự án Nguyệt Lượng Ổ một lần nữa, em còn tiếp tục kế hoạch sự nghiệp này không?

Kiều Đông Dương ừ khẽ.
Cô gái này luôn có chủ kiến, không phải anh muốn ngăn cản là ngăn cản được.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Kiều Đông Dương dừng lại hai giây mới nhìn bản hợp đồng trên bàn, bắt đầu nghiêm túc lật xem.
Kiều Đông Dương lại ừ, không ngẩng đầu lên.
Trịnh Tây Nguyên không tìm thấy cảm giác tồn tại bèn đi ra ngoài hóng gió. Thời gian trở nên lắng đọng.
Trong phòng không có cửa sổ, ánh sáng mờ tối, Trì Nguyệt thấy anh đang nghiêm túc xem cũng không nói gì, yên lặng lấy điện thoại ra, cô trượt màn hình lên xem tin tức, xem nhóm chat, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn anh, mỗi một phút trôi qua đều có vẻ dài dằng dặc.

Không cần. Cậu ta sẽ đi ngay.

Đi ngay?
Trì Nguyệt ngẩng đầu thấy đôi mắt anh sáng ngời, còn hiện ra ý cười xấu xa. Đã lâu rồi cô không thấy nụ cười thật lòng của anh Kiều. Trong lòng Trì Nguyệt thả lỏng, cô còn chưa kịp hỏi, cánh tay Kiều Đông Dương đã siết chặt, kéo mạnh cô khiến cô ngã lên người anh.

A!


Trì Nguyệt khẽ kêu lên.

Cô vốn đang đứng ở trước mặt Kiều Đông Dương, anh vừa kéo một cái, cô hoàn toàn không đứng thẳng được. Một giây sau, cô nằm ở trên người anh, trong mũi toàn là mùi hương của anh. Mùi thuốc lá nồng nặc hơn thường ngày.
Kiều Đông Dương, gần đây anh hút thuốc hơi nhiều..
Trì Nguyệt cau mày chống tay lên vai anh, chậm rãi ôm cổ anh, cúi người hít hà.

Sau đó, cô nghe thấy tiếng thở dài ở sau lưng:
Xem ra hai người không có ý kiến gì nữa. Vậy tôi mang hợp đồng đi trước nhé. Trì Nguyệt, nếu có vấn đề gì, chúng ta có thể liên lạc lại.


Trì Nguyệt muốn ngoảnh lại, lại bị Kiều Đông Dương kéo về.

Hai người về phòng, vốn dĩ Trì Nguyệt muốn để Kiều Đông Dương ngủ một giấc, không biết vì sao lại bị anh dỗ ngủ mất.

Lúc cô tỉnh lại, Kiều Đông Dương đã không ở trên giường, Trì Nguyệt nhìn quanh một vòng ngáp dài, thông qua ánh sáng mờ ảo thấy vali của anh vẫn còn đó, cô chậm rãi đứng lên, đi ra cửa tìm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.