Chương 365: Vì nhau
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1051 chữ
- 2022-02-06 07:56:03
Kiều Đông Dương đến gần cô, nhẹ nhàng xoa đầu như đang vuốt ve một con chó nhỏ, giọng điệu mềm mại dịu dàng:
Sao em không ngủ t8hêm?
Em sợ đến đêm không ngủ được.
Ở cạnh nhau lâu vậy rồi nê6n đã quen thuộc với biểu cảm của đối phương, Trì Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, thấy trong đôi mắt sâu thẳm kia có tia 5sáng lướt qua:
Có chuyện quan trọng gì à? Anh không ăn cơm tối à?
Kiều Đông Dương bằng giọng:
Đúng là có chuyện rất quan trọng.
Thành phố hàng không vũ trụ lại là mạng sống của anh!
Không có Thành phố hàng không vũ trụ, ước mơ của anh đầu còn chỗ dựa?
Dù sau này anh có năng lực xây dựng Thành phố hàng không vũ trụ thứ hai, thì cũng có những thứ không thể làm lại được.
Vì sao?
Trì Nguyệt chậm rãi hỏi:
Em biết bây giờ Khoa học kỹ thuật Đông Dương đang thiếu tiền, nhưng chúng ta vẫn còn cách khác. Không phải lần trước anh Thiệu đã nói rồi sao? Anh ấy có thể đầu tư thêm. Vào lúc này, em cảm thấy không cần bán Thành phố hàng không vũ trụ, chúng ta cố gắng thêm nữa, tòa án sẽ phán quyết...
Anh nâng mặt Trì Nguyệt lên, nhẹ nhàng hôn một cái.
Chẳng lẽ em còn không biết anh và cô ta có gì hay không à?
Trì Nguyệt không nói gì, chỉ nhìn anh.
Kiều Đông Dương không nghe máy, xoa trán rồi nhẹ nhàng ôm vai cô:
Anh đi trước. Sau này sẽ nói rõ ràng với em.
Ừ.
Anh không nói nhiều, nhìn đồng hồ đeo tay:
Anh phải đi rồi.
Trì Nguyệt ngơ ngác.
Lúc anh về là buổi chiều, bây giờ trời sắp tới, anh nói anh muốn đi? Trì Nguyệt bình tĩnh nhìn a9nh:
Anh đi đâu?
Kiều Đông Dương nhìn cô rồi nhìn về nơi xa:
Thành phố hàng không vũ trụ.
Sự đả kích này còn mạnh mẽ hơn lúc trước anh bản nhà...
Biệt thự là mái nhà của Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt, trong lòng đầy cảm xúc. Ấy náy, đau lòng... còn cả việc không biết phải làm gì với cô.
Trì Nguyệt!
Đến cuối cùng Kiều Đông Dương vẫn không thể đối mặt với ánh mắt lạnh bằng của cô:
Anh chuẩn bị bàn Thành phố hàng không vũ trụ cho một người bạn của Lâm Phản. Đã bàn bạc giá tiền xong rồi. Sáng mai bọn họ sẽ đến đây, anh phải đến đó chuẩn bị một vài việc.
Cái gì?
Trì Nguyệt giật mình.
Kiều Đông Dương!
Trì Nguyệt gọi anh:
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Lâm Phán lại gọi cho anh?
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Có việc làm ăn.
Anh quên hôm trước em đã nói gì à? Sự thay đổi là món quà cũng là một lời nguyền mà thế giới này cho chúng ta.
Trì Nguyệt ngửa đầu, ánh mắt lạnh bằng:
Chúng ta là người bình thường, không thể trốn. thoát định luật này. Kiều Đông Dương, em không có cảm giác an toàn, nếu anh không thể cũng không muốn cho em thì bây giờ xin anh hãy đi ngay.
Trên người cô gái này toàn gai nhọn.
Kiều Đông Dương mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh những ánh mắt đen láy đầy sức sống:
Có những việc cần được ưu tiên. Em cũng nói kế hoạch Trời Sao của anh là một ước mơ không thể thực hiện ngay được, còn phải dựa vào con trai, cháu trai, đời cháu chắt của anh để thực hiện, đây là việc có tiền cũng không làm được, cũng không cần gấp. Nhưng Nguyệt Lượng Ổ lại khác...
Anh hít vào thật sâu, nhìn về phía gốc cây Hồ Dương ở cửa sân. Lá cây Hồ Dương đã rụng hết, mấy chiếc lá khô héo treo trên cành cây, lá khô run lẩy bẩy trong cơn gió mạnh như cô gái đang khẽ nghẹn ngào.
Kiều Đông Dương thở dài.
Em đó!
Không phải.
Kiều Đông Dương cụp mắt:
Trong thời gian ngắn Đông Dương sẽ không có vấn đề. Nhưng Nguyệt Lượng ổ...
Anh nhẹ nhàng vỗ mặt Trì Nguyệt, giọng nói dân nặng nề:
Trì Nguyệt, nếu nhất định phải lựa chọn một cái trong ước mơ của hai chúng ta, anh bằng lòng chọn Nguyệt Lượng ổ của em.
Lồng ngực Trì Nguyệt hơi rung lên, cô không thể thở nổi.
Lúc cô và Trịnh Tây Nguyên trao đổi đã viết ra một bản hợp đồng với điều khoản cá cược.
Trì Nguyệt giật mình.
Kiều Đông Dương? Anh muốn bán Thành phố hàng không vũ trụ để xây dựng Nguyệt Lượng ...
Đôi mắt Trì Nguyệt hơi dao động, cô đang muốn nói gì đó thì điện thoại của Kiều Đông Dương lại kêu lên. Trên màn hình có một dãy số không lưu tên, những dãy số của người này quá đặc biệt quá dễ nhớ, Trì Nguyệt nhìn một cái đã nhận ra.
Là sổ của Lâm Phán.
Việc gì?
Anh còn giấu, không thể cho người khác biết à?
Đôi mắt Trì Nguyệt sắc bén, lời lẽ nghiêm khắc:
Sao em không biết anh và Lâm Phán có công việc gì cần bàn hả? Hơn nữa còn là việc mà em không thể biết?
Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn tay Trì Nguyệt, giọng nói khàn đi.
Nguyệt Lượng Ổ không thiểu kỹ thuật, chỉ thiếu tiền. Trì Nguyệt, anh không muốn để mọi người phải đợi. Đương nhiên, Thành phố hàng không vũ trụ của chúng ta rất đáng tiền, bán nó đi có thể giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt...
Cô ký kết với Hào Quang, cũng hứa hẹn tạo ra một khoản thu nhập nhất định cho Hạo Quang trong vòng năm năm, Trịnh Tây Nguyên sẽ thuyết phục cổ đông công ty đầu tư thêm cho Khoa học kỹ thuật Đông Dương. Phần hợp đồng này đều theo nhu cầu hai bên, Trịnh Tây Nguyên nhắm đến việc Trì Nguyệt có thể mang đến lợi ích cho Hạo Quang, tiến hành sự trao đổi hợp lý, cũng lấy việc thuyết phục ba anh ta và cổ đông của Hạo Quang làm thẻ đặt cược.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.