• 1,487

Chương 386: Đều có duyên phận


Kiều Đông Dương tiếp quản Kiêu thị, tổ chức một bữa tiệc rượu thương mại.

Các nhà cung cấp lớn, doanh nghiệp, đơn vị hợp tác đều có trong dan8h sách khách mời, nhưng những người quan tâm đều nhận ra đội ngũ quản lý khi Kiều Chính Nguyên tiếp quản tập đoàn đều không có mặt.
Tối nay là một bước ngoặt có ý nghĩa tạo nên kỷ nguyên mới với tập đoàn Kiêu thị.
Dấu vết khi bà cụ Kiều âm thầm khống chế tập đoàn Kiều thị bị quét vào bãi rác, thời đại của Kiều Đông Dương đã đến. Trong một năm tối tăm trước đó, có rất nhiều người lạnh nhạt hoặc âm thầm giẫm đạp Kiều Đông Dương. Bởi vậy, dù trong hay ngoài tập đoàn cũng có vô số người muốn thông qua tiệc rượu này xóa bỏ mâu thuẫn trước đó với Kiều Đông Dương, cũng có rất nhiều người chạy nịnh bợ.

Anh đừng lừa em nữa, anh đang ở đâu? Em tìm anh có chuyện quan trọng.


Alo... Alo? Đệt! Cái chỗ chết tiệt này... Alo... Mất tín hiệu rồi!

Nếu không vì anh ta, sao Trì Nguyệt lại đi quay bộ phim rác rưởi kia chứ?
Sao lại vào đoàn làm phim ngay lúc này? Trợ lý Hầu không thích việc Trì Nguyệt không ở bên cạnh Kiều Đông Dương.

Ồ, anh sao thế? Giận ai thế hả?
Trịnh Tây Nguyên sờ mũi ngồi xuống đối diện anh, nghiêm túc nhìn anh một lúc lâu nhưng vẫn không che giấu được nụ cười:
Hôm nay là ngày vui của anh, sao lại mặt nặng mày nhẹ thể? Khó khăn lắm chúng ta mới giành lại điều thị, nào đứng dậy đi, chàng trai!

Kiều Đông Dương nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhìn anh ta:
Cậu không có việc gì thì cút đi!

Phòng 1919 Vẫn là căn phòng đó, Kiều Đông Dương đã thay quần áo xong từ lâu.
Lúc Trịnh Tây Nguyên vào, ngoại trừ khi mở cửa phòng có nhìn anh ta một cái thì Kiều Đông Dương lại bình tĩnh ngồi xuống.

Trách tôi?


Không trách anh thì trách ai?


Quản lý một công ty PR đến đây cứ đòi phải uống rượu với anh ấy. Người đẹp kia giở trò, tay chân táy máy... không cẩn thận đổ rượu lên người anh ấy.

Trợ lý Hầu bất lực, nghĩ đến khuôn mặt u ám của Kiều Đông Dương lại thấy trên cổ lạnh lẽo.

Làm khó anh ấy rồi.
Kiều Đông Dương ghét nhất mấy loại xã giao này.
Thế nhưng anh vừa tiếp quản Kiều thị, phải gánh chịu quá nhiều thứ.
Trịnh Tây Nguyên thấy đau cả đầu:
Chị gái ơi, cô đừng tìm tôi nữa, tôi sắp đi châu Phi rồi!

Châu Phi? Anh Trịnh, anh lại nói đùa rồi...


Alo, alo, cô nói cái gì? Tín hiệu... sao lại chập chờn thế!


Ha ha, em vừa đến mà, sao lại cút...
Trịnh Tây Nguyên còn chưa nói hết câu, Kiều Đông Dương đã đứng dậy cầm áo khoác.

Này, A Kiều!
Trịnh Tây Nguyên bất đắc dĩ đứng dậy theo:
Anh thật là... Em còn chưa nói hết mà. Chờ em với! Anh muốn đi đâu thế?

Trợ lý Hầu mím môi, thở dài:
Không còn cách nào khác, anh ấy ướt hết người rồi.


Ướt hết người? Sao thế?


Mẹ nó chứ, người phụ nữ Trương Tương Quân kia sắp hại chết em rồi.

Trịnh Tây Nguyên theo Kiều Đông Dương đến căn nhà gỗ nhỏ. Trên đường đi còn nhận được điện thoại của Trương Tương Quân, nói đã đến tiệc rượu chờ anh ta, có chuyện muốn nói với anh ta.
Cuộc tra3nh đấu nội bộ Kiều thị vừa kết thúc, vẫn có một vài người dõi theo.
Trịnh Tây Nguyên là quý ông chuyên đến muộn, vừa đi vào đã uống mấy chén9, giả tạo lượn lờ giữa đủ loại người nhưng lại không thấy Kiều Đông Dương đầu, anh ta cau mày đi tìm Hầu Tử.
Anh Kiều nhà các cậu đâu?


Thật đấy, anh trai! Anh đừng nghi ngờ, phụ nữ thời nay thật mẹ nó... Tất cả đều là sinh vật khủng bố!

Trịnh Tây Nguyên mặc kệ Kiều Đông Dương nghĩ như thế nào. Anh ta theo anh vào thang máy đến bãi đỗ xe ngầm, mặt dày ngồi lên xe anh, rồi khen ngợi hành động kiên quyết rời khỏi khách sạn của anh, sau đó anh ta lại kể khổ.

Về nhà.
Kiều Đông Dương quay sang lạnh lùng lườm anh ta:
Cậu còn đi theo à?


Theo chứ, em nhất định phải đi theo!
Trịnh Tây Nguyên hất mặt lên bước lại gần, đặt hai tay lên vai anh, cười nịnh nọt:
Em đang định nói với anh. A Kiều, em muốn đến chỗ anh... ở tạm vài ngày.

Kiều Đông Dương thấy Trịnh Tây Nguyên không giống đang nói đùa, anh khó chịu hừ lạnh:
Vì sao?


Nghe nói Tiểu Nguyệt Nguyệt đi rồi, một mình anh phòng đơn gối chiếc rất cô đơn, vì vậy em xả thân làm người tốt đến ở với anh.

Nói tiếng người.
Đã là bạn bè nhiều năm, sao lại không nhận ra anh ta có ý đồ xấu chứ?
Trịnh Tây Nguyên nghe vậy cũng ngạc nhiên, nở nụ cười xấu xa:
Xem ra không có Trì Nữ Vương nhà các cậu, A Kiều bỏ tay rồi à? Chó mèo gì cũng dám xếp lại gần. Nếu Trì Nguyệt ở đây, biết đâu còn quật ngã người ta ấy chứ.
Trợ lý Hầu thở dài, kín đáo nhìn anh ta:
Có thể trách ai đây?


Hả?
Trịnh Tây Nguyên cảm thấy ánh mắt này hơi kỳ lạ, không phải phong cách của Hầu Tử.
Trợ6 lý Hầu chỉ lên tầng:
Đi thay quần áo.

Trịnh Tây Nguyên ngơ ngác, bật cười:
Anh ấy biến thành phụ nữ từ bao giờ thế? Tiếp đón khách khứa 5cũng phải thay mấy bộ quần áo à?

Trịnh Tây Nguyên lúng túng cười hai tiếng:
Thì là cái đó... Cái đó, ôi, người anh em, em bị phụ nữ truy sát!

Bị phụ nữ truy sát?
Không có Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương kiệm lời không dễ nói chuyện, anh ta đã từng thử cách vỗ mông ngựa cực kỳ linh nghiệm nhưng cũng không có tác dụng.
Trịnh Tây Nguyên cười:
Tôi đi tìm anh ấy.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.