Chương 388: Đều có duyên phận
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1130 chữ
- 2022-02-06 07:56:24
Tại sao cứ kéo anh ta ra làm vật tham chiếu những hành động xấu?
Ở trong lòng em, tôi là loại người đàn ông không có nhân cách à?
Không hề, anh không phải là người.
Anh?
Hình tượng của Đông Phương Thanh Huyền quá phức tạp, Trì Nguyệt đã viết ghi chép rất nhiều, đã nghiên cứu kỹ nhân vật này nhưng không có quá nhiều tác dụng. Tính cách hắn thất thường, lúc chính lúc tà, dường như khi đối mặt với những người khác nhau trong mỗi một cảnh quay sẽ thể hiện ra tính cách khác biệt, khiến cô rất khó xác định.
Anh giúp tôi tìm cảm giác kiểu gì?
Anh Ngụy liếc nhìn cô, đột nhiên giữ vai cô kéo vào trong lòng mình.
Quá mệt mỏi! Cả cơ thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Nếu không vì thực hiện lời hứa với Trịnh Tây Nguyên, cô thật sự muốn bỏ việc.
Cut! Trì Nguyệt, cô đang mất tập trung à? Biểu cảm không đúng. Cô đang giết người, ánh mắt dịu dàng như thế làm gì? Đâu phải mời khách ăn cơm...
Ai nói tôi muốn ăn hả?
Em không ăn à?
... Cô nhóc này, toàn học thói xấu.
Trịnh Tây Nguyên rảnh rỗi không có việc gì, đi tới nhì3n Vương Tuyết Nha chăm sóc vườn rau của cô. Cô gái nhỏ hơi khom người, ngón tay trắng nõn đẩy nhẹ mấy lá rau non mềm, giọt sương sớm thấm ướt ngón9 tay cô, có sợi tóc rơi xuống mà trông dịu dàng quyến rũ. Trịnh Tây Nguyên lười biếng khoanh tay ngắm một lúc, hào hứng hỏi:
Em thích trồng rau n6hư thế, vậy giúp đỡ chăm sóc vườn rau xanh bên cạnh luôn đi.
Trì Nguyệt ngoảnh lại thì thấy là anh Ngụy.
Không thể không thừa nhận, anh Ngụy đóng vai cổ trang trông rất đẹp, một vị công tử văn nhã lạnh lùng cao quý, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt sáng ngời như sao, tóc mai gọn gàng, lông mày như vẽ... như một vị nam thần bước ra từ tiểu thuyết cổ trang.
Tạm được.
Trì Nguyệt bình tĩnh, giọng nói mệt mỏi.
Đây gọi là không sao à? Cảm giác thất bại viết rõ trên trán rồi.
Anh Ngụy tức giận hừ lạnh ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt sáng ngời:
Nào, để tôi khớp lời thoại với cô, tìm cảm giác xem sao
Cơn gió lạnh lẽo thổi tới.
Đây không phải mùa vụ thích hợp để làm việc ngoài đồng ruộng.
Cô vẫn còn quá non.
Thành phố điện ảnh.
Nhưng Trịnh Tây Nguyên đứng ở đây lại thấy cả thể xác lẫn tinh thần vô cùng yên bình, khoảng đất trồng rau này cũng rất thoải mái dễ chịu.
Anh ta vẫn nhìn cô, Vương Tuyết Nha khó chịu lườm anh ta:
Sao cứ nhìn tôi mãi thế?
Cơn gió lạnh khiến chóp mũi cô đỏ hồng, thoạt nhìn hơi đáng yêu và buồn cười.
Trịnh Tây Nguyên đột nhiên mỉm cười.
Tôi đang trông chừng em thay đám rau xanh, lỡ đâu em ăn hết chúng nó thì sao?
Vương Tuyết Nha cảm thấy mình bị đẩy vào một vòng luẩn quẩn. Trịnh Tây Nguyên nháy mắt:
Em đã thích trồng rau thì tiện tay chăm sóc luôn khoảng đất bên cạnh đi. Sau đó, em có thể ăn của tôi.
Đồ hồ ly!
Trì Nguyệt đang quay một cảnh đêm.
Gần đây cô mới cảm nhận được sự vất vả khi đi đóng phim. Lúc trước cô cảm thấy làm diễn viên không cần dùng não, nhập vai vào nhân vật, tạo dáng, biểu cảm đôi chút, ngay cả lời thoại cũng có thể để lồng
Mọi người cùng nghỉ ngơi, uống nước. Trịnh Thiến khoác áo lông cho cô:
Chị có lạnh không?
Trì Nguyệt lắc đầu nhìn bầu trời đêm. Tối nay có sao, từng ngôi sao sáng ngời như toàn bộ dải ngân hà đang ở ngay trước mắt. Cô không biết đâu mới là chòm sao Cự Giải 520 năm ánh sáng.
Cô vẫn diễn tiếp được chứ?
Trì Nguyệt đang điều chỉnh xúc lại có người vỗ vai cô.
Chuyên tâm làm đến cùng?
Trịnh Tây Nguyên cau mày. Là anh ta nhạy cảm quá à?
Trong rừng cây tối đen, Trì Nguyệt mặc đồ đỏ, trên tay cầm đao Tú Xuân lạnh bằng, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Tuy cô đã vào đoàn làm phim rất nhiều ngày, trước đó cũng đã trải qua một khoảng thời gian huấn luyện, nhưng không phải người xuất thân chính quy nên lúc diễn vẫn khá vất vả. Đạo diễn luôn nhấn mạnh cô cứ diễn đúng phong cách bản thân là được. Nhưng phong cách của cô là gì? Bản thân cô cũng khó nói ra được. Càng không biết lúc đó đạo diễn bị trúng gió hay sao mà lại vừa ý cô, để cố diễn vai đàn ông.
Không ăn.
Không ăn thì em trồng rau làm gì?
Thích trồng không được à?
Em vừa nói em không thích trồng.
Nghỉ ngơi một lát đi, hôm nay cô có khá nhiều cảnh quay, chắc là mệt rồi.
Vâng. Cảm ơn.
Vẻ mặt hiền lành của đạo diễn khiến Trì Nguyệt càng thấy áy náy hơn.
Mỗi cảnh quay không phải chuyện riêng của một người. Người đứng trước ống kính là diễn viên, còn ở hậu trường lại có vô số người vất vả hơn cô.
tiếng hậu kỳ, trong ba trăm sáu mươi nghề đây có lẽ là nghề dễ dàng nhất. Bây giờ cô đã thay đổi quan điểm trước đây.
Quá mệt!
Đâu có.
Vương Tuyết Nha ngạc nhiên, hình như vừa phản ứng lại, cười thoải mái chỉ đất trồng rau:
Tôi đang nói nó mà. Kể từ ngày tôi nhận thầu nó từ chỗ Nguyệt Quang Quang, những cây rau này đã trở thành trách nhiệm của tôi...
Trịnh Tây Nguyên nghiêm túc nhìn cô.
Vì sao mỗi câu nói của cô nhóc này đều như nhằm vào anh ta?
Tôi nói này Tiểu Ô Nha... Em có hiểu lầm gì với tôi à?
Vườn rau xanh bên cạnh là
khu vực sinh thái Máy bay chiến đấu dã thú
, sau 5khi Trì Nguyệt rời đi không còn ai chăm sóc giúp anh ta nữa, Trịnh Tây Nguyên chỉ nổi hứng nhất thời cũng không muốn chăm sóc tiếp. Mánh đất kia như đứa bé không có mẹ ruột thương yêu nên cỏ dại mọc đầy cướp mất chất dinh dưỡng, lá cây đa vàng, kém xa mảnh đất xinh đẹp của Vương Tuyết Nha.
Vương Tuyết Nha ghét bỏ nhìn anh ta, vẩy giọt sương trên ngón tay, đứng lên vuốt tóc:
Tôi không thích việc trồng rau, mà là tôi làm chuyện gì cũng thích chuyên tâm làm đến cùng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.