Chương 395: Sự thật
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 650 chữ
- 2022-02-06 07:56:42
Xe đi qua dòng xe cộ hối hả, vừa đi vừa nghỉ chậm rãi từ từ. Trì Nguyệt trò chuyện với Kiều Đông Dương một lát, chán nản nằm trên ghế8 nhìn xe dịch chuyển như ốc sên, suýt thì ngủ thiếp đi.
Cô ngáp dài, lấy kịch bản trong ba lô ra nghiêm túc xem.
Kiề3u Đông Dương nhìn cô vài lần mà cô không hề hay biết, lúc cô tập trung thỉnh thoảng hàng lông mày lại cau lại như đang ở trong một t9hế giới khác.
Kiều Đông Dương gõ ngón tay lên tay lái, trong lúc chờ đèn xanh, anh thờ ơ hỏi:
Em nghiêm túc vậy à?
Trì Ngu6yệt không ngẩng đầu lên:
Người chậm cần bắt đầu sớm.
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Em không định tiếp tục làm nghề này chứ?
Làm nghề5 nào yêu nghề đó.
Trì Nguyệt nói.
Quay tàm tạm là được rồi, đừng làm mình quá mệt mỏi. Phim truyền hình chủ yếu xem chế tác và hậu kỳ..
Diễn viên diễn không tốt thì thần tiên cũng không cứu được.
Anh nói mấy câu đều bị Trì Nguyệt đáp trả vô cùng ngắn gọn. Đây rõ ràng là kiểu không nói chuyện được.
Đèn xanh sáng lên, Kiều Đông Dương rời tầm mắt khỏi quyển kịch bản đầy chữ Hán của cô:
Em xem ít thôi, cẩn thận hỏng mắt.
Phản ứng của anh khiến Trì Nguyệt hoảng sợ:
Sao thế?
Anh hỏi em, có phải thật vậy không?
Hả?
Trì Nguyệt không hiểu.
Có lẽ mang theo cảm xúc nên giọng anh trở nên trầm thấp, Trì Nguyệt nhạy cảm phát hiện ra được. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, chậm rãi đóng kịch bản lại rồi cất vào ba lô, khoanh tay nhìn anh:
Không phải anh đang ghen với cả kịch bản chứ?
Sau khi cô vào đoàn làm phim, hai người đã
ở riêng
rất lâu rồi, anh Kiều đã ghen tuông vì rất nhiều việc, nam hay nữ, trống hay mái, con bay trên trời, con bơi dưới nước, không có cái gì mà anh không thể ghen tuông.
Có đôi khi Trì Nguyệt cảm thấy người đàn ông này như một đứa bé không giành được đồ chơi, đang cố tình gây sự.
Đương nhiên.
Kiều Đông Dương không kể cho cô nghe những việc bực mình xảy ra trong nhà, mà dùng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị khi anh làm việc để nghiêm túc nói linh tinh:
Bất kể là thứ gì ngăn cản anh thưởng thức vẻ đẹp của vợ anh đều là kẻ địch. Anh vất vả tìm được vợ về, không thể bị quyền kịch bản để tiện này cướp đi được.
Trong mắt Trì Nguyệt đầy ý cười:
Anh Kiều, anh không đi đóng phim đúng là đáng tiếc. Em nhận ra anh mới là diễn viên bẩm sinh. Đối mặt với anh, ngay cả anh Ngụy cũng trở nên kém cỏi.
Thật à?
Kiều Đông Dương đột nhiên quay sang.
Anh Ngụy yếu hơn anh.
Đúng thế So sánh với kỹ xảo của anh, anh Ngụy không có gì ngoài vẻ đẹp trai.
Kiều Đông Dương híp mắt:
Trì Nguyệt! Em đừng ép anh.
Trì Nguyệt hư lạnh:
Ai bảo anh dọa em sợ. Cứ ép anh đẩy, xem anh làm sao nào.
Kiều Đông Dương chậc chậc, nghiêm túc nhìn cô:
Nếu chọc đến anh, anh sẽ đến đoàn làm phim cướp bát cơm của anh Ngụy. Hoặc là anh diễn nam phụ, vậy thì em không cần rời xa anh nữa.
Trì Nguyệt ngạc nhiên như bị sét đánh.
Anh tưởng thật à?
Em dám coi trọng anh như thế, anh dám coi là thật.
... Anh thật ác độc!
Kiều Đông Dương nhìn cô:
Em nghỉ ngơi một lúc đi, xem em mệt mỏi đến mức khuôn mặt cũng gầy đi rồi kìa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.