• 1,487

Chương 396: Sự thật


Nếu Kiều Đông Dương đã phản đối, vậy thì cô sẽ nghe theo anh, ngả người vào ghế nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

L8úc cô tỉnh lại đã về đến nhà.
Trì Nguyệt thăm thứ xung quanh một lát rồi quay lại:
Di Đổng, di giúp cháu chăm sóc hoa có và rau xanh trong vườn ạ?

Đổng San cười:
Một mình di chắc chắn không làm được. Còn có Tiểu Ô Nha nữa.
Trì Nguyệt không thể giấu được nụ cười.
Trì Nguyệt bật cười:
Di hiểu ý cháu mà.
Đổng San dùng tay, cúi đầu xuống:
Di không biết. Thế nhưng lúc dì nói gì đến chăm sóc vườn cây giúp cháu, thằng bé không từ chối.


Đó là vì mối quan hệ tốt hơn rồi.
Trì Nguyệt cười nói:
Dù không biết Kiều Đông Dương khó tính đến mức nào đâu. Nếu không phải là người được anh ấy công nhận thì sẽ không thể đi vào lãnh địa của anh ấy, giống như... một con chó rất bảo vệ căn nhà của mình vậy. Một khi ngửi được mọi người sống sẽ không ngừng sủa ầm ĩ.

Không phải vì mình mà là vì Kiều Đông Dương.
Cô tin chắc ẩn dưới khuôn mặt lạnh như băng của Kiều Đông Dương là một ngọn lửa, anh không vô tình như vẻ ngoài, nếu không anh sẽ không cho phép Đổng San đến đây làm tất cả những việc này.
Đổng Sạn bật cười trước cách miêu tả của cô.
Bà nhìn ra bên ngoài:
Cháu nói nhỏ thôi, thằng bé nghe được lại giận đấy.

Chỉ có điều, không có sự làm phiền của những người bạn cũ khiến nơi này vắng vẻ lạnh lẽo hơn nhiều. Trì Nguyệt 5bước xuống xe trong cơn gió lạnh mùa đông, ánh mắt đắm chìm trong sự yên tĩnh, cửa lớn đột nhiên mở ra. Đổng San mỉm cười đứng ở cửa ra vào:
Hai đứa về rồi à?


Di Đổng?
Đã lâu rồi Trì Nguyệt không gặp bà.
Ngoại trừ cuối tuần, ngày nào Vương Tuyết Nha cũng ở trong phòng thí nghiệm, sao có nhiều thời gian để chăm sóc vườn chứ? Đây không phải ngày đầu tiên nhận được sự thân thiết của Đổng San, nhưng lần nào cũng khiến Trì Nguyệt cảm thấy dễ chịu.
Trì Nguyệt theo Đông San vào nhà bếp, cô khẽ hỏi:
Dì và Kiều Đông Dương hòa thuận rồi ạ?

Đổng San khẽ giật mình, đột nhiên cười rộ lên.

Dì và nó đâu có cãi nhau.

Đây là một cảm giác mà Trì Nguyệt chưa từng có. Vụ Phượng yêu cô nhưng Vu Phượng lớn lên trong sa mạc, sự yêu thương với con gái thô kệch và không biết cách biểu đạt, không có sự chăm sóc tinh tế như thế này.
Trì Nguyệt rất vui.

Chắc chắn không phải Kiều Đông Dương dọn nhà. Dù Đổng, dì quá tuyệt vời.

Trong phòng khách bày hoa tươi, hoa quả, hương hoa nhàn nhạt cùng mùi thơm hoa quả, trong phòng bếp có hương thơm đồ ăn, trên bàn cơm còn đặt bánh ngọt và đồ ăn do Đổng San tự nấu, bát đũa được bày gọn gàng sáng ngời. Nụ cười trên mặt Đổng San mang lại cảm giác thân thiết như của mẹ.
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn Kiều Đông Dương vô cùng bình tĩnh, cô mỉm cười bước tới kéo tay Đổng San:
Đi, chúng ta vào phòng nói chuyện thôi, bên ngoài lạnh quá.

Đổng San nhìn bọn họ, để mặc Trì Nguyệt kéo bà vào trong nhà.

Oa!

Trong phòng rất đẹp và thơm tho khiển Trì Nguyệt kinh ngạc.
Căn nhà gỗ nhỏ vẫn mang dáng vẻ lúc cô rời đi, nó nằm giữa non xanh nước biếc, ở 3cửa là đất trồng rau xanh biếc, một dòng suối nhỏ chảy qua, phía sau căn nhà là một hồ nước. Cô bất ngờ phát hiện có mấ9y con vịt đang chơi đùa dưới nước, từng tiếng kêu to cạc cạc như bản nhạc đồng quê.
Nơi này không thay đổi gì. 6

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.