• 1,487

Chương 404: Ai sợ người đó là chó


Trì Nguyệt đã xin đoàn làm phim cho nghỉ, ngày mai nhất định phải quay về, thời gian ở bên cạnh Kiều Đông Dương rất quý giá 8nhưng vẫn phải đi gặp Vương Tuyết Nha một lát.

Hai cô gái hẹn nhau đi ăn cơm tối, trong lúc chờ Vương Tuyết Nha ta3n làm, Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương cùng đưa Đổng San về nhà.
Có thể giải thích tất cả những thiệt thòi phải chịu trước kia, Kiều Chính Sùng lại không thấy oán hận nữa.

Đông Tử, con còn trẻ, chờ đến khi con bằng tuổi ba con sẽ hiểu, muốn sống đơn giản thì phải học cách buông tay.


Được, ông muốn lựa chọn thế nào là chuyện của ông, có lẽ tôi không xứng với lòng tốt của ông. Tôi còn có việc, đi trước.

Anh quay sang nhìn Trì Nguyệt, chuẩn bị lên xe.
Xe dừng lại bên ngoài tiểu khu nhà Đổng San.
Bên cạnh còn có một chiếc xe khác.
Trì Nguyệt lén lút liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, không nhận ra tâm trạng của anh, không hiểu anh đang suy nghĩ gì, cô cũng không hỏi đến nữa.

Tối nay anh có muốn đi ăn cơm với em không?

Kiều Đông Dương thờ ơ nói:
Sắp chết đến nơi rồi nên toàn nói vớ vẩn. Anh ta tủm được ai là muốn cắn người đó.

đồ.
Người trong cuộc đã nói vậy rồi, đương nhiên Trì Nguyệt không nói thêm gì nữa.
Người đã chết rồi còn làm gì được nữa?
Dù sao trước khi ông cụ chết đã viết di chúc để lại toàn bộ tài sản cho Kiều Đông Dương. Còn bà cụ, đến thời khắc cuối cùng bà đã thiên vị trên việc phân chia tài sản đến mức nào, Kiều Chính Sùng cho rằng đó là việc thường tình, chỉ là sự ích kỷ của bản thân mà thôi. Hơn nữa, ông cảm thấy bà cụ đã nói đúng một câu, năm đó ông chỉ là một đứa bé sơ sinh nằm trong tã lót, nếu không phải trong lòng bà cụ còn có chút tốt bụng, có lẽ ông đã biến mất khỏi thế giới này rồi, lấy đâu ra Kiều Đông Dương? Nhiều năm qua, tuy hai mẹ con không thân thiết là bao nhưng ít ra chưa từng để Kiều Chính Sùng nghi ngờ mình không phải con ruột.
Ông hỏi Kiều Đông Dương:
Con không đến chỗ bác cả à?

Kiều Đông Dương từ chối:
Xin lỗi, tôi không khoan dung như ông.


Không đi.


Được rồi.

Lúc rời khỏi tòa án, tất cả mọi người đều yên lặng, 9có thể Kiều Đông Dương cũng đã mệt mỏi, anh lười biếng ngồi trên ghế phụ để Thiên Cẩu thao tác hệ thống lái xe, mãi không n6ói câu nào.
Là anh chủ động yêu cầu đưa Đổng San về nhà, đây là lần đầu tiên có chuyện này, không biết Đổng San đan5g thấy vui vẻ hay căng thẳng mà lại gò bó một cách kỳ quái, cơ thể cứng đờ, sắc mặt mất tự nhiên. Trì Nguyệt thấy hai người đều không nói gì, cô lên tiếng:
Những lời nói cuối cùng của Kiều Thụy An..

Trong mắt Kiều Chính Sùng hiện rõ vẻ mất mát:
Làm quá rõ ràng sẽ không có gì hay. Thứ thuộc về con sẽ là của con, thứ không thuộc về con, có ép buộc cũng vô dụng. Con người phải học cách trân trọng người trước mắt... Nếu không thể buông bỏ những thứ đã mất đi trong quá khứ, cả đời này chỉ nhớ đến những việc được mất và đau khổ, cuối cùng sẽ không còn gì cả. Cuộc sống quá ngắn, bây giờ ba chỉ muốn sống thật thoải mái, không phụ lòng ai hết.

Kiều Đông Dương nhìn ông.
Việc nhà họ Kiều vô cùng phức tạp, Trì Nguyệt ở đoàn làm phim nên không biết quá nhiều, vì không muốn ảnh hưởng đến cô nên Kiều Đông Dương cũng không chủ động kể ra hết. Trong hai ngày quay về, Trì Nguyệt chỉ nghe anh nhắc đến đối câu nên hiểu được một vài việc, như vậy thôi mà cô đã phải than thở.
Bây giờ, bác cả nhà họ Kiều đã qua đời, Kiều Thụy An bị phán tử hình... Nếu thật sự có thêm Kiều Chính Giang nữa, e rằng Kiều Đông Dương cũng không chấp nhận nổi.
Lúc nói câu này, ông nhìn sang Đông San.
Đáng tiếc Đông San đang nhìn sang nơi khác chứ không hề nhìn ông.
Trì Nguyệt mỉm cười vẫy tay, chào tạm biệt Kiều Chính Sùng và Đông San.
Đổng San không nhìn ánh mắt tha thiết của Kiều Chính Sùng, bà bước tới dặn dò:
Hai đứa phải chú ý an toàn, con chó biết lái xe kia... lúc di ngồi trên xe vẫn thấy rất sợ, nếu có thể tự lái thì tự lái vẫn tốt hơn...

Thật ra Trì Nguyệt rất muốn nói, nếu muốn đi ăn cơm thì làm phiền đổi vẻ mặt khác đi, trông cứ như vội về chịu tang ấy, anh trai!
Nhưng cô không nói gì. Gần đây cô có rất ít thời gian ở bên Kiều Đông Dương, cứ cách một khoảng thời gian Trì Nguyệt lại nhận ra sự thay đổi trên người Kiều Đông Dương rất rõ ràng. Anh trở nên trưởng thành và già dặn hơn, suy nghĩ cũng sâu xa kín đáo hơn, ngay cả cô cũng thường xuyên không hiểu được.
Không có lửa thì sao có khói?
Trì Nguyệt không tiếp xúc quá nhiều với chú ba nhà họ Kiều nên khá dè dặt với chuyện này.
Oi!
Tất cả mọi người đều trưởng thành!

Ăn.
Kiều Đông Dương trả lời ngắn gọn.
Trì Nguyệt nheo mắt lại:
Không cần đến chỗ bác cá à?

Một câu nói đã chặn họng Kiều Chính Sùng. Ông biết Kiều Đông Dương có ý mỉa mai, cảm thấy ông nhận giặc làm ba nhận trộm làm mẹ còn bằng lòng sa đọa. Thế nhưng, không ai biết đã đến độ tuổi này của ông, rất khó cắt đứt mối quan hệ người thân đã ăn sâu bén rễ trong lòng.
Ông đau khổ hơn bất kỳ ai.
Đổng San giật mình, Trì Nguyệt đang thấy ngạc nhiên với phản ứng kỳ lạ của bà thì đã thấy Kiều Chính Sùng bước xuống từ chiếc xe kia. Không biết ông đã đến đây bao lâu, nhưng nhìn ánh mắt ông là có thể thấy ông đang ngồi chờ Đổng San.
trước mặt hai đứa bé, Kiều Chính Sùng không tiện nói gì với Đổng San, mà đi tới trao đổi với Kiều Đông Dương về tình hình của cha con Kiều Chính Nguyên.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.