• 1,487

Chương 405: Ai sợ người đó là chó


Trì Nguyệt mỉm cười vẫy tay với Đổng San:
Di Đồng, dì về nghỉ ngơi cho khỏe. Đừng thức đêm vẽ tranh nhé.


Đổng Van hằng giọng8, bật cười:
Được, lại bị một người máy dạy dỗ rồi. Tạm biệt!

Trì Nguyệt:
...

Sao cách đối xử giữa cô và Kiều Đông Dương lại khác biệt nhiều thế?
Trì Nguyệt không ôm chặt bắp đùi Kiều Đông Dương mà lại đi kiếm chỗ tiền lẻ kia, đúng là không hề thông minh.
Mọi người nói qua nói lại sau lưng nhưng đến lúc Kiều Đông Dương đưa Trì Nguyệt về công ty lại chỉ muốn nhìn xem sau khi bà Kiều tương lai làm minh tinh sẽ có gì khác...

Tôi biết cả hai người, nhưng có lẽ bọn họ không biết tôi. Tổng giám đốc Kiều, cô Trì, chào hai người, tôi là Triệu Hỉ Lai học sinh của giáo sư Nghiêm, đang làm việc trong phòng thí nghiệm của Tổng giám đốc Kiều.

Triệu Hỉ Lai là một chàng trai vui vẻ như một viên chocolate hòa tan, có vẻ rất dịu dàng, rất dễ cho người ta một ấn tượng tốt.
Xinh đẹp rực rỡ, thêm phần sắc bén khiến người ta vừa gặp đã thích.
Sau khi tan làm, Vương Tuyết Nha vẫn lái xe chờ ở dưới tầng như mọi khi.
Thiên Cẩu:
Tôi không vui đầu, tốc độ lái xe của tôi do ba ba lập trình viên thiết lập. Chị gái nhỏ Trì Nguyệt, cô phải tin tưởng tôi có thể mang đến trải nghiệm tốt cho cô. Bây giờ phải lái khoảng hai mươi phút mới đến chỗ hẹn, nếu cô cảm thấy mệt có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nếu cô muốn nghe nhạc nhẹ, tôi rất vui lòng cống hiến sức lực cho cô.

Cô nói một câu mà Thiên Cẩu nói một tràng.
Anh ta chính là chàng trai đang theo đuổi Vương Tuyết Nha ở phòng thí nghiệm sao?
Bây giờ bọn họ đang có quan hệ gì?
Trì Nguyệt nhận sự dạy bảo của anh Ngụy, cô không đeo kính râm, không đeo khẩu trang, mái tóc dài được xõa xuống nhẹ nhàng, không đến mức hiền hòa nhưng cũng không cao ngạo lạnh lùng, khi gặp người khác không mỉm cười qua loa, cũng không lạnh lùng xa cách.
Cô vẫn là có, vẫn là trợ lý Trì.
Người máy chỉ là người máy, hoàn toàn không biết hóng hớt. Thiên Cầu lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi tiểu khu. Trì Nguyệt ngoảnh lại không thấy bóng dáng Kiều Chính Sùng và Đổng San nữa, đột nhiên thở dài.

Đi nhanh như vậy làm gì? Không biết dù Đổng quyết định thế nào.

Trì Nguyệt giật mình nhìn Đổng San dừng bước.
Sau đó,5 lại nghe được giọng nói trầm thấp của Kiều Chính Sùng:
Anh đồng ý ly hôn. Em muốn thế nào thì chúng ta sẽ làm như thế.

Trì Nguyệt:
...

Kiều Đông Dương đến công ty xử lý công việc, Trì Nguyệt trốn trong văn phòng của anh làm
bạn đồng hành giấu mặt
mấy tiếng. Trong lúc đó có mấy người
vô tình
đi ngang qua, hoặc ký tên, hoặc báo cáo công việc đều vì muốn nhìn trộm có, kết quả bị Kiều Đông Dương lạnh lùng lườm.

Không cần.
Kiều Đông Dương vẫn không nói gì đột nhiên giơ điện thoại lên, khó xử nhìn Trì Nguyệt:
Lão Trịnh nói muốn đến đây.

Trịnh Tây Nguyên là ông chủ của Trì Nguyệt nên Kiều Đông Dương mới hỏi ý kiến cô.
Triệu Hỉ Lai:
Nên vậy, nên vậy. Tiểu Ô Nha rất đáng yêu cũng rất hiếu học, mọi người đều quý cô ấy.

Mọi người?
Bà nói xong thì đi về phía tiểu khu, dường như coi Kiều Chính 3Sùng đang đứng trước mặt bà là một người vô hình.

Đổng San!
Kiều Chính Sùng lại gọi nhưng Đông San vẫn không quay đầu lại. 9Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương nhìn nhau, không tiện xen vào việc của hai người họ nên đành im lặng mở cửa xe. Xe khởi động, Trì Nguyệ6t vừa ngồi vào đã nghe thấy Kiều Chính Sùng nói:
Anh đồng ý!
.
Cô giật mình, nghi ngờ nhìn Vương Tuyết Nha.

Ồ, đây là anh Triệu. Triệu Hỉ Lai.
Vương Tuyết Nha kịp phản ứng lại, ngoảnh lại nhìn người đàn ông kia, cười nói:
Đây là bạn thân của tôi, Trì Nguyệt. Đây là anh Kiều, chắc anh biết rồi...


Nguyệt Quang Quang, người ta chào cậu đấy.

Trì Nguyệt tỉnh táo lại, mỉm cười:
Chào anh. Cảm ơn anh đã quan tâm đến Tiểu Ô Nha nhà chúng tôi lúc ở phòng thí nghiệm.

Trì Nguyệt để cô ấy chờ khoảng mười phút, sau khi Kiều Đông Dương sắp xếp xong công việc, hai người mới nắm tay nhau xuống tầng trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Vương Tuyết Nha vừa thấy Trì Nguyệt đã ầm ĩ:
Làm gì mà để mình chờ lâu thế? Chẳng lẽ còn phải trang điểm để gặp mình hả?
Nói xong, cô lại làm mặt quỷ với Kiều Đông Dương:
Anh Kiều, tôi không nói anh đầu, anh đừng hiểu lầm. Anh để tôi đợi bao lâu cũng được.

Từ khi Trì Nguyệt tham gia diễn
Nhặt được vương phi tham tiền
đến nay, thật ra công ty đã có một cơn sóng gió nho nhỏ mà cô hoàn toàn không biết. Nhà họ Kiều là gia tộc lớn, Kiều Đông Dương cũng rất ưu tú, tất cả mọi người đều cảm thấy Trì Nguyệt đi đóng một bộ phim rác rưởi vào lúc quan trọng thể này là một hành động vô cùng ngu ngốc.
Người đàn ông còn độc thân, ngày nào chưa lấy vợ, ngày đó các cô gái khác vẫn còn cơ hội.
Trì Nguyệt không xác định được mối quan hệ của bọn họ.

Mình gửi địa chỉ cho cậu nhé, Nguyệt Quang Quang.
Vương Tuyết Nha thấy Trì Nguyệt cau mày, cười nói:
Hai người có lái xe chứ? Đứng ngơ ngác ở đó làm gì? Hay là cậu ngồi xe của mình, mình làm tài xế cho hai người?

Trì Nguyệt mắng:
Sao tao thấy hôm nay mày nói nhiều thế nhỉ?

Thiên Cẩu:
Bởi vì hôm qua tôi là một con chó chết, hôm nay vừa sống lại đây này.


Đi đầu ăn cơm đây? Cậu đã chọn chỗ chưa?
Trì Nguyệt nói hết câu, lúc này mới thấy trên hàng ghế sau còn có một người.
Đó là một người đàn ông xa lạ.
Xuất phát từ tâm lý gà mái bảo vệ gà con, chỉ trong chớp mắt Trì Nguyệt đã nhanh chóng nghĩ đến vô số vấn đề, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Tuyết Nha,
Đáng tiếc, Vương Tuyết Nha hoàn toàn ngây ngốc không biết gì.
Nhưng hôm nay Vương Tuyết Nha là người tổ chức tụ tập, thế là Trì Nguyệt vô thức nhìn về phía Vương Tuyết Nha.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.