• 1,487

Chương 406: Ai sợ người đó là chó


Trì Nguyệt quay sang nhìn Kiều Đông Dương, ánh mắt có vẻ dò hỏi.

Kiều Đông Dương bất đắc dĩ nhún vai:
Ai biết được? Đi thôi. Lát nữa8 em hỏi cô ta chẳng phải sẽ biết rồi sao.


Bây giờ là lúc tan tầm, trên đường hơi đông, Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương chậm chạp đến 3nhà hàng, không chỉ Vương Tuyết Nha đã ngồi trong phòng riêng chọn xong đồ ăn, ngay cả Trịnh Tây Nguyên cũng
Thật ra hàm ý trong đó đã bao gồm cả câu tiếp theo - có phải đã có người yêu rồi không?
Vương Tuyết Nha cười híp mắt, thần bí nói:
Việc rất tốt, còn vui hơn thăng chức phát tài cưới tiểu thịt tươi đi lên đỉnh cao cuộc đời.


Mau nói đi!
Trì Nguyệt cảm thấy rất tò mò, mất kiên nhẫn lườm cô.
Trì Nguyệt nhìn thịt cá trên bàn:
... Vậy hôm nay thì sao?

Vương Tuyết Nha cười thờ ơ:
Không ăn no thì lấy đâu ra sức? Hôm nay cứ ăn uống thoải mái đã.


Nguyệt Quang Quang, tối nay hai ta không say không về, ai sợ người đó là chó!

đã tới.
Ba ngườ9i ngồi chung với nhau, có thể tưởng tượng ra Trịnh Tây Nguyên xấu hổ đến mức nào. Kiều Đông Dương vừa mở cửa, anh ta đã thở phào:
Sao bây g6iờ hai người mới đến?

Chữ
mới
được vận dụng rất tinh tế, thể hiện một cách chính xác những suy nghĩ ầm ầm dậy sóng trong lòng anh5 ta. Trì Nguyệt nhìn dáng vẻ Trịnh Tây Nguyên xấu hổ luống cuống tay chân, đột nhiên cảm thấy Trịnh Tây Nguyên chủ động đến bị ngược thế này thật quá sung sướng. Tuy trước kia anh ta và Vương Tuyết Nha không phải là người yêu thật sự, nhưng mọi người đều biết việc Vương Tuyết Nha thích anh ta. Vương Tuyết Nha đã phải đau lòng mất một thời gian.
Không còn đau khổ và tiếc nuối vì không thể tiếp tục trong ngành hàng không vũ trụ.
Cô đã tìm được bầu trời mênh mông hơn, có thể tự do bay lượn.
Cảm giác tìm ra bản thân khiến khuôn mặt cô đầy vẻ vui mừng, rực rỡ:
Từ ngày mai trở đi, mình sẽ cố gắng giảm béo, làm một cô gái tươi sáng vui vẻ.


Mình được vào phòng thí nghiệm làm việc chính thức rồi!

Trì Nguyệt ngơ ngác:
Không phải cậu đã làm ở đó rồi sao?


Đó là thực tập. Trước kia chỉ làm mấy công việc lặt vặt thôi, không được tiếp xúc với những công việc chân chính.
Vương Tuyết Nha nói đến đây đột nhiên lao lên, ôm vai Triệu Hỉ Lai cứ như hai người là anh em tốt, vỗ mạnh vai anh ta nói:
Cũng may có anh Triệu giúp đỡ nên mình tiến bộ rất nhanh, giáo sư Nghiêm còn khen mình rất nhiều lần.

Nghe được lời khẳng định của Triệu Hỉ Lai, Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha đều cảm thấy vui.

Tái ông mất ngựa sao biết không phải là phúc. Chúc mừng cậu, Tiểu Ô Nha, cậu đã tìm ra bầu trời để cậu bay lượn rồi!


Mình phải cảm ơn cậu, Nguyệt Quang Quang!
Vương Tuyết Nha buông Triệu Hỉ Lai ra, đột nhiên ôm chặt lấy Trì Nguyệt, tựa cằm vào vai cô, giọng nói hơi nghẹn ngào:
Trong khoảng thời gian tối tăm nhất của cuộc đời mình, cũng may có cậu luôn ở bên. Nguyệt Quang Quang, cuối cùng mình đã thoát khỏi bóng ma rồi.

Bây giờ đến lượt anh ta bối rối rồi.
Thằng lại một vạn cảm thấy rất sung sướng.
Vương Tuyết Nha gọi một bàn đồ ăn đầy ắp, từng món được đưa lên khiến Trì Nguyệt hoa cả mắt:
Tiểu Ô Nha, cậu phát tài rồi à?
Bọn họ đã quen thân với nhau, có cần lãng phí thể không? Vương Tuyết Nha nháy mắt:
Còn vui hơn phát tài!
Trì Nguyệt thấy hứng thú:
Có chuyện gì thế? Mau kể cho mình nghe đi.

Triệu Hỉ Lai bị cô kéo như thể cũng hơi lúng túng.

Nên làm thôi mà. Đây là nhiệm vụ mà giáo sư Nghiêm giao cho tôi, tôi nhất định phải hoàn thành. Hơn nữa, cũng là Tiểu Ô Nha thông minh hiếu học, có thiên phú.

Nghề nghiệp nào cũng đều cần có thiên phú, có vài người có thể cố gắng để làm được những nghề nghiệp hàng đầu, nhưng những người thật sự vươn lên hàng đầu trong ngành lại cần có thiên phú.
Tiếng cười của cô không ngừng vang lên.
Vì làm chung một công việc nên cô và Triệu Hỉ Lai nói chuyện với nhau, Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương cũng có thể nói xen vào câu chuyện của hai người họ, chỉ có một mình Trịnh Tây Nguyên hoàn toàn không hiểu. Anh ta như đang ngồi trên bàn chông, khó khăn lắm mới nở được một nụ cười nhưng lại vô cùng lúng túng.

A Kiều, em vừa nhớ ra còn có việc, em đi trước.

Không có ai giữ anh ta lại.
Trì Nguyệt đột nhiên thấy hơi buồn, vốn dĩ cảm thấy đây là sự trừng phạt tốt nhất với một kẻ cặn bã, nhưng nghĩ lại hình như anh ta cũng không làm gì sai...
Anh ta chưa từng lừa gạt tình cảm của các cô gái, cho đến bây giờ đều là có tình tôi nguyện. Anh ta không có tình cảm với Vương Tuyết Nha nhưng cũng không lừa gạt, cũng không vì cô ấy thích mình mà chơi đùa tình cảm và thể xác của cô ấy một cách vô trách nhiệm,
Chỉ là không có duyên thôi!

Trì Nguyệt quyết định không nghĩ việc này nữa, thoải mái ăn uống.

Cô và Vương Tuyết Nha vừa cười vừa nói, trong lúc vô thức Vương Tuyết Nha đã uống rất nhiều rượu. Dường như Triệu Hỉ Lai đã chuẩn bị từ trước nên không uống một giọt rượu nào. Lúc rời khỏi bàn ăn, anh ta như một con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn cầm chìa khóa xe của Vương Tuyết Nha, khó xử nói:
Hai người đưa cô ấy về, hay để tôi?


Trì Nguyệt nhìn Vương Tuyết Nha nằm sấp trên bàn:
Để tôi đưa về cho.


Bây giờ còn chưa có cơ hội hỏi về mối quan hệ của bọn họ, Trì Nguyệt không dám mạo hiểm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.