• 1,487

Chương 422: Bắt bẻ


Lỗ tai Trì Nguyệt nóng bừng, vội vàng nhìn lướt qua anh:
Em đồng ý!

Vậy chẳng phải xong rồi sao?
Kiều Đông Dương thở phào, đưa 8chậu xương rồng cho cô:
Mau nhận lấy tín vật đính ước của anh đi.



Được rồi, đây đúng là một tín vật đính ước có sáng tạ3o.
Trì Nguyệt mặc kệ trái tim đang nhảy lên thình thịch, giả vờ thoải mái cẩn thận nhận lấy cây xương rồng rồi đặt lên trên ban c9ông, lúc ngoảnh lại còn cố ý nhìn vẻ mặt Kiều Chính Sùng.
Kiều Đông Dương:
...

Kiều Chính Sùng mắng xong còn chưa hết giận, trợn mắt nhìn Kiều Đông Dương, giọng điệu vô cùng khó chịu.

Vậy không được. Nhà họ Kiều chúng ta không cưới con dâu như thể.
Kiều Chính Sùng hừ khẽ, áy náy nhìn Trì Nguyệt:
Cháu yên tâm, chủ sẽ bổ sung những lễ nghi cần có. Lát nữa chủ sẽ nói chuyện với mẹ cháu, con trai không hiểu chuyện, người làm ba không thể không hiểu... Chú lập tức cho người đi chuẩn bị, nhất định phải tổ chức hôn lễ của hai đứa thật to.

Trì Nguyệt:
???


Con hư tại ba.
Ông gật đầu than thở:
Con nói đúng. Đều tại ba không dạy dỗ con cẩn thận. Ôi, là lỗi của ba!

Khuôn mặt Kiều Đông Dương vô cảm. Trì Nguyệt lại thấy hơi áy náy kéo ống tay áo anh, mỉm cười nói với Kiều Chính Sùng:
Chú, chúng cháu cũng không quen với những lễ nghi đó. Cháu và Kiều Đông Dương ở bên nhau, bọn cháu sống rất vui vẻ, vậy là đủ rồi.

Ông không tỏ vẻ gì cũng không nói gì, không biết đang suy nghĩ đ6iều gì.
Trì Nguyệt lo lắng mấy giây rồi lập tức thoải mái hơn, so với việc lúc trước ống kiên quyết phản đối tình cảm của 5bọn họ, thể này đã tốt lắm rồi.

Cháu đừng nói giúp cho nó.
Kiều Chính Sùng không nhìn Trì Nguyệt, khuôn mặt đen sì nhìn Kiều Đông Dương:
Ba không đáng tin thể à?

Kiều Đông Dương nhìn ông:
Nói trước cho ông biết thì sao?


Thứ nhất không có lễ, thứ hai không chuẩn bị gì, cứ thế dẫn ba con chạy đến nhà người ta, muốn cưới con gái nhà người ta. Ba nói này Kiều Đông Dương, ai cho con lá gan đó hả? Ha, không đúng, con có cầm một chậu cây xương rồng đến! Cây xương rồng, cái này, con nói cho ba biết, sao con lại nghĩ ra được?

Nói đến đây, ông nhìn sang Trì Nguyệt.
Cũng may Trì Nguyệt không để ý, còn đồng ý với con, không đập vào mặt con. Nếu là ba, đáng ra nên đóng sầm cửa vào, hôn nhân đầu phải trò trẻ con!

Giọng điệu văn hỏi của Kiều Chính Sùng khiến trong lòng Trì Nguyệt hơi căng thẳng, hoảng hốt.
Cô nhìn Kiều Đông Dương, muốn giải thích cho anh:
Chủ, thật ra chuyện hôm nay.


Tôi không chơi trò trẻ con!
Kiều Đông Dương bị mắng đến da đầu tê dại:
Tôi đang nghiêm túc. Tôi không mua được hoa tươi ở trong trận thì phải trách ai đây, còn không phải do ông à? Xây dựng kiểu gì thế, không có cả một cửa hàng hoa tươi và trang sức..

Kiều Chính Sùng trợn mắt:
Con trách ba?


Không trách ông thì trách ai? Con trai trách ba không phải chuyện đương nhiên à! Con hư tại ba, tôi không hiểu lễ nghĩa là vì tôi vốn không hiểu, từ xưa tới nay không ai dạy cho tôi cả.

Mấy lời đáp trả của Kiều Đông Dương quá ngu ngốc, còn là kiểu bắt bẻ điển hình, chỉ cần túm được một điểm để bắt bẻ thì có thể bắt bẻ từ mọi góc độ. Thế nhưng những lời này lại có sức sát thương cực lớn Với Kiều Chính Sùng.
Kiều Chính Sùng thở hổn hển vỗ tay áo, trên mặt còn dính rất nhiều bụi đất, vẻ mặt tức giận này khiến mặt ông đen hơn nhiều:
Nói trước cho ba biết, ít nhất ba còn có thể thay quần áo chứ? Con nhìn ba xem có giống đưa con trai đến nhà cầu hôn không? Người không biết còn tưởng con trai nhà ăn xin muốn cưới vợ đấy. Con có biết lão Kiều này mất hết mặt mũi rồi không?

Trì Nguyệt:
...

Trì Nguyệt:
...


Cứ xào một đĩa đi, mẹ đi xào trứng.
Vụ Phượng không cho người ta cơ hội khuyên nhủ, vội vàng chạy vào bếp.
Trì Nguyệt biết đây không phải là vấn đề quả trứng. Trong tình trạng này bà cần làm điều gì đó để diễn tả sự vui vẻ của một người mẹ. So với bà, Kiều Chính Sùng bình tĩnh hơn nhiều.
Dù sao cũng là người trải qua sóng to gió lớn, vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với sự vui vẻ của Vu Phượng. Trì Nguyệt tưởng dù nhiều hay ít trong lòng ông sẽ thấy không hài lòng với đám cưới này, không ngờ ăn cơm xong, Kiều Chính Sùng lại gọi cô và Kiều Đông Dương vào phòng riêng.
Vì sao không nói trước cho ba biết con đến để cầu hôn?

Không cần ép buộc ba mẹ phải nhiệt tình thể hiện cảm xúc, dù sao Kiều Chính Sùng cũng không phải người như vậy.
Vụ Phượng vô cùng vui vẻ, nhìn đồ ăn trên bàn luôn thấy chúng nó không xứng với bữa tối có ý nghĩa kỷ niệm, bà bắt đầu căng thẳng:
Con gái, con nói xem... Vào một ngày quan trọng thể này, mẹ có nên xào trứng gà không?

Chờ đã, tình huống này là sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.