Chương 421: Bắt bẻ
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 651 chữ
- 2022-02-06 08:00:01
Kiều Đông Dương đầu hiểu những thứ này...
Anh cau mày nhìn Trì Nguyệt, lo lắng nói:
Chẳng lẽ trông anh giống người tùy tiện lắm à?
Đư8ơng nhiên không giống... Vì vậy, em mới đồng ý!
Nhưng em đồng ý quá...
Kiều Đông Dương nói đến đây rồi dừng lại, cuối cùng đã phát h3iện cuộc nói chuyện của hai người có vấn đề gì. Cũng như lúc anh nghe Trì Nguyệt dễ dàng nói đồng ý vậy. Lúc anh đột nhiên cầu hôn, có lẽ Trì N9guyệt cũng có cảm giác giống vậy? Rõ ràng là một việc rất thiêng liêng mà lại trở nên qua loa tùy tiện, cứ như thuận miệng nói ra một quyết địn6h, cứ như đối phương chỉ là người qua đường.
Ngay sau đó Kiều Đông Dương đã xác nhận suy đoán của cô, nâng chậu xương rồng trên tay lên trước mặt cô:
Anh đi tìm khắp cả trấn nhỏ rồi, không thấy một tiệm hoa nào hết. Cô Trì, không biết chậu xương rồng này... có thể khiến em chấp nhận không?
Trì Nguyệt nhìn anh không nói gì.
Kiều Đông Dương cau mày, xòe tay ra cho cô nhìn:
Lúc anh chọn xương rồng còn bị đâm mấy cái đấy, em xem.
Vậy đã đủ thành tâm chưa?
Vu Phượng:
???
Kiều Đông Dương nhìn Trì Nguyệt rồi lại nhìn Kiều Chính Sùng:
Dì ơi, cháu định cầu hôn Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt:
???
Anh đi ra ngoài cả buổi trời là đi đón Kiều Chính Sùng và mua hoa?
Hai cha con đứng ngoài cửa lớn như hai cái cọc gỗ, sắc mặt đều khá xấu, hai người không hề nói chuyện hay tương tác với nhau, nếu không quen bọn họ, chắc chắn sẽ tưởng đây là hai người xa lạ.
ô, ông thông gia đến à?
Lúc Vụ Phượng vui vẻ mời Kiều Chính Sùng vào nhà, sau đó nhìn chậu xương rồng trên tay Kiều Đông Dương:
Sao lại mua cái này về?
Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn:
Bởi vì không còn hoa khác nữa.
Không ai so sánh nổi với năng lực tưởng tượng này.
Trì Nguyệt cười lắc đầu:
Không ạ.
Vậy tại sao Tiểu Kiều lại đi nhanh thế, còn không gọi được?
Vu Phượng vẫn không chịu tin, đi ra trước cửa nhìn quanh:
Trời sắp tới rồi còn chưa về! Nguyệt Nguyệt, con không phải là trẻ con nữa, phải học cách nhường nhịn, đàn ông ấy mà, lúc cần dỗ dành nhất định phải dỗ dành.
Trì Nguyệt nhìn bà, cầm điện thoại định đi ra ngoài gọi cho Kiều Đông Dương thì chuông cửa lại vang lên.
Về rồi, về rồi!
Vu Phượng vui vẻ chạy ra mở cửa, vừa mở đã thấy hai người đứng ngoài cửa. Một người là Kiều Đông Dương cầm một chậu xương rồng, người còn lại là Kiều Chính Sùng đội mũ đã phơi nắng thành than đen.
Xin lỗi. Là lỗi của anh.
Kiều Đông Dương nuốt nước bọt, chân thành nhìn Trì Nguyệt, dỗ d5ành cô:
Em chờ một lát, anh sẽ về ngay!
Anh nói đi là đi, không cho Trì Nguyệt thời gian ngăn cản.
Này...
Trì Nguyệt nhìn theo anh rời đi, vừa bực mình vừa buồn cười:
Người này đúng là.
Kiều Đông Dương không trở về nhanh như đã nói,
Trì Nguyệt sắp xếp lại tất cả đồ đạc mang về vào trong phòng, Vu Phượng làm xong bữa tối cho cả nhà rồi cứ liên tục nhắc đến anh, nhưng anh vẫn chưa về.
Sao thế?
Vụ Phượng khó hiểu, nghi ngờ nhìn con gái:
Có phải hai đứa cãi nhau không?
Trì Nguyệt vẫn không nói gì.
Kiều Đông Dương nóng nảy, đột nhiên lấy ra một túi kẹo từ trong túi quần:
Em xem, anh còn mua kẹo cho em!
Trì Nguyệt:
...
Cô che miệng bật cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.