Chương 426: Thúc giục
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 804 chữ
- 2022-02-06 08:00:24
Phần lớn nhóm công nhân đang đứng xung quanh đều là người địa phương, cũng rất căm hận chuyện này, xe cảnh sát vừa rời đi đã bắt 8đầu mồm năm miệng mười bàn tán.
Bây giờ hoàn cảnh chỗ chúng ta tốt như vậy, chỉ cần chịu khổ thì đầu thiểu miếng cơm ăn3? Có việc tốt không làm, sao lại đi trộm cây?
Ông vội thì tự sinh đi, dù sao cũng không phải chưa từng làm vậy. Không phải rất tốt à?
Bị chặn họng không trả lời được.
Kiều Đông Dương suy nghĩ:
Thời gian ngắn quá, liệu có kịp chuẩn bị không?
Không hề.
Kiều Chính Sùng nói xong lại nhìn Trì Nguyệt:
Ba đang nóng lòng được ôm cháu trai, có phải con không chịu cố gắng không?
Kiều Đông Dương:
...
Lão Kiều quát to ở sau lưng, Tiểu Kiều cũng không thèm quay lại, kéo Trì Nguyệt lên xe.
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn Kiều Chính sùng đang vô cùng nôn nóng, buồn bực hỏi:
Ba anh gọi anh kìa.
Trộm cây cũng không kiếm được tiền, trộm cây bình thường không có đường 9dây tiêu thụ riêng vẫn phải dựa vào cả đám người, trừ số tiền phải nộp ra cũng chỉ nhận được mấy đồng!
Đã quen trộm rồ6i, thích không làm mà hưởng, dù cho bọn họ công việc cũng không ai chịu làm... Hơn nữa, người đã từng ngồi tù đều có tính cách n5gang ngược, có mấy người chịu đi làm công vất vả?
Sắc mặt Kiều Đông Dương càng tốt hơn.
Hóa ra chúng tôi là máy đẻ cho nhà ông à?
Thằng nhãi này, sao lại nói thế chứ?
Nếu chúng tôi có con chắc chắn sẽ tự chăm sóc, sao có thể giao cho ông bà nội, làm một người vô trách nhiệm chứ?!
Đây không phải vô trách nhiệm, không phải hai đứa muốn tạo dựng sự nghiệp sao? Ba đang giúp các con mà...
Giúp á? Ông biết dạy con không? Ông biết trẻ con lớn lên thể nào không?
Ba không biết dạy con, sao có thể nuôi dạy được một người ưu tú như con chứ?
... Ông không biết xấu hổ à? Đi đi, đừng nói nhiều nữa.
Kiều Đông Dương lạnh nhạt lườm ông:
Từ bỏ mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của ông đi. Muốn dùng con tôi để lấy lòng người phụ nữ của ông à? Không có cửa đâu. Tôi đi đây, ông để ý đến sức khỏe, đừng để chưa gặp cháu trai đã đi chầu ông bà rồi!
Kiều Đông Dương!
Không nghe thấy.
Trì Nguyệt nghi ngờ hỏi:
Sao thế, lại cãi nhau à?
Trong chốc lát, Kiều Chính Sùng thở hổn hển lườm anh:
Đông Tử, con đang cố ý chống đối ba hả? Không biết ba đã muốn ôm cháu hơn hai mươi năm rồi sao?
Hai mươi năm?
Khuôn mặt Kiều Đông Dương cứng đờ, kỳ quái nhìn ông.
Lão Kiều, đầu óc của ông bị sao thế? Ông có bị bệnh không hả?
Ba...
Kiều Chính Sùng than thở, đột nhiên lại tức giận:
Mẹ nhỏ của con rất thích trẻ con, Nhân lúc bà ấy còn khỏe mạnh, hai đứa sinh con ra, nếu không muốn chăm, không có thời gian chăm thì giao cho bà ấy là được, sẽ không giảm chất lượng cuộc sống của hai đứa. Hai đứa cứ sống thế giới riêng, không cần quan tâm gì hết.
Trì Nguyệt vẫn còn trẻ, tôi muốn để cô ấy chơi thêm mấy năm, bây giờ nuôi một đứa trẻ sẽ vất vả đến mức nào chứ? Hơn nữa, mấy chuyện có con quên cha còn ít lắm à? Được rồi, không vội, dù sao tôi cũng còn trẻ, không vội!
Con không vội nhưng ba vội!
Mọi người đang bàn tán, dường như Kiều Chính Sùng không có tâm trạng gì. Ông nhìn Kiều Đông Dương rồi gọi anh sang bên cạnh.
Đã giao việc đám cưới cho mẹ nhỏ của con rồi. Bà ấy đã chọn mấy ngày, ba cũng xem qua rồi, ngày tốt nhất là 18 tháng Chạp..
Chỉ hai ba tháng nữa là đến 18 tháng Chạp rồi.
Sao ông lại có chấp niệm với đứa bé thể chứ?
Không biết có phải đã quen chống đối rồi không, anh gần như nói chuyện theo phản xạ có điều kiện:
Bọn tôi không định có con nhanh vậy!
O?
Hình như Kiều Chính Sùng rất bất ngờ, ngạc nhiên hỏi:
Vì sao?
Không.
Vậy hai người nói gì thế? Có phải việc đám trộm cây không?
Kiều Đông Dương chậm rãi nghiêng đầu nhìn lướt qua khuôn mặt đến bụng cô, ngay sau đó lại nhìn sang chỗ khác:
Ông ấy nói muốn em nhanh sinh con trai cho anh, còn kế thừa rừng cây nhỏ của ông ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.