• 1,487

Chương 427: Vạn dặm “đào nguyên


Đi dạo một vòng trên công trường, Trì Nguyệt lại quay về Ủy ban. Du Vinh đứng ở cửa ra vào không ngừng xoa tay vào nhau, tình cảnh này rất 8quen thuộc nhưng lúc Du Vinh thấy Kiều Đông Dương, vẻ mặt lại hơi khác với thường ngày.

Lúc trước Kiều Đông Dương gặp khó khăn, an3h ta đã rời khỏi tổ dự án quay về Tập đoàn Kiều thị, tuy anh ta bất đắc dĩ nhưng đó cũng là một sự từ bỏ. Lúc dự án khởi công lại, Kiều Ch9ính Sùng không tìm người khác mà tìm lại những thành viên lúc trước, tất nhiên Du Vinh cũng được điều về.
Du Vinh trả lời, lén lút nhìn vẻ mặt anh và không thấy có điều gì khác thường, lo lắng đi theo vào văn phòng, không đợi Kiều Đông Dương hỏi đã tự nói vấn đề của mình:
Anh Kiều, lúc trước tôi có lỗi với anh.


Giám đốc Du.
Kiều Đông Dương ngắt lời anh ta, xua tay tỏ vẻ không muốn nghe những chuyện này:
Chuyện quá khứ đã qua rồi. Anh đến xem cái này đi.

Trì Nguyệt mím môi:
Đúng là nên nhớ những người giúp đỡ trong lúc hoạn nạn.


Vụ mua bán này, anh lỗ chắc rồi!

Kiều Đông Dương không thích nghe cái tên này, liếc nhìn cô:
Thiệu Chi Hành không đẹp trai bằng anh.

Đúng vậy, vì vậy hai người trai xinh gái đẹp như chúng ta nên ở bên nhau.
Kiều Đông Dương không giận nổi nữa, bật cười.
Em yên tâm, anh sẽ không để Tổng giám đốc Thiệu chịu thiệt thòi.

Hả? Sao lại nói thế?

Kiều Đông Dương thở dài:
Cái tên Thiệu Chi Hành này khiến người ta rất giận. Tâm mắt đầu tư chuẩn xác độc đáo, còn biết cách làm người. Chỉ một lần đầu tư vào Khoa học kỹ thuật Đông Dương đã lấy được cổ phần, tỷ lệ hồi vốn 50%. Hơn nữa, còn khiến anh nợ anh ta một ân tình...


Khôn khéo đầu có sai, tiện người lại mình mới là cảnh giới cao nhất của con người.

Nghe thấy cô khen ngợi tình địch, dù biết đây là sự thật nhưng trong lòng Kiều Đông Dương vẫn thấy khó chịu, anh đột nhiên dừng lại ôm vai Trì Nguyệt:
Nếu anh không xuất hiện, em có ở cạnh Thiệu Chi Hành không?

Thế nhưng, có lẽ anh ta là nam phụ không có cảm giác tồn tại nhất trong lịch sử.
Không tiếp cận, không làm phiền, không chen chân. Từ khi Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương xác định quan hệ, anh ta chỉ đứng từ xa nhìn, lúc cần đến sẽ xuất hiện, không cần đến lại biến mất. Ngoại trừ công việc thì không thường gọi điện và nhắn tin, không làm phiền đến người khác, bất kỳ ai ở bên cạnh người thế này cũng cảm thấy thoải mái...
Trì Nguyệt ngạc nhiên.
Sao lại đưa ra giả thiết này chứ?
Chắc là không.
Cô nói thật:
Trước khi quen biết anh, em đã biết anh ấy rất lâu rồi, nhưng bọn em vẫn chỉ qua lại bình thường, không nảy sinh tình cảm.


Coi như đôi bên đều có lợi.
Kiều Đông Dương hừ lạnh, lại nhìn sang Trì Nguyệt:
Hơn nữa, anh ta cũng là người tử tế.

Người sáng suốt đều biết anh ta thích Trì Nguyệt.

Anh sẽ cảm thấy em đang lấy thân báo đáp, trả ơn...

Trì Nguyệt bật cười kéo tay anh:
Nếu em thích trả ơn như thế thì đã cưới Thiệu Chi Hành từ lâu rồi.


Chắc anh ta đang chờ, chờ em lớn lên!
Kiều Đông Dương nói đúng trọng điểm vạch trần sự thật, sau đó cười đắc ý:
Những người đàn ông quá trưởng thành cũng không phải chuyện tốt, liên tục cân nhắc công việc thì cũng thôi, nếu trên mặt tình cảm cũng như vậy thì đó là thất bại lớn nhất. Nếu anh ta chủ động giống anh, có lẽ đã ôm người đẹp về từ lâu rồi.

Nói đến ôm người đẹp về, giọng anh còn hơi chua xót.
Trì Nguyệt quay về căn nhà cũ. Mấy căn nhà đất đứng sừng sững trong cát vàng, trên tường viết chữ
phá dỡ' rất to. Ánh nắng lướt qua cồn cát chiếu xuống nóc nhà, chiếu sáng ký ức thời thơ ấu của cô, quả khứ như đang ở ngay trước mắt, nhưng cuộc đời cô đã sang trang mới.
Đứng nhìn một lúc, cô thở dài:
Đi thôi, về nhà thôi.

Lúc anh ta gặp Kiều Đông6 Dương thấy rất xấu hổ.
Kiều Đông Dương như đã mất trí nhớ, hoàn toàn không nhắc đến chuyện lúc trước:
Du tổng, anh đến đây một l5át.

Trì Nguyệt không nhịn được cười:
Như anh không thể gọi là chủ động, phải gọi là mặt dày.
Kiều Đông Dương nghiêm nghị nhìn cô:
Cô Trì, anh chính thức tuyên bố lời em nói đều đúng!

Ha ha, anh biến đi, vớ vẩn!

Kiều Đông Dương nói làm là làm, ngày hôm sau đã tuyên bố việc lắp đặt camera giám sát ở Nguyệt Lượng Ố, lúc đầu tổ dự án không đồng ý kế hoạch này, muốn lắp đặt toàn diện cần đầu tư một khoản tiền lớn, nhưng cuối cùng vẫn bị Kiều Đông Dương thuyết phục.
Kiều Đông Dương nhìn vẻ mặt cô, hất cằm về phía mấy căn nhà:
Em không nỡ à?


Em chỉ hơi bùi ngùi thôi.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Không ngờ Nguyệt Lượng 8 sẽ có ngày hôm nay.

Anh gõ nhẹ đầu ngón tay vào bản đồ quy hoạch Nguyệt Lượng Ổ ở trên tường:
Tôi muốn lắp đặt camera giám sát ở toàn bộ những khu vực này, anh lên kế hoạch cho tôi, tôi phải nhận được bản kế hoạch này vào sáng mai!


Hả?
Du Vinh ngơ ngác, lập tức vui vẻ:
Được được, tôi đi làm ngay!
Có thể lấy công chuộc tội cũng khiến trong lòng Du Vinh thoải mái hơn.

Đó là em.


Được rồi, coi như đó là em đi. Đây cũng là sự thật.
Trì Nguyệt hất tóc, mỉm cười đáng yêu:
Anh hiểu em mà, trên mặt tình cảm không có chuyện tạm bợ, Thiệu Chi Hành cũng hiểu rõ điều này, cho nên... Dù không có anh, anh ấy cũng không theo đuổi em.

Ánh mắt cô đầy sự cảm động, Kiều Đông Dương lại không thích:
Đừng nhìn anh như vậy.


???

Trì Nguyệt:
Anh ấy là người tốt.

Kiều Đông Dương cười:
Một người tốt khôn khéo.

Sở dĩ con người hay đi đường vòng là vì lúc đưa ra quyết định không biết được hướng đi trong tương lai. Nếu Kiều Đông Dương biết trước hướng phát triển trong vụ kiện nhà họ Kiều, biết mình sẽ nhanh chóng đòi lại tập đoàn Kiều thị, Thiệu Chi Hành sẽ không có cơ hội lấy cổ phần.
Nhưng anh ta thật sự giúp đỡ rất nhiều vào thời điểm quan trọng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.