Chương 432: Vấn đề khó giải quyết
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1631 chữ
- 2022-02-06 08:00:14
Trì Nguyệt nhớ những lời Trịnh Tây Nguyên đã nói lúc trước, cũng nhớ đã đồng ý sẽ giúp anh ta nên không tiện từ chối, hơn nữa đây cũng là một 8cách tuyên truyền cho Cát Khẩu, cô nhìn Kiều Đông Dương ra hiệu với anh.
Nhưng Kiều Đông Dương lại bỏ qua ánh mắt cô, nhìn về phía Vư3ơng Tuyết Nha.
Hả?
Vương Tuyết Nha nháy mắt trêu:
Anh định khen tôi đẹp à?
Đương nhiên.
Trịnh Tây Nguyên cười khẽ, lại nhìn về phía Trì Nguyệt:
Trong lòng Kiều Đông Dương, có lẽ Trì Nguyệt là người đẹp nhất, nhưng trong lòng tôi thì Tiểu Ô Nha đáng yêu hơn. Là vẻ đẹp chân thực, gần gũi.
Đúng như dự đoán, Kiều Đông Dương nắm lấy sơ hở trong lời nói của anh ta:
Ngại cướp người trong phòng thí nghiệm của tôi, vậy cướp người bên cạnh tôi thì không ngại sao? Trì Nguyệt là vợ chưa cưới kiêm trợ lý của tôi, chúng tôi yêu thương nhau như hình với bóng, chia xa một giây cũng có thể ngạt thở mà chết, cậu đang muốn hại chết ai hả?
Trịnh Tây Nguyên:
..
Anh nói đúng.
Anh ta híp mắt lại:
Em cũng không biết tại sao lại mời cô ấy nữa. Nhưng... Nhìn cô ấy trở nên như thế này lại hơi áy náy.
Bây giờ cô ta làm sao? Bây giờ cô ta rất tốt, công việc ổn định, cuộc sống yên bình, ngày nào cũng sống rất vui.
Em không nỡ.
Trịnh Tây Nguyên nuốt nước bọt:
Lúc thấy cô ấy ghét bỏ bản thân, trong lòng em rất khó chịu.
Đồng cảm?
Kiều Đông Dương cười lạnh:
Người ta đâu cần điều này.
Hai cô gái vừa nói vừa cười.
Kiều Đông Dương yên lặng nhìn Trịnh Tây Nguyên, cũng cầm một miếng dưa hấu lên ăn.
Tôi nhớ năm trước chúng ta từng quay một video, lúc ấy đại sứ hình tượng là Tiểu Ô Nha nhỉ? Chẳng lẽ cậu cho rằng Tiể9u Ô Nha không thích hợp? Năm đó cô ấy quay đoạn video này đã dụ được kẻ trộm cây, không phải càng có sức ảnh hưởng hơn Trì Nguyệt sao?
<6br>Anh vừa nói vậy, Trì Nguyệt không tiện phủ nhận nữa.
Trịnh Tây Nguyên cũng vậy, Kiều Đông Dương đang ném cho anh ta một vấn đề có 5thể mất mạng.
Trịnh Tây Nguyên kỳ quái nhìn anh, rít một hơi thuốc, đột nhiên mỉm cười.
Tuy anh giỏi hơn em trong rất nhiều chuyện, nhưng em không ngờ lại bị anh dạy dỗ về vấn đề phụ nữ.
Cậu không có mặt.
Trịnh Tây Nguyên nhìn anh, lại rít một hơi, cười nói.
Anh ta nghĩ đến lời lẽ mỉa mai vừa rồi của cô. Sau khi rời khỏi
Người Đi Dưới Trời Sao
, vì vấn đề sức khỏe nên cô không hề rèn luyện, không thể vận động mạnh, hậu quả rõ ràng nhất là cơ thể mập lên, bây giờ Vương Tuyết Nha béo hơn lúc quay video rất nhiều.
Trịnh Tây Nguyên thấy hơi xấu hổ. Anh ta nhìn Vương Tuyết Nha, nửa đùa nửa thật hỏi:
Tiểu Ô Nha có thể xin nghỉ phép không? Chỉ mấy ngày thôi. Tôi cũng hy vọng có thể mời người từng làm đại sứ hình tượng, nhà khoa học nữ tương lai...
Em biết chứ.
Trịnh Tây Nguyên cười khổ:
Anh coi em là ai? Em chỉ hy vọng cô ấy vui vẻ, không có ý gì khác.
Lòng tốt bụng vớ vẩn.
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta, khịt mũi coi thường:
Vì sao cậu vẫn chưa rút được bài học chứ? Lòng tốt bụng vớ vẩn này của cậu đã hại bao nhiêu phụ nữ rồi? Tôi cho cậu biết, suy nghĩ của phụ nữ và đàn ông khác nhau, cậu đối xử tốt với người ta là có mưu đồ gì? Cậu nói cậu tốt bụng thì ai tin? Cậu là Giả Bảo Ngọc à, không phải chị gái cũng là em gái, người ta cần sao? Người ta chỉ cảm thấy cậu có suy nghĩ khác, hiểu chưa?
Kiều Đông Dương:
Tôi thấy cậu đang muốn đến ăn chực.
Trịnh Tây Nguyên cười ha ha, đột nhiên nhìn lướt qua Vương Tuyết Nha. Cô cũng đang cười nhưng khi nụ cười vụt tắt lại thoáng hiện ra vẻ cô đơn khiến người ta đau lòng.
Nếu nói về lợi ích, đương nhiên hiệu ứng tuyên truyền của Vương Tuyết Nha không bằng Trì Nguyệt, nhưng anh ta có thể nói thẳng ra sao?
Vương Tuyết Nha nằm cũng trúng đạn, cười nói:
Mọi người đừng kéo tôi ra làm trò đùa. Với dáng vẻ sắp béo thành heo này của tôi thì đầu thể lên hình được? Đâu phải chương trình ẩm thực, so xem ai ăn nhiều hơn... Ha ha!
Ngón tay Trịnh Tây Nguyên cứng đờ, anh ta cau mày nhìn cô.
Em có sự hiểu lầm gì về hình tượng của mình sao?
Tôi?
Vương Tuyết Nha ngơ ngác nhẹ nhàng đặt cốc nước trong tay lên bàn, mỉm cười lắc đầu:
Tổ chương trình các anh thiếu người ăn cơm à? Còn là cái loại một lần ăn ba bát? Mời tôi đi ăn cơm sao?
Cô rất thiếu tự tin về bản thân, dùng trò đùa để che giấu sự lo lắng trong lòng.
Không phục à?
Không dám. Anh kết hôn trước em là em đã chịu phục rồi.
Nói xong, anh ta nghiêm túc nhìn Kiều Đông Dương:
A Kiều, đến bây giờ em cũng không dám tin, anh lại kết hôn nhanh như vậy.
Sao nào, không nỡ à?
Không thể không tuân thủ lời hứa lúc trước, cô là người coi trọng chữ tín.
Trịnh Tây Nguyên vui vẻ nhướn mày, nhìn Kiều Đông Dương đang tỏ ra lạnh lùng rồi cười hì hì nói:
Đương nhiên sẽ nhanh chóng sắp xếp theo thời gian của cô. Mai Y sẽ tìm cô bàn bạc cụ thể, nhiệm vụ của tôi chỉ là đến bàn bạc việc này, nói rõ ràng với cô...
Trì Nguyệt:
Sao thế? Giận rồi à?
Mình...
Vương Tuyết Nha lắc đầu, giọng nói đầy cảm xúc hỗn loạn vì do dự và không chắc chắn, dường như đang che giấu điều gì đó, cô lắc đầu hai lần:
Mình không làm được.
Cứ rảnh rỗi là phải đâm bạn thân hai nhát!
Trì Nguyệt nháy mắt:
Cùng đi đi, hai người đẹp Châu Á song kiếm hợp bích... quét ngang Cát Khâu.
Vương Tuyết Nha im lặng nhìn cô.
Dĩ nhiên không phải vì nguyên nhân này.
Trịnh Tây Nguyên cười lúng túng, nói với Kiều Đông Dương:
Không phải Tiểu Ô Nha là người trong phòng thí nghiệm sao? Sao em có thể cướp người với anh.
Lời nói đầy sơ hở thế này, Trịnh Tây Nguyên vội dừng lại, hận không thể tát mình.
Trịnh Tây Nguyên trợn mắt lườm anh:
Anh biết em đang nói gì mà.
Lúc trước Vương Tuyết Nha xinh đẹp, tự tin, lạc quan, lúc mỉm cười khóe mắt còn cong lên, ở cạnh ai đều có thể khiến người ta cảm thấy cô rất hấp dẫn. Bây giờ tuy cô cũng cười, cũng vui vẻ, trông rất ngây thơ, nhưng bọn họ đều biết đã khác trước.
Cậu không được thì ai được?
Trì Nguyệt dùng tăm xiên một miếng dưa hấu nhét vào miệng cô:
Cứ quyết định vậy đi. Tổng giám đốc Vương bá đạo đầu rồi?
Vẻ mặt Vương Tuyết Nha hơi khó xử, nhưng nhìn đôi mắt sáng ngời của Trì Nguyệt, lại từ từ mỉm cười:
Được, mình đành tiếp tục làm lá xanh cho tiểu tiên nữ nhà mình vậy.
Cuộc nói chuyện của đàn ông thường không quanh co, nhất là mối quan hệ của Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên, càng có thể thoải mái nói chuyện không hề giấu giếm.
Tôi khuyên cậu.
Kiều Đông Dương nói:
Nếu không có suy nghĩ này thì đừng dây vào.
Đến tối, mọi người ăn cơm uống rượu trong nhà Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương gọi Trịnh Tây Nguyên sang một bên:
Cậu có ý gì?
Trịnh Tây Nguyên né tránh ánh mắt anh, đưa cho anh một điếu thuốc, tự châm lửa rồi chậm rãi ngậm vào trong miệng:
Ý gì là sao?
Vì sao lại mời Vương Tuyết Nha?
Chậc! Không phải là anh đề nghị sao? Anh nói vậy không phải vì muốn và mặt em à?
Cũng may, bây giờ cô đã hiểu, người đàn ông này đã quen nghĩ một đằng nói một nẻo, thường vì nể mặt người ta chứ không phải xuất phát từ sự chân thành. Vương Tuyết Nha xích lại gần Trì Nguyệt:
Cậu nghe thấy chưa? Cậu là tiên nữ đẹp đến mức không chân thực, không dính khói lửa nhân gian... Mình là người bình thường rất gần gũi.
Trì Nguyệt:
... Không phải rất rõ ràng sao?
ĐM!
Vương Tuyết Nha vỗ vai cô:
Chị đây bị cậu làm tổn thương nhiều năm vậy rồi, vậy mà bây giờ cậu còn cảm thêm một dao.
Mę nó!
Lý do từ chối này.
Anh ta giơ ngón tay cái với Kiều Đông Dương:
Em phục anh rồi.
Mọi người đừng nói đùa nữa.
Trì Nguyệt nở nụ cười, tìm đường lui cho Trịnh Tây Nguyên:
Phải quay mấy ngày? Nếu kịp thì tôi có thể giúp một chút.
Trái tim Vương Tuyết Nha run rẩy, lúc trước anh ta cũng vậy, rõ ràng không yêu nhưng sẽ nói một vài lời khiến cảm xúc của cô bối rối.
Rất cưng chiều, rất ấm áp, dễ khiến người ta lạc lối...
Trịnh Tây Nguyên lắc đầu:
Em chỉ đột nhiên nhớ lại, có người từng chỉ lên trời thề, đời này ai kết hôn người đó là cháu trai...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.