Chương 433: Ba ruột
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1528 chữ
- 2022-02-06 08:00:12
Kiều Đông Dương tiễn Trịnh Tây Nguyên về, lúc quay về phòng thấy Trì Nguyệt đang gặm táo, cô nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn.
Hai người làm gì8 đó? Hai tên đàn ông lén la lén lút, có chuyện gì à?
Kiều Đông Dương hơi khựng lại:
Đi làm cháu trai.
Trì Nguyệt cắn miếng táo trợ3n to mắt nhìn anh, một lát sau mới chậm rãi buông xuống:
Vì việc hợp đồng à? Có phải trong lòng anh ta khó chịu không? Tìm anh đòi hỏi à...
Đúng vậy.
Kiều Đông Dương nghiêm túc nói:
Anh đã hy sinh bản thân vì em. Em nói xem, em định báo đáp anh thế nào.
Bất kể bà nói gì Trì Nguyệt đều gật đầu, không phản đối cũng không tham gia.
Những người được cô mời đến, ngoại trừ Vương Tuyết Nha chỉ còn lại Thiệu Chi Hành.
Vào buổi chiều xác định được ngày cưới, Trì Nguyệt đã gọi cho Thiệu Chi Hành, hy vọng anh có thể đến tham dự đám cưới. Đáng tiếc, Thiệu Chi Hành chúc mừng cô nhưng cũng tỏ ra tiếc nuối.
Phi! Ai không nỡ để anh đi? Trì Nguyệt liếc nhìn anh, cười gượng gạo:
Không phải anh còn chuyện quan trọng sao? Đi nhanh lên, không thì lại muộn mất.
Hình như là vậy, vậy anh đi trước.
Kiều Đông Dương bất đắc dĩ rời đi.
Trì Nhạn đi ra từ căn phòng bên cạnh, cũng đang gặm một quả táo. Cô nghiêng đầu nhìn Trì Nguyệt, khó hiểu hỏi:
Kiều Kiều không muốn đi, sao Nguyệt Nguyệt lại đuổi anh ấy đi? Có phải Kiều Kiều làm sai, làm Nguyệt Nguyệt không vui không?
Vu Phượng lại là người thích sĩ diện, bà chịu khổ cả đời, khó khăn lắm mới nở mày nở mặt một lần, chỉ muốn thông báo để người cả thiên hạ đều biết được.
Bà muốn mời tất cả mọi người.
Trì Nguyệt không thích chìm trong những câu chuyện cũ tồi tệ này, không muốn tốn tiền vì đám người này, nhưng cô hiểu tâm trạng của Vụ Phượng. Bởi vậy, về phần họ hàng nhà gái, cô để Vu Phượng thích làm sao thì làm. Gửi thiệp mời, gửi quà, đám họ hàng xấu hổ, hâm mộ, hối hận ngồi nghe bà kể chuyện say sưa, nghe bà tiếc nuối vì ông bà ngoại qua đời quá sớm, không được thấy cháu gái lấy chồng...
Trì Nguyệt đẩy anh:
Anh ta chỉ là một con chó độc thân đáng thương, anh đừng sợ.
Kiều Đông Dương:
Anh muốn ở lại, thảo luận danh sách khách mời trong đám cưới với em.
Không cần thảo luận, anh cứ quyết định là được. Em ủng hộ, em phối hợp.
Trì Nguyệt đã đẩy anh đến cửa phòng, Kiều Đông Dương còn đang tổn sức giãy giụa, đi từng bước nhỏ ra ngoài, vẻ mặt buồn rầu. Vu Phượng đi ra thấy tình cảnh này cũng giật mình.
Con làm gì thế? Sao lại đẩy thằng bé? Đứa bé này, chỉ biết bắt nạt Tiểu Kiều!
Trì Nhạn không cẩn thận trượt tay, quả táo rơi xuống đất. Trì Nguyệt giật mình khom lưng nhặt, không ngờ Trì Nhạn lại mím môi, nghẹn ngào nói:
Kiều Kiều không đi, Hầu Tử sẽ không đi, Kiều Kiều ở chỗ nào, Hầu Tử ở chỗ đó... Nguyệt Nguyệt, sau này em đừng đuổi Kiều Kiều đi, được không?
Trì Nguyệt:
...
Đám cưới của Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt sẽ diễn ra vào ngày mười tám tháng Chạp âm lịch, là tháng đầu tiên trong năm mới theo lịch dương, danh sách họ hàng và bạn bè đã được quyết định. Trì Nguyệt không có nhiều họ hàng, bạn bè lại càng ít hơn. Ngày xưa, vì Vu Phượng sinh ra hai đứa con gái lỗ vốn, còn ly hôn dẫn theo hai đứa bé sống những ngày tháng nghèo khổ nên gần như cắt đứt quan hệ với tất cả họ hàng, vậy mà bây giờ họ hàng lại mọc lên như nấm.
Theo ý của Trì Nguyệt, không mời một ai hết.
Nếu năm đó những người này chịu giúp đỡ thì sao Trì Nhạn lại phải nghỉ học?
Đám họ hàng sợ nhà cô đến vay tiền nên đã phân chia rõ giới hạn với ba mẹ con bọn họ, đến nay chuyện này vẫn còn sống động như diễn ra ngay trước mặt.
Đây là mẹ ruột sao?
Trì Nguyệt vội vàng buông tay, liếc mắt ra hiệu với Kiều Đông Dương, cười hì hì nói:
Mẹ, con đâu có bắt nạt anh ấy, con đang tiến anh ấy.
Đúng vậy, di.
Kiều Đông Dương nở nụ cười giả tạo:
Con và Nguyệt Nguyệt đang đùa chút thôi, cô ấy không nỡ để con đi...
Trì Nguyệt:
...
Vu Phượng trợn mắt nhìn sang, Trì Nguyệt không dám nhìn vào mắt mẹ:
Đâu có, chị nghe nhầm rồi. Chị, chị tằm chưa? Có muốn đi ngủ không. Đi nào, em đưa chị về phòng...
Cô kéo Trì Nhận muốn chuồn đi.
Mỗi lần anh nói vậy ch6ắc chắn là muốn đòi nợ. Trì Nguyệt liếc nhìn anh rồi nhìn đồng hồ trên điện thoại:
Hôm nay không kịp báo đáp rồi. Tối nay Tiểu Ô Nha muốn ở cùng em.5 Đi thôi, em đưa anh ra ngoài.
Kiều Đông Dương:
... Bây giờ anh đến khách sạn sẽ bị Trịnh Tây Nguyên cười vào mũi.
Việc này không quan trọng.
Rất quan trọng, đây là tôn nghiêm đàn ông.
Tôi đang ở nước ngoài, sợ sẽ không kịp quay về tham dự đám cưới của em.
Nước ngoài?
Đã mấy ngày rồi Trì Nguyệt không liên lạc với anh, nghe vậy hơi ngạc nhiên:
Sẽ ở đó đến sang năm sao?
Thiệu Chi Hành mỉm cười:
Có lẽ phải ở khoảng nửa năm. Nhưng em yên tâm, tôi chắc chắn sẽ gửi quà đến.
Người không đến thì đừng tặng quà. Cứ như tôi đang đòi quà của anh vậy.
Trì Nguyệt cũng cười:
Anh đi vì việc công hay việc riêng, sao ở lại lâu thế?
Thiệu Chi Hành thường xuyên ra nước ngoài, nhưng ít khi nào vừa đi đã ở lại tận nửa năm, Trì Nguyệt thấy hơi bất ngờ nên không nhịn được hỏi. Nhưng Thiệu Chi Hành cũng không có ý trả lời, chỉ cười khẽ rồi nói sang chuyện khác.
Trì Nguyệt nhớ rất rõ, vì đồ ăn của cả nhà nên mẹ phải hèn mọn đi khóc lóc cầu xin mợ, nhớ rất rõ ông ngoại đã ném một túi gạo rồi mắng chửi đuổi ba mẹ con cô ra khỏi nhà, nhớ ánh mắt ghét bỏ xen lẫn bất đắc dĩ của bà ngoại, nhớ cô nhỏ thầy cô tan học về nhà đã vội vàng đi đường vòng, nhớ anh họ thấy các cô đến nhà thì vội vàng giấu bánh kẹo dưới gối đề phòng bị cướp...
Khi còn bé Trì Nguyệt từng chịu uất ức, từng chịu thiệt thòi, nhưng khi lớn lên đã bình tĩnh hơn nhiều. Phần lớn mọi người đều tránh hại tìm lợi, sợ họ hàng nghèo đến nhà vay tiền, sợ Vu Phượng kéo theo hai đưa con gái chìa tay xin bọn họ, sợ gặp rắc rối...
Đây là bản chất của con người, cô cũng không trách móc gì. Nhưng những người này đã không còn là họ hàng của cô nữa.
Giá cả này tương đương với tặng không. Cho đến hiện tại, mấy siêu thị không người đều ở trong trạng thái có lợi nhuận, người bình thường sẽ không từ chối việc cho không tiền.
Nhưng Trì Nguyệt không muốn chiếm lợi như thế.
Anh cứ giữ lấy cổ phần đi, không có sự ủng hộ của một cổ đông lớn như anh, e rằng tôi cũng không thực hiện được. Anh Thiệu, nếu anh bận việc làm ăn thì cứ làm việc của anh trước, không cần quan tâm phần việc đó, tôi sẽ tìm người quản lý rồi gửi báo cáo hàng tháng cho anh.
Thiệu Chi Hành biết cô đang viện cớ. Có Kiều Đông Dương làm chỗ dựa, sao lại sợ không quản lý được mấy cửa hàng chứ?
Có cả việc công lẫn việc riêng, không thể không giải quyết.
Ồ... Vậy được rồi.
Trì Nguyệt nghe được hàm ý, cảm thấy chắc anh không muốn xuất hiện ở đám cưới, trong lòng thấy hơi khó chịu nên không hỏi nhiều nữa, trò chuyện về việc kinh doanh thêm một lát rồi cúp máy. Cô vừa đặt điện thoại xuống thì nhận được tin nhắn của Thiệu Chi Hành.
Anh uyển chuyển nói cho Trì Nguyệt biết, đầu năm sau anh định chuyển đổi trọng tâm kinh doanh, có lẽ không có thời gian quản lý một loạt siêu thị không người chuyên bán đồ người lớn này, anh hy vọng có thể chuyển nhượng cổ phần của mình cho Trì Nguyệt. Đồng thời, anh còn đưa ra giá tiên rất thấp.
Thế nhưng anh không phải kiểu ép buộc người khác, cô đã không muốn, vậy thì anh cũng đồng ý với cô.
Làm phiền em rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.