• 1,487

Chương 434: Ba ruột


Nửa tháng sau đã hoàn thành lắp đặt mạng lưới giám sát điện tử ở Nguyệt Lượng Ổ, nhưng chưa yên bình được hai ngày, đám trộm cây kia lại 8hành động.

Bọn chúng không thể phá hỏng cây cối nên đã phá hỏng đường mạng, hoặc dùng cách thức cực đoan hơn là che đầu và mặt, 3lợi dụng bóng đêm và thời tiết xấu trong sa mạc để âm thầm chạy vào gây chuyện. Bọn chúng như những con gián giết không chết, bắt lại có9, bắt lại có, lửa rừng cháy không dứt, gió xuân thổi tới lại bùng lên, khiến người ta vô cùng đau đầu.
Hôm nay bọn chúng dám chặt cây, vậy tương lai còn làm những chuyện gì nữa? Anh suy nghĩ một lúc lâu, cho đến khi điếu thuốc trên ngón tay cháy hết, suy nghĩ tròn nửa tiếng mới gọi cho Quyền Thiếu Đằng.

Này! Có gì thì nói, có rắm nhanh đánh.
.
Chắc chắn tên này cũng không có bạn bè. Kiều Đông Dương cười hỏi:
Nếu tôi nói có chuyện ma quái thì sao?


... Điều này. Tôi cũng không tiện từ chối nữa.


Quá sáng suốt. Vậy mà cũng đoán được.
Kiều Đông Dương nhìn cồn cát trùng điệp bên ngoài trấn Vạn Lý:
Gần đây Nguyệt Lượng Ổ có kẻ trộm, đội trưởng Quyền không ra tay thì không được.

... Cái gì?
Quyền Thiếu Đằng như bị chọc tức:
Chó săn Kiều, anh coi tôi là ai? Giết gà dùng dao mổ trâu, anh không cảm thấy tội lỗi sao?


Đây không phải trộm vặt, mà là kẻ trộm chuyên nghiệp.

Kẻ trộm chuyên nghiệp cũng không thuộc sự quản lý của tôi. Đi ăn cưới còn rắc rối như vậy, không ăn!

Quyền Thiếu Đằng cười lạnh:
Tôi phải tiết kiệm tiền cưới vợ! Lần trước đã đưa hết số tiền riêng vất vả dành dụm nhiều năm cho anh rồi. Anh còn muốn mọi tiên của tôi? Không có cửa đâu!
b, tấm thẻ kia là để thuê một mảnh đất ở nhà gỗ nhỏ, cũng là tiền thù lao khi thiết kế người máy Thiên Lang.
Đến nay Kiều Đông Dương vẫn không biết trong thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền, suýt nữa đã quên mất chuyện này.
Tôi nói này đội trưởng Quyền, anh là đàn ông không thiếu ăn thiếu uống mà lại thích ăn chực... Sao lại sống khổ sở như vậy?

Anh biết cái gì chứ. Tôi phải nuôi sở thích của mình. Rất tốn tiền!


Nói vậy mất tình cảm lắm...

Chúng ta chưa từng có tình cảm.


Vậy bây giờ có tình cảm cũng không muốn nhỉ? Anh chuẩn bị tiền mừng bao nhiêu?


Chẳng trách anh không có bạn gái, hóa ra không nuôi nổi.
Kiều Đông Dương cười:
Được rồi, thấy anh đáng thương như thế, tôi cho phép anh đến ăn uống chùa. Ừ, lần này anh nợ tôi trước. Sau này anh kết hôn, chúng ta thanh toán xong.


Tôi thèm tin anh chắc! Anh là đồ xấu xa!
Giọng Quyền Thiếu Đằng rất thoải mái xen lẫn vẻ cười cợt, chỉ một câu đã vạch trần ý định của Kiều Đông Dương:
Có phải Nguyệt Lượng ổ lại xảy ra chuyện gì không? Anh quanh co lòng vòng mời tôi rời núi, có phải muốn lợi dụng tối không?


Anh thích cái gì?


Cái này thì nhiều lắm, người máy chỉ là một trong số đó. Có cái còn đắt hơn nhiều.

Đêm đó, Kiều Đông Dương n6hận được điện thoại của Du Vinh, châm một điếu thuốc đi ra ban công khách sạn, yên lặng quan sát thị trấn sa mạc dưới màn đêm.
Đ5ây là tâm huyết của anh, là niềm hy vọng của Nguyệt Lượng B và Cát Khâu.

Ha ha! Chỉ cần anh tìm tôi, chắc chắn không có chuyện tốt.

Kiều Đông Dương xoa trán:
Lần này đúng thật có chuyện tốt.


Đôi mắt của lão Kiều bị mù rồi à?
Kiều Đông Dương nghiến răng:
Tôi kết hôn, mời anh đến tham dự đám cưới được không?


Kết hôn? ĐM!
Quyền Thiếu Đằng hét lên như phát hiện bí mật cực lớn:
Chó săn Kiều, anh muốn tôi tốn tiền hả?


Buồn cười!

Trì Nguyệt nhận được tin tức Trì Trung Dũng lại đến nhà làm loạn, vội vàng chạy từ Nguyệt Lượng Ổ về nhà, không nói câu nào đã muốn đuổi ông ta đi.

Không cho đồng nào hết.
Quyền Thiếu Đằng cười lạnh:
Lớn ngần này rồi, tôi toàn đi ăn chực! Phải mang theo quà thì không đến!


... Vắt cổ chày ra nước. Tôi nghĩ anh đâu có nghèo! Sao lại bủn xỉn thể chứ?

Kiều Đông Dương cười khẽ:
Đội trưởng Quyền có tinh thần quả nhỉ? Không ngủ à?

Nói nhảm! Tôi mà ngủ thì anh nói chuyện với quỷ à?
Quyền Thiếu Đằng ở đầu bên kia điện thoại vẫn nói chuyện dứt khoát ngắn gọn như trước:
Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?

Kiều Đông Dương lại cười.
Không biết vì sao, trước khi anh gọi điện còn thấy rất bực bội, nghe cái tên này nói chuyện xong lại không nhịn được cười, cả người thả lỏng.

Không có việc gì thì không được tìm anh sao?


Mười tám tháng Chạp, chờ anh đấy.

Trì Nguyệt không ngờ có một ngày người ba ruột đã mất liên lạc hơn hai mươi năm lại tìm đến. Hơn nữa, còn dùng vẻ mặt lưu manh không biết xấu hổ, không che không giấu cười toe toét đến đây. Đầu tiên là tỏ ra quan tâm con gái, muốn xoa dịu mối quan hệ. Sau đó bị đối xử lạnh nhạt, lại vừa đấm vừa xoa quấn lấy Vu Phượng nói tình cảm vợ chồng, ít nhất mười lần nói câu
một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm
, tỏ ra mình là một người cha đáng thương, muốn Trì Nguyệt làm tròn bổn phận con cái.

Mẹ, sau này còn đến nữa, không cho phép bọn họ vào nhà.


Đúng vậy, Trì Trung Dũng không đến một mình, còn dẫn theo bác gái Trì Nguyệt và... em trai cùng cha khác mẹ của Trì Nguyệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.