• 1,487

Chương 435: Mất mặt hay không


Vì sao mấy người đàn bà chanh chua chửi đổng thường thẳng?

Vì trên thế giới này có một loại logic kỳ quái. Lúc cãi nh8au, ai to tiếng, ai hung dữ, ai không biết xấu hổ thì người đó thẳng. Hôm nay là lần đầu tiên Trì Nguyệt gặp người ba này, s3au khi được mở mang tầm mắt còn thấy may mắn nữa.

Cũng may người ba này đã từ bỏ cô, cô không nhận sự dạy dỗ của ông9 ta, nếu không cuộc đời này sẽ bị dạy dỗ sai lầm.
Cảnh sát Bành bình tĩnh cẩn thận xem thẻ căn cước, đưa cho vị cảnh sát đi cùng để anh ta ghi chép lại.
Rồi anh ta lại nói với Trì Trung Dũng:
Tôi không cần biết giữa các người có thù oán gì, nhưng ông đến nhà làm loạn là không đúng rồi, biết chưa?


Tôi tìm con gái tôi, ba ruột tìm con gái thì có gì sai?


Thôi được rồi. Đừng khóc nữa, có việc gì từ từ nói.
Cảnh sát Bành cau mày:
Đứng lên nói chuyện đi.


Ôi, cái chân này của tôi, ngày đó vì đi tìm con gái mà ngã một phát, đến nay còn chưa khỏi hẳn, tiền thuốc men...


Vậy ông cứ ngồi đi.
Cảnh sát Bành ngắt lời ông ta, chỉ vào Trì Nguyệt:
Đây là con gái ông?
Trì Trung Dũng vội vàng lấy thẻ căn cước ra, vẻ mặt lập tức thay đổi cứ như chú hề trong rạp xiếc:
Vâng vâng vâng, đồng chí cảnh sát, cậu xem đi, chúng tôi cùng một họ, không được tôi còn có thể xét nghiệm D... DNA gì đó với nó.

Cảnh phim này được diễn rất trọn vẹn.
Trì Nguyệt thấy cảnh sát Bành hơi nhướn mày, không nhịn được cười.
Một năm bốn mùa, không biết cảnh sát đã phải giải quyết bao nhiêu vụ tranh chấp nhỏ nhặt như thế nào. Trò trẻ con này sao thoát được ánh mắt của anh ta?
Ông ta lựa chọn về sau.
Dù như thế nào, vì đứa con út của ông ta, dù mất mặt cũng phải cần được một miếng thịt trên người Trì Nguyệt...
Đừng tưởng mày cười thì trốn được, mày chắc chắn phải cho tao tiền! Không muốn cho cũng phải cho!


Tôi không cho, ông định cướp chắc?

Cướp? Tao là ba mày, mày là con tao!

Vụ Phượng giận đến mức cả người run rẩy, suýt thì ngất đi.
Bác gái còn trơ trẽn đứng bên cạnh khuyên.
Đứa con út quỳ gối bên cạnh lau nước mắt, đau đớn nói ba quá khổ.
Khó khăn lắm cảnh sát Bình mới có thể dùng cười, nghiêm túc nói với Trì Trung Dũng:
Ông và Vu Phượng đã ly hôn từ lâu, hai người không có quan hệ vợ chồng, không có quyền lợi và nghĩa vụ giữa vợ chồng. Đây là nhà Vu Phượng, về tình về lý, ông không có quyền vào nhà làm loạn. Đi thôi, đi thôi, muốn kiện cáo gì thì lên tòa án, dựa vào trình tự pháp luật để giải quyết, có làm loạn cũng vô dụng.


Đúng!
Trì Nguyệt lại đổ thêm dầu vào lửa:
Cảnh sát Bành, ông ta theo dõi, quấy rối, sỉ nhục... Đã đe dọa đến sự an toàn của mẹ tôi một cách nghiêm trọng. Một người bạo lực như vậy, không cần tạm giam mấy ngày sao?


Tao nhổ vào!
Trì Trung Dũng giận đến mức cả người run rẩy, nhổ một cục đờm ra nhà rồi dùng để giày chà xát, chỉ vào Trì Nguyệt và cảnh sát Bành, bắt đầu nói năng lỗ mãng:
Tao đã nhận ra rồi, mày và tên cảnh sát này ké hát người khen hay, bọn mày cùng một lũ, chắc chắn tên cảnh sát này đã nhận được lợi ích từ nhà mày nên mới thiên vị...

Trì Nguyệt lấy điện thoại ra, liếc nhìn ông ta:
Được, ông có gan thì đừng sợ.


Đời này ông đây chưa từng sợ ai! Ông đây có lý, sợ cái gì?

Gần đây cảnh sát Bành vẫn đang giải quyết việc trộm cây, vừa quay về đồn đã nhận được tin tức, còn chưa kịp uống ngụm nước nào đã đội mũ cảnh sát.
Bác gái có đầu óc khôn khéo nên đã thấy rõ tình hình.
Bà ta cười nhẹ nhàng muốn hòa giải:
Có cãi nhau đến lúc trời tối cũng không có kết quả, còn lãng phí thời gian của cảnh sát, hay là để bác làm trung gian hòa giải cho hai bên. Trì Nguyệt, cháu xem bây giờ cháu đã sống tốt hơn. Cháu nói một con số, ba cháu nói một con số, mọi người bàn bạc ngay trước mặt đồng chí cảnh sát, lấy ra một con số hợp lý để giải quyết, không phải xong rồi sao!

Trì Nguyệt bật cười rồi lạnh lùng nói:
Đừng thăm dò ranh giới cuối cùng của tôi. Ranh giới cuối cùng của tôi là không cho một đồng nào hết! Tôi nhắc lại một lần nữa, tất cả các người cút hết cho tôi!


Không phải chúng ta đang bàn bạc sao? Bây giờ chúng tôi đã lớn, nhưng khi ông bỏ đi thì chúng tôi vẫn còn nhỏ... Đây là những thử ông nợ mẹ tôi, ông trả cho bà ấy thì tôi cũng trả cho ông phí nuôi dưỡng. Ông không cho, vậy tôi cũng không thể làm gì ngoài việc trả lại phí nuôi dưỡng cho mẹ tôi. Những năm qua bà ấy vừa làm cha vừa làm mẹ, nên được nhận hai phần...


Mày là đồ súc sinh bất hiếu với ba ruột...

Trì Trung Dũng vừa định mắng lại bị bác gái ngăn cản.

Đi, đi xem một chút!

Trì Nguyệt cũng hơi đồng cảm với cảnh sát Bành.
Anh ta vừa vào nhà, Trì Trung Dũng đã ngồi phệt xuống đất, vừa đấm chân vừa gào khóc. Ông ta nói lúc trước Vu Phượng qua lại với người đàn ông khác đuổi ông ta ra khỏi nhà. Ông ta nói những năm qua ông ta nhớ hai đứa con gái đến mức nào, Vu Phượng lại ngăn cản không cho ba con bọn họ gặp mặt, nói Vu Phượng xúi giục con gái căm thù ông ta, khiến người cha già đáng thương này lãng phí cả một đời...
Trì Nguyệt nghĩ như vậy, trong lòng không oán trách và mất mát nữa6, bình tĩnh hơn, cô cười lạnh, lười biếng nhìn bọn họ diễn trò như đang xem xiếc khỉ.

Mày cười cái gì?
Trì Trung D5ũng lạnh lùng nhìn nụ cười của cô, khuôn mặt bỏng rát.
Cần thể diện hay cần tiền?
Nói xong, cô nhìn cảnh sát Bành:
Cảnh sát Bành, không thể bắt mấy tên khốn vứt bỏ con gái, quấy rối vợ trước này à?

Cảnh sát Bành còn chưa kịp nói đã thấy Trì Trung Dũng đột nhiên lao lên, có lẽ trong lòng vẫn không tự hiểu rõ tình hình, cảm thấy cô gái trước mặt là đứa con gái ruột mà mình có thể tùy tiện mắng chửi, ông ta vung tay tới.

Muốn cho người bắt tao? Hôm nay ông đây sẽ dạy dỗ mày, để mày biết cái gì gọi là ba ruột!

Ánh mắt Trì Nguyệt lạnh lẽo.
Động tác của Trì Trung Dũng không nhanh, thật ra cô có thể tránh được nhưng cô lại không nhúc nhích.
Cô lạnh lùng nhìn ông ta, cắn răng chịu một cái tát.
Trì Nguyệt nhún vai:
Xin lỗi, trong sổ hộ khẩu nhà tôi không có thông tin của ba, tôi không biết ông là chó điên lao từ đầu ra. Tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát.


Báo cảnh sát? Hừ!
Trì Trung Dũng còn chưa lên tiếng, đứa con út béo lùn chắc nịch của ông ta đã nhảy dựng lên:
Đúng là được mở mang tầm mắt, lại có con gái báo cảnh sát bắt ba? Ba, đây là chị ruột của con sao?


Để nó báo cảnh sát đi, báo cảnh sát càng tốt. Tao cũng không tin cái nơi đất cằn sỏi đá này lại không phân biệt rõ phải trải, cảnh sát đến lại càng tốt, dễ giải quyết chuyện này...

Trì Nguyệt cau mày:
Gần đây có rất nhiều tin tức tương tự, tôi sợ lắm. Tôi nói cho anh biết, người này là lưu manh vô lại, anh đừng chờ đến lúc xảy ra chuyện mới thấy hối hận. Đến lúc đó, ai chịu trách nhiệm được?

Tuy cảnh sát Bành bực bội, nhưng đối mặt với những người ngang ngược thế này không thể không kìm cơn giận, nói:
Vốn không phải việc gì lớn, tôi đề nghị mọi người hãy thương lượng với nhau...


Được, tôi nghe theo cảnh sát Bành. Chúng ta thương lượng.
Trì Nguyệt nhìn sang Trí Trung Dũng:
Không phải ông luôn miệng nói yêu con như mạng sao, nhớ đến phát điên à? Được! Muốn tôi đưa tiền nuôi dưỡng cũng được, nhưng có đi phải có lại, ông trả tiền nuôi dưỡng chị em tôi trong những năm qua đi đã.

Khuôn mặt Trì Trung Dũng tái xanh:
Con nhãi này đang nói năng bậy bạ gì đó? Mày đã lớn rồi còn đòi tiền nuôi dưỡng?

Ông ta biết cô và Trì Nhạn đã lớn lên như thế nào không?
Những ký ức lướt qua trong đầu, ánh mắt Trì Nguyệt trở nên hung dữ, nụ cười trên môi càng vui hơn.
Trì Nguyệt:
Ông đang xúc phạm cá nhân, xúc phạm cảnh sát, tung tin đồn nhảm, tình tiết nghiêm trọng có thể tăng nặng hình phạt.

Cô nói xong lại đến gần vị cảnh sát đang ghi chép:
Anh cảnh sát, phiên anh ghi lại đầy đủ đừng bỏ sót. Ông ta là kẻ phạm tội thường xuyên, liên tục đến nhà làm phiền mẹ tôi, gần đây mẹ tôi bị suy nhược thần kinh, tim đập nhanh, mất ngủ, cao huyết áp, sức khỏe giảm sút nghiêm trọng, nếu để ông ta quấy rối tiếp nữa, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Đồn cảnh sát các anh không có cách nào xử lý sao?

Cảnh sát Bành nhìn cô:
...

Trì Nguyệt:
Cảnh sát Bành, ông ta liên tục làm phiền mẹ tôi, đe dọa, uy hiếp, ép chúng tôi cho tiền.
Trì Trung Dũng giận đến đỏ mặt, suýt nhảy dựng lên:
Tao làm phiền mẹ mày lúc nào? Mày là con gái tao, tao không thể đến nhà mày tìm mày à?

Trì Nguyệt:
Nhà này là của mẹ tôi, tôi không đứng tên trên hợp đồng đền bù nhà, căn nhà này không liên quan đến tôi. Mẹ tôi cũng không liên quan đến ông. Ông đến nhà bà ấy làm loạn là quấy rối, là uy hiếp!


Mày...
Trì Trung Dũng bị cô chọc giận không biết nói thế nào.
Trì Trung Dũng quá tức giận nên đã đánh mất lý trí, ông ta lại là người làm việc tay chân một thời gian dài, ra tay ác độc, sức lực rất lớn, một tiếng
chát
giòn giã vang lên, gò má Trì Nguyệt lập tức đỏ ửng, dấu tay chậm rãi hiện ra trên mặt.

Tất cả mọi người ngơ ngác, bao gồm cả Trì Trung Dũng. Ông ta nhìn Trì Nguyệt rồi lại nhìn tay mình.

Trì Nguyệt cũng nhìn ông ta, cô không che mặt thậm chí còn không có biểu hiện gì, tỉnh táo nói:
Cảnh sát Bành, tôi bị người ta đánh ngay trước mặt các anh. Anh xem mà làm!


Đã ra tay đánh người thì tính chất vụ việc sẽ khác, ba ruột đánh con gái là hành vi bạo lực giống như người ngoài. Cảnh sát Bành không phí lời với Trì Trung Dũng nữa, bắt ông ta đi luôn, Trì Trung Dũng rất hung hăng nhưng không thể làm được gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.