• 1,487

Chương 457: Ng y thơ như một đứa bé sơ sinh


Ông bà Vương ra về. Trì Nguyệt nhìn Vương Tuyết Nha, cô không hỏi gì mà chỉ đi rót một cốc nước ấm, đặt ở đầu giường:
Cậu muốn uống không?

8
Trì Nguyệt chậm rãi nâng giường bệnh lên, trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng Vương Tuyết Nha dựa vào đầu giường nhìn ánh mắt đầy ý cườ3i của cô lại dần trở nên căng thẳng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt cô.


Vậy đã được chưa?
Trì Nguyệt hỏi.


Được rồi.
<9br>
Trì Nguyệt nhìn Tiểu Ô Nha, đặt cốc nước vào trong tay bạn:
Cậu uống từ từ thôi, độ ấm có vừa không.

Đối mặt với ánh mắt truy hỏi của Trì Nguyệt, cô như một đứa bé yếu ớt rất muốn tìm một chỗ an toàn để trốn đi, nhưng trong lúc hốt hoảng lại không có chỗ để đi, không có đường để trốn.
Trong lúc im lặng, thời gian như dừng trôi.
Điều hòa trong phòng được điều chỉnh ở nhiệt độ thoải mái dễ chịu nhưng cả người cô lại ướt sũng mồ hôi, sống lưng ướt, trên trán cũng ướt.
Trì Nguyệt khó hiểu hỏi:
Không phải cậu bị hôn mê sao? Lúc hôn mê còn có thể nhớ được nhiều việc như vậy à? Sao có thể chắc chắn trong lúc đó có xảy ra chuyện gì hay không?

Vương Tuyết Nha mấp máy môi:
Hình như bọn họ cho mình uống thuốc gì đó, mình mơ màng có chút ý thức.
Trì Nguyệt giật mình:
Cậu có ý thức?

Ừ, hình như là mình... đang nằm mơ. Mình tưởng là anh ấy, nhưng lúc mình tỉnh lại không nhớ ra được, không biết rốt cuộc... có phải anh ấy hay không.

Trì Nguyệt hít thật sâu:
Nhưng tại sao những người đó lại cho cậu uống thuốc?

Cơ thể Vương Tuyết Nha co rúm lại.
Thấy cô căng thẳng như vậy, Trì Nguyệt bình tĩnh lại:
Chuyện này không trách cậu được, chỉ trách tên khốn Phạm Duy kia quá gian xảo!

Phạm Duy qua lại với rất nhiều cô gái, hiểu rõ điểm yếu của các cô gái, nhất là những cô gái như Vương Tuyết Nha sẽ rất sợ hãi điều này. Cộng thêm nơi anh ta hẹn Vương Tuyết Nha ở ngay trong trấn Vạn Lý, Vương Tuyết Nha không đề phòng cũng là điều dễ hiểu.

Nguyệt Quang Quang...
Vương Tuyết Nha hơi nghẹn ngào nhìn Trì Nguyệt, cảm thấy ngạt thở khó mà hô hấp:
Không phải mình không muốn nói cho cậu biết... Mà là mình, không có mặt mũi để nói ra.
Trì Nguyệt chậm rãi ngồi xuống:
Không vội, cậu có thể lựa chọn một vài chi tiết để nói cho mình biết.

Vương Tuyết Nha nức nở, ôm đầu nặng nề lắc:
Mình không còn mặt mũi làm bạn cậu nữa. Nguyệt Quang Quang, cậu thông minh thế mà sao mình lại đần như vậy? Sao mình có thể làm bạn cậu được? Mình thật sự rất xấu hổ.


Làm bạn bè chứ đâu phải cạnh tranh trí thông minh. Nếu cậu không ngu ngốc thì sao có thể làm nổi bật trí thông minh của mình, hả?
Trì Nguyệt cười trêu chọc.
Cô hơi dừng lại, đôi mắt đau buồn nhìn Trì Nguyệt chằm chằm:
Nghe ý của đội trưởng Quyền, anh Trịnh... rất sợ chuyện này.

Trịnh Tây Nguyên là người làm truyền thông, hiểu rất rõ sự ảnh hưởng của dư luận. Ở góc độ của anh ta, không chỉ lo lắng cho thể diện của mình mà còn phải quan tâm đến danh tiếng của công ty.

Vậy cậu thì sao?

Vương Tuyết Nha ngạc nhiên, sắc mặt trắng bệch:
Vậy không phải là anh ấy...

Hai chữ cuối cùng có âm mùi rất nặng, cô mặc quần áo bệnh nhân như một đóa hoa nhỏ bị bão táp tàn phá, nhanh chóng héo rũ, sau đó nằm ủ rũ nằm trên giường bệnh, không nói gì nữa.

Trên người cậu...
Trì Nguyệt nói được một nửa, lại đổi cách nói khác:
Đã đến mức nào rồi?
Vương Tuyết Nha xấu hổ cắn môi:
Chưa tới bước cuối cùng, cái khác... thì không biết.


Còn nữa.
Trì Nguyệt nhìn vào ánh mắt đầy bối rối của Tiểu Ô Nha, bàn tay nhẹ nhàng ôm chặt vai cô:
Tiểu Ô Nha, cậu phải nhớ kỹ. Dù video có bị lan truyền ra ngoài cũng không sao cả. Cậu là người bị hại, cậu không cần thấy xấu hổ, người phải xấu hổ là bọn chúng. Cậu không cần sợ hãi lời mỉa mai và sự soi mói của bất kỳ ai, cậu là cậu, dù trước kia hay bây giờ đều không thay đổi.

Vương Tuyết Nha che mặt, nỗi đau khổ khiến bả vai cô cứng đờ.

Mình đáng chết! Mình không trách ai khác, chỉ trách bản thân quá ngu. Hai lần gặp chuyện vì một người đàn ông, lần sau còn đau hơn lần trước! Cậu nói xem mình ngu đến mức nào? Nguyệt Quang Quang, mình ngu đến mức nào!

Trì Nguyệt thấy sắc mặt cô thay đổi thì hơi đau lòng.

Cậu không muốn nói cũng được. Nhưng mình không muốn cậu tự làm mình buồn bực, nếu cậu không thể nói chuyện này ở trước mặt mình, vậy chắc chắn nó đã tạo thành ảnh hưởng xấu ở trong lòng cậu. Cần gì phải vậy chứ? Tiểu Ô Nha, chúng ta là bạn bè không giấu giếm nhau điều gì, đúng không?

Vương Tuyết Nha im lặng, sắc mặt cô tái nhợt,

Tiểu Ô Nha.
Trì Nguyệt chạm vào tay cô như đang an ủi một con thú nhỏ bị thương:
Là chuyện rất nghiêm trọng sao?

Vương Tuyết Nha gật đầu. Một lúc lâu sau, cô mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Trì Nguyệt, trong mắt đong đầy nước mắt:
Cậu có ghét mình không?


Cậu nói gì đó?
Cô gái trước mắt là Vương Tuyết Nha mà Trì Nguyệt không hề quen biết, cô không hề lạc quan vui vẻ, không kiên cường thích cười...

Đội trưởng Quyền nói là do Phạm Duy dặn dò. Bọn họ bắt mình về định chờ Phạm Duy quay về, nhưng bọn họ không chờ được.

Lúc bọn họ bắt người về, Phạm Duy đang bám theo Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt ở Nguyệt Lượng Ố, sau đó gặp bão cát, Phạm Duy gọi tay chân đến muốn dạy dỗ Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt, còn hắn sẽ nhân lúc hỗn loạn để chạy trốn. Kết quả hắn bị Quyên Thiếu Đằng chặn lại, chưa kịp quay về hưởng thụ con mồi đã bị bắt vào đồn cảnh sát.

Trong số những người mà đội trưởng Quyền bắt được, có tên đã bắt mình đi.
Vương Tuyết Nha cúi đầu, trong giọng nói mềm mại, khẽ khàng, dường như cảm xúc đã đến ranh giới sụp đổ:
Đội trưởng Quyền nói, người kia khai nhận, bọn chúng không đợi được Phạm Duy quay về nên biết đã xảy ra chuyện. Vì bảo vệ bản thân đã nhốt mình và anh Trịnh ở trong phòng, chụp rất nhiều... ảnh và video xấu hổ, định dùng để uy hiếp bọn mình. Mỗi người giữ một phần rồi chia ra trốn, người kia còn uy hiếp đội trưởng Quyền - nếu không thả hắn ra, đồng bọn của hắn sẽ công bố số video và ảnh chụp đó.


Không phải cậu và anh ta chưa có chuyện gì sao?


Trong ấn tượng của mình thì không có.
Trong giọng Vương Tuyết Nha có vẻ do dự, hoang mang:
Phạm Duy nói lần đó mình uống quá nhiều... đã xảy ra chuyện. Mình không tin, anh ta lại gửi một bức ảnh đến... Trong ảnh, mình ngồi dựa vào ghế xe, đã hôn mê bất tỉnh... Mình không có ấn tượng nhưng đã hơi tin. Anh ta nói, anh ta còn có video... Muốn mình đến gặp anh ta, chỉ cần mình gặp mặt xin lỗi anh ta, anh ta sẽ xóa đi.


Vậy là cậu tin luôn hả?
Trì Nguyệt lớn tiếng nói, đã hơi tức giận.
Trì Nguyệt:
Trịnh Tây Nguyên nói với đội trưởng Quyền, anh ta thấy cậu đi ra ngoài một mình lúc đêm khuya thấy không yên tâm, thể là lén đi theo, đúng lúc thấy cậu rơi vào tay hai tên khốn kia, vừa xông lên... đã bị người ta đánh ngất.

Vương Tuyết Nha nheo mắt:
Sau đó thì sao? Anh ấy có nói đã xảy ra chuyện gì không?

Trì Nguyệt nhìn cô:
Anh ta nói rất giống cậu, anh ta bị đưa đi. Sau đó ngất đi, khi tỉnh lại đã ở bệnh viện.


Mình đã đến đó, nhưng mình không gặp Phạm Duy, chỉ có hai người đàn ông xa lạ, bọn họ đánh ngất mình...


Vậy Trịnh Tây Nguyên là sao?
Trì Nguyệt không hiểu.
Vương Tuyết Nha lắc đầu:
Lúc mình đến đó không thấy anh Trịnh, tối hôm nay đội trưởng Quyền mới nói cho mình biết...
Nói đến đây, cô buồn bã nhìn sang Trì Nguyệt rồi lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, cắn môi nói:
Đội trưởng Quyền nói cho mình biết, lúc bọn họ tìm thấy mình, anh Trịnh... đang nằm bên cạnh mình.

Từ ngữ rất nặng nề.
Trì Nguyệt nhận ra điều gì đó, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Trên người Vương Tuyết Nha không có vết thương rõ ràng, vậy còn điều gì sẽ hủy hoại một cô gái?

Hả?

Trì Nguyệt nói rất chậm, cho cô đủ thời gian xoa dịu cơn đau.
Vương Tuyết Nha cũng nói rất chậm, cô vẫn đang cúi đầu, nhẹ nhàng kéo bộ quần áo bệnh nhân ở trên người mình ra...
Vương Tuyết Nha khẽ đáp lờ6i lại nhưng không nói gì hết, cẩn thận nghe chỉ có tiếng uống nước.
Hai người bình tĩnh giằng co một lúc, không ai lên tiếng trước. Trì N5guyệt đứng ở cạnh giường nhìn mái tóc rối bù của Vương Tuyết Nha, im lặng một lúc lâu mới hỏi:
Tiểu Ô Nha, cậu không có gì muốn nói với mình sao?

Nói gì cơ?
Vương Tuyết Nha vô thức ngẩng đầu lên, hơi căng thẳng.
Vì sao đột nhiên lại rời khỏi khách sạn? Sau khi cậu rời khỏi khách sạn đã đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì?

Vương Tuyết Nha không nói gì.
Nếu là lúc trước, Vương Tuyết Nha sẽ tức giận nhảy dựng lên đánh cô. Nhưng hôm nay Tiểu ở Nha lại cúi đầu:
Có lẽ đây là ưu điểm duy nhất của mình.

Tiểu Ô Nha.
Trì Nguyệt cau mày:
Mỗi người đều khác nhau, đều có mặt tốt của mình, mình thông minh chưa chắc đã là chuyện tốt, cậu đần cũng chưa chắc là chuyện xấu. Chúng ta là những người không thể thay thế. Cậu sao thế?
Vương Tuyết Nha hít thở nặng nề như một con cá bị mắc kẹt trong rong rêu. Cô cố gắng nhưng vẫn không thở nổi.
Cuối cùng, cô dựa đầu vào gối, yếu ớt nói:
Mình như một con ngu, mình bị người khác lừa, tự tay hủy hoại bản thân.

Hủy hoại...

Anh ta nói sẽ dốc hết sức điều tra, cố gắng không để video và ảnh chụp bị truyền ra ngoài.

Trì Nguyệt gật đầu:
Thế thì hãy tin tưởng anh ta.

Vương Tuyết Nha không nói chuyện nữa. Tin tức xã hội, tốc độ lan truyền của tin đồn... khiến cô không rét mà run, không dám suy nghĩ lạc quan như vậy.
Trì Nguyệt nhìn Vương Tuyết Nha, thấy trong mắt cô chỉ có vẻ bối rối.

Mình không biết. Mình có thể làm gì đây?

Trì Nguyệt khẽ thở dài:
Đội trưởng Quyền còn nói gì nữa?

Có thể thấy rõ ràng từng vết bầm tím, xanh đỏ trên làn da trắng nõn.
Trì Nguyệt chấn động:
Là Trịnh Tây Nguyên, hay là... người khác?

Vương Tuyết Nha lắc đầu, cắn môi dưới:
Mình không biết.

Trì Nguyệt không dám nghĩ bạn đã gặp chuyện gì.
Tiểu Ô Nha.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng kéo cô tới, ôm chầm lấy cô, vỗ lưng cô:
Cậu không muốn nói thì đừng nói. Cậu mệt rồi, ngủ đi, khi nào dậy chúng ta lại nói chuyện tiếp, được không?

Bây giờ đêm đã khuya, đêm tối sẽ khiến con người thể hiện ra nhiều cảm xúc hơn..
Trì Nguyệt không muốn Vương Tuyết Nha sụp đổ.
Chờ trời sáng, cậu sẽ trở lại một người kiên cường, lại là một Tiểu Ô Nha xinh đẹp dũng cảm.

Mình không phải là người đó nữa, không bao giờ là người đó nữa.
Vương Tuyết Nha lẩm bẩm, chậm rãi cúi đầu xuống:
Trì Nguyệt, mình đã phạm phải sai lầm rất lớn.


Nhưng cậu phải thông báo cho mình trước chứ
Trì Nguyệt nghĩ đến điều này lại đau đầu:
Không thể nói với người khác, sao lại không dám nói với mình? Cậu không tin người khác mà cũng không tin mình sao?


Không phải không tin cậu, mà là... Nguyệt Quang Quang, cậu phải kết hôn, hôm sau phải đi từ rất sớm, mình không muốn ảnh hưởng đến đám cưới của cậu.

Trì Nguyệt im lặng, cô không trách móc nữa, chỉ hỏi:
Sau đó thì sao?

Không biết?
Thần kinh Trì Nguyệt lập tức bị kéo căng, hai tay nắm lấy tay Vương Tuyết Nha:
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


... Đêm hôm đó, sau khi các cậu ra về, Phạm Duy đột nhiên tìm mình nói anh ta có ảnh chụp lúc bọn mình yêu đương, là loại... là loại ảnh rất xấu hổ..


Đừng như vậy. Tiểu Ô Nha, đừng như vậy, con người đều phạm sai lầm mà. Đừng tự trách bản thân, đừng mong nhận được sự tốt bụng từ người khác. Nếu cậu muốn người ta buông tha cho cậu, đầu tiên cậu phải buông tha chính mình, chấp nhận những thiếu sót và khuyết điểm của bản thân. Vượt qua chuyện này rồi, cậu còn sợ cái gì nữa?


Trì Nguyệt nói rất nhiều, liên tục rót canh gà cho tâm hồn,

Vương Tuyết Nha nghe vậy, cúi đầu khẽ nức nở.

Trì Nguyệt để cô dựa vào đầu giường:
Đừng đau lòng nữa. Chúng ta cứ giao cho đội trưởng Quyền xử lý là được. Anh ta là một cảnh sát rất tài giỏi, nhất định sẽ giải quyết được.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng nói như đang dỗ dành và hát ru trẻ con:
Tiểu Ô Nha, cậu mệt rồi, cậu cần nghỉ ngơi. Nhắm mắt lại ngủ một giấc, được không?



Cậu định đi à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.