• 1,487

Chương 458: Ng y thơ như một đứa bé sơ sinh


Một năm qua là một năm tuyệt vọng nhất trong cuộc đời Vương Tuyết Nha, cũng là bước ngoặt trong cuộc đời cô.

Trong ba ng8ày cô nằm viện, ngày nào Trì Nguyệt cũng ở cạnh. Trong Vương Tuyết Nha rất bình tĩnh nhưng rất kiệm lời. Thời gian trôi qua, 3việc giao tiếp bình thường cũng trở thành vấn đề lớn, ông bà Vương lo lắng đến mức không nuốt nổi cơm. Trì Nguyệt cũng bí mật9 hỏi thăm một người bạn là bác sĩ tâm lý. Người bạn đó nói cho cô biết, đây là phản ứng sau tổn thương điển hình, chỉ cần người6 nhà bạn bè an ủi và bầu bạn nhiều hơn, cô ấy sẽ dần khỏe lại.
Hai người vừa rời khỏi phòng bệnh đã thấy Trịnh Tây Nguyên đứng dựa vào tường. Anh ta không nhúc nhích, không biết đã đứng đó bao lâu, cứ như một tảng đá bị phong hóa, không phản ứng, không có ý thức, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha, anh ta mới hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Trong mắt anh ta đầy tia máu, xem ra không chỉ một mình Vương Tuyết Nha thấy khó chịu.

Tiểu Ô Nha.
Trịnh Tây Nguyên cười gượng, khó có thể thẳng thắn thoải mái như thường ngày:
Hai chúng ta nói chuyện đi.

Sự im lặng kéo dài. Lúc này là tình cảnh khó xử nhất trong cuộc đời Vương Tuyết Nha.
Chúng ta có gì... có gì để nói?
Lắp bắp nói xong câu này, Vương Tuyết Nha không còn chút can đảm nào hết, khuôn mặt đỏ bừng.
Cô hơi do dự, khó mà kiềm chế cảm xúc trong lòng, chậm rãi hỏi:
Anh muốn chịu trách nhiệm thế nào? Cho tôi tiền? Bồi thường cho tôi?


À, tất nhiên không phải.
Trịnh Tây Nguyên cười xua tay, chống nắm đấm lên tường, đôi mắt nhìn cô chằm chằm:
Tôi có thể kết hôn với em.

Trì Nguyệt cau mày. Cô đã từng ghét bỏ đôi mắt hoa đào của Trịnh Tây Nguyên, lúc này đôi mắt đó lờ đờ, quầng thâm dưới mắt khiến anh ta trông mệt mỏi suy sụp, đầu còn dáng vẻ phong lưu
gió xuân mặc sức thả ngựa phi, một ngày ngắm hết hoa Trường An
?
Trì Nguyệt hất cằm lên như vị thần bảo vệ:
Anh muốn nói gì?

Chịu trách nhiệm...
Trong lòng các cô gái, câu nói này gượng gạo đến mức không có bất kỳ tình cảm nào.

Anh còn chuyện gì nữa không?
Vương Tuyết Nha không ngừng nhìn về phía thang máy, dường như đang vội rời đi:
Nguyệt Quang Quang đang chờ tôi, tôi còn phải về đi làm. Giáo sư Nghiêm sẽ giận tôi mất, tôi chỉ là người mới, không thể làm thầy ấy thất vọng...

Cô tìm rất nhiều lý do. Toàn là những lý do không cần nói cho Trịnh Tây Nguyên biết.

Tôi tự làm tự chịu, không liên quan đến anh.


Tiểu Ô Nha, không phải như thế.
Trịnh Tây Nguyên khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn đôi mắt cô đỏ hoe vì đau khổ:
Hôm đó đội trưởng Quyền đến hỏi tôi, tôi vừa tỉnh lại, đầu óc còn hơi mơ hồ, tưởng đó là nằm mơ nên không nghĩ là chuyện gì lớn. Sau đó nghĩ lại... Thật ra là tôi. Người đó là tôi.

Vương Tuyết Nha ngạc nhiên mở to mắt.
Là anh thật sao?

Trịnh Tây Nguyên im lặng một lúc, lại nở nụ cười ôn hòa như mọi khi:
Tiểu Ô Nha, nếu em không chê, tôi bằng lòng chịu trách nhiệm.

Vương Tuyết Nha nhắm mắt lại:
Mình đã khỏe rồi, cậu xem, mình không sao nữa.
Nói xong, cô quay sang nhìn ba mẹ đang im lặng:
Cả ba mẹ nữa. Ba mẹ, hai người về nhà đi, không cần ở lại đây trông con nữa. Con chuẩn bị quay về làm việc đây.


Làm việc?
Bà Vương là người lo lắng nhất:
Nha Nha, con đừng chủ quan. Đã đau lòng vậy rồi, còn công việc gì nữa? Theo ba mẹ về nhà nghỉ ngơi một thời gian không tốt à?


Không có gì để gặp.
Giọng Vương Tuyết Nha rất nhỏ, thậm chí còn hơi khẽ khàng, có vẻ vô cùng cẩn thận. Trịnh Tây Nguyên thở dài, giọng điệu lo lắng:
Chuyện xảy ra vào hôm đó.


Không. Ngày hôm đó không xảy ra chuyện gì hết.
Vương Tuyết Nha như một con thỏ bị dọa sợ, không đợi Trịnh Tây Nguyên nói hết câu đã ngắt lời anh ta, chặn lại những chuyện nhục nhã mà anh ta định nói ra ở trong cổ họng:
Anh Trịnh, tôi nghe đội trưởng Quyên nói... anh đã bị đánh ngất xỉu, không biết chuyện gì hết. Tôi không trách anh, anh không cần phải nói gì nữa.

Đến ngày xuất viện, Trì Nguyệt cho rằng tâm trạng Tiểu Ô Nha đã bình tĩnh hơn nhiều.

Chúng ta đi đâu đây? Về nhà? Hay đến công ty?
Trì Nguyệt dỗ dành cố giống hệt ông bà Vương.
Trịnh Tây Nguyên là người khôn khéo, sao không nhận ra cô đang căng thẳng và bối rối chứ? Anh ta yên lặng một lúc mới chân thành nói:
Tiểu Ô Nha, những lời tôi vừa nói không phải là nói đùa. Đương nhiên tôi không ép em, em có thể suy nghĩ đề nghị của tôi.

Vương Tuyết Nha im lặng, sự nghiêm túc của anh ta đã lây nhiễm cho cô.
Trịnh Tây Nguyên:
Tôi sẽ không làm cô ấy kích động. Cô yên tâm, tôi có chừng mực.
Anh ta hơi dừng lại, thở dài:
Né tránh không phải cách giải quyết vấn đề.


Được, Tiểu Ô Nha không có ý kiến, tôi cũng không có ý kiến.
Vương Tuyết Nha không từ chối thẳng thì Trì Nguyệt có nói cái gì cũng không hay. Trì Nguyệt luôn biết trong vấn đề tình cảm giữa Vương Tuyết Nha và Trịnh Tây Nguyên, thật ra cô không giúp được gì hết, tất cả phải do Vương Tuyết Nha tự giải quyết.
Một búa mạnh giáng thẳng vào tim. Vương Tuyết Nha không nói được một chữ nào.
Cô không ngờ Trịnh Tây Nguyên lại có suy nghĩ như vậy.
Vương Tuyết Nha cười nhẹ:
Không cần đầu. Tôi không cần ai phải chịu trách nhiệm. Anh Trịnh, anh cũng không cần... không cần làm vậy... Chúng ta cứ đợi kết quả của đội trưởng Quyền đi, có lẽ anh nhớ nhầm rồi. Tôi nhớ không phải là anh.

Trịnh Tây Nguyên cau mày.
Nếu có thể, cô thật sự hy vọng có yêu tinh đến bắt cô đi, hoặc trực tiếp độn thổ biến mất trước mặt anh ta.
Sắc mặt Trịnh Tây Nguyên trắng bệch, có thể nhận ra anh ta ngủ không ngon giấc. Anh ta hiểu rõ tính Vương Tuyết Nha rất mềm yếu và rụt rè, anh ta không hỏi cô nữa mà nhìn về phía Trì Nguyệt đang im lặng đứng bên cạnh cô:
Tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Ô Nha, được không?

Hôm nay Cát Khâu lại là một ngày nắng.
Ánh nắng mùa đông chiếu vào từ cửa sổ sáng ngời chói mắt.
Khóe môi Vương Tuyết Nha giật giật, nhìn Trì Nguyệt:
Cậu... không phải nên đi hưởng tuần trăng mật à? Nguyệt Quang Quang, cậu không cần để ý đến mình đâu. Cậu và anh Kiều đi hưởng tuần trăng mật đi.
Vậy nhưng đôi mắt cô đỏ bừng, cảm xúc không tốt lắm.

Không sao. Mình có thể lùi lại, chờ cậu khỏe rồi nói sau, chờ cậu khỏe rồi tính.
Trì Nguyệt nháy mắt:
Cậu quan trọng hơn tuần trăng mật, quan trọng hơn cả người đàn ông của mình.

Thời gian như dừng lại, Vương Tuyết Nha cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, cô không ngẩng đầu lên, không nhìn Trịnh Tây Nguyên, dường như làm vậy có thể trốn tránh hiện thực.

Vì sao không muốn gặp tôi?
Trịnh Tây Nguyên hỏi.
Nhận được tín hiệu do cô gửi tới, Trì Nguyệt vội vàng gật đầu, cười nói:
Chú di, hai người yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc Tiểu Ô Nha giúp chú dì. Có thể làm việc cũng là chuyện tốt.

Ôi!
Đây là lời khai lúc Trịnh Tây Nguyên được hỏi.
Vương Tuyết Nha tin đây là sự thật, cô vội vàng ngắt lời vì không muốn để anh ta chê cười, cũng không muốn vì chuyện này mà anh ta có suy nghĩ bồi thường cho cô.
Tất nhiên về nhà nghỉ ngơi rất tốt, nhưng hôm nay cô lùi bước thì sau này có lẽ không thể đứng lên nổi nữa.

Con phải làm việc.
Vương Tuyết Nha mỉm cười:
Con chỉ bị vài vết thương nhỏ thôi, không yếu ớt vậy đâu. Đúng không, Nguyệt Quang Quang?


Tiểu Ô Nha, mình đứng chờ cậu ở thang máy, ngay phía trước thôi.

Trì Nguyệt chỉ về phía trước rồi cầm đồ đạc rời đi.
Tất nhiên trong lòng ông bà Vương cũng biết vì sao con gái lại khác lạ như thế. Thế nhưng con gái đã không muốn nói, bọn họ cũng không ép. Họ liên tục dặn dò nhớ ăn cơm mặc ấm, nhờ Trì Nguyệt chăm sóc Vương Tuyết Nha, sau đó mua vé về nhà.
Trì Nguyệt làm xong thủ tục xuất viện cho Vương Tuyết Nha rồi đi dọn dẹp đồ đạc. Mấy hôm nay Kiều Đông Dương cũng bận công việc, đám cưới vừa kết thúc hai người đã trở thành cặp vợ chồng ở riêng, nhưng anh Kiều biết Vương Tuyết Nha xuất viện còn phải tài xế đến đón, lúc này xe đã đỗ ở dưới tầng.
Trì Nguyệt càng không dám rời đi.
Hơn nữa, đây5 đúng là một việc rắc rối, đến tận bây giờ cô ấy cũng không biết người tổn thương cô ấy là ai.
Lúc cô nằm viện, Trịnh Tây Nguyên đã đến thăm hai lần đều bị bà Vương đuổi đi, lý do là con gái bà không muốn gặp anh ta.
Tất nhiên Vương Tuyết Nha cũng biết chuyện này.
Trong ba ngày qua, dường như hai người đã tiến hành trao đổi vai diễn. Vương Tuyết Nha kiệm lời, Trì Nguyệt chịu trách nhiệm nói chuyện trời đất, giống như lúc trước Vương Tuyết Nha cũng đối xử với cô như thể, không cần có đáp lại mà chỉ cần được kể hết ra. Để tìm kiếm chủ đề nói chuyện, Trì Nguyệt đã hoàn thành một lần tâm sự lớn nhất trong đời, từ xuất thân, hoàn cảnh gia đình, việc học, trải nghiệm và lựa chọn của cô trước bước ngoặt trong cuộc đời.
Vương Tuyết Nha rất ít đáp lại nhưng vẫn nghiêm túc nghe hết.

Anh thế này... Ôi, anh tốt bụng quả rồi.
Vương Tuyết Nha vẫn biết Trịnh Tây Nguyên là người tốt, anh ta tôn trọng và dịu dàng với phụ nữ, thông cảm với nỗi khó xử của phụ nữ, tôn trọng lựa chọn của phụ nữ, vì vậy mới được Trì Nguyệt khen là
boy ấm áp
. Vì vậy, lúc cô nghe anh ta thổ lộ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ - Trịnh Tây Nguyên bằng lòng hy sinh bản thân để đồng cảm với cô, giúp đỡ một cô gái bị người ta bắt nạt như cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.