Chương 463: Tình yêu vượt qua năm ánh sáng
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 3857 chữ
- 2022-02-06 08:02:31
Trong hơn một tháng sau đó, bên Thiệu Chi Hành vẫn không có tin tức gì. Ngày nào Trì Nguyệt cũng lo lắng, chờ đợi kết quả phẫu t8huật. Kiều Đông Dương nói, không có tin tức là tin tức tốt, mỗi ngày đều đổi cách làm cô vui vẻ.
Trong sự chờ đợi đầy gi3ày vò này, Trì Nguyệt chờ được điện thoại của Thiệu Chi Hành.
Em tin tưởng chồng em đi, được không?
Trì Nguyệt im lặng.
Kiều Đông Dương khẽ cười:
Việc này còn cần bàn bạc sao? Đồ của anh, anh thích cho ai thì cho.
Đã nhiều năm như vậy, bản tính ngang ngược này vẫn không thay đổi được.
Trì Nguyệt trơ mắt nhìn hai người họ giằng co. Trong lòng họ đều có một vực sâu, hai người nhìn chằm chằm xuống, vừa thấy hấp dẫn vừa thấy sợ hãi, không dám tùy tiện nhảy xuống, chỉ có thể lãng phí hết ngày này đến ngày khác, chờ đợi người kia đến cứu rồi mình.
Cũng may, cuộc sống của mọi người đều rất yên bình. Trì Nhạn cũng có chốn quay về.
Thế là cả hội trường bàng hoàng, hoảng hốt nhìn mấy chữ to trên trang bìa tập tài liệu.
DI CHÚC CỦA Kiều Đông Dương.
Phía dưới xôn xao.
Kiều Đông Dương.
Đầu óc Trì Nguyệt hơi hỗn loạn:
Anh làm vậy khiến em rất sợ.
Kiều Đông Dương nhẹ nhàng ôm cả cô và Duy Nhất vào lòng:
Lập di chúc là hành động có trách nhiệm với người nhà. Không có nghĩa cứ lập di chúc là phải chết.
Đừng!
Trì Nguyệt đột nhiên che miệng anh:
Không cho anh nói chữ này.
Kiều Đông Dương nhướn mày, cười vui vẻ.
Không, chúng ta phải tổ chức thật long trọng.
Kiều Đông Dương chống tay ở cạnh người cô, lấy khung ảnh gia đình họ ở trên tủ đầu giường, ánh mắt rất dịu dàng:
Thời gian trôi qua nhanh quá. Chỉ chớp mắt, con gái đã 6 tuổi rồi.
Trì Nguyệt vẫn im lặng nhìn anh.
Vương Tuyết Nha lại tệ hại hơn.
Sáu năm trôi qua, đã là cô gái 29 tuổi đầu nhưng chưa từng yêu đương một lần nào. Khi trước còn có người theo đuổi, có đối tượng mập mờ, nhưng sáu năm qua cô ấy thờ ơ, còn không có cả đối tượng mập mờ, tất cả mọi người đều cảm thấy cô sẽ xuất gia làm ni cô.
Chờ đến khi khu đất hoang vu Nguyệt Lượng có những tán cây xanh ngan ngát, trên hồ Nguyệt Lượng có những gợn sóng xanh biếc, bên hồ là từng căn nhà san sát, trở thành điểm du lịch đồng khách, cô đã 29 tuổi rồi.
Vào năm Trì Nguyệt 29 tuổi, cuối cùng dự án Nguyệt Lượng Ô dài đến tám năm trời đã hoàn thành.
Anh thở dài, tựa tràn vào trán Trì Nguyệt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi cô:
Nếu cả hai chúng ta đều đi, Duy Nhất phải làm sao đây?
Duy Nhất là con gái của bọn họ, là người mà bọn họ nâng niu trong lòng.
Kiều Đông Dương nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái, trái tim thấy ấm áp.
Duy Nhất, con phải ngoan ngoãn ở cạnh mẹ, ba sẽ nhanh chóng quay về.
Nhanh chóng là bao lâu?
Là... trong chớp mắt.
Duy Nhất chớp mắt lia lịa, sau đó ôm cổ Kiều Đông Dương:
Ba, con chớp mắt rồi, ba về chưa? Ba không đi nữa đúng không?
Việc du lịch vũ trụ có quá nhiều yếu tố không xác định, không thể đoán trước được những rủi ro. Lần đầu tiên thử bay quanh mặt trăng, sao Kiều Đông Dương dám dẫn vợ đi theo mạo hiểm?
Thấy Trì Nguyệt không nói gì nữa, Kiều Đông Dương mỉm cười dỗ cô:
Lần sau anh nhất định đưa em đi cùng. Chờ con lớn hơn, chúng ta sẽ được tự do, đúng không?
Nhưng ba dẫn Thiên Cẩu theo. Ba thích Thiên Cẩu, không thích Duy Nhất.
Vậy mà cũng ghen tị được?
Ngoại trừ đồng nghiệp trong công ty và họ hàng thì nhóm bạn thân của Trì Nguyệt cũng đến đông đủ.
Sáu năm trôi qua, Lưu Vân và Lưu Nhược Nam đã lần lượt kết hôn và sinh con, chỉ có Mạnh Giai Nghi và Vương Tuyết Nha vẫn còn độc thân. Hai người thường xuyên trêu nhau gọi là
cặp đôi độc thân
, nếu sau này vẫn không lấy được chồng, bọn họ sẽ cùng nhau dưỡng già.
Đâu có đâu có! Bảo bối của anh sẽ không cáu kỉnh.
Hu!
Khoa học kỹ thuật Đông Dương đã nghiên cứu phát triển phi thuyền vũ trụ chở người, sẽ đưa anh phi hành vòng quanh mặt trăng lần đầu tiên.
Sự kiện này đã khiến cả xã hội xôn xao.
Anh cúi đầu nhìn Duy Nhất vẫn còn ngây thơ, ánh mắt lại dùng trên khuôn mặt Trì Nguyệt.
Tôi đứng đây trân trọng thông báo với họ hàng bạn bè, nếu sau này tôi gặp chuyện không may, tất cả tài sản dưới danh nghĩa của tôi sẽ do vợ tôi là cô Trì Nguyệt và con gái tôi - Kiều Duy Nhất cũng thừa kế. Không ai có quyền can thiệp hoặc chiếm đoạt. Ngoài ra, kính mong họ hàng bạn bè quan tâm đến hai mẹ con nhiều hơn, Kiều Đông Dương vô cùng biết ơn.
Thế nhưng Mạnh Giai Nghi và Vương Tuyết Nha khác nhau,
Mạnh Giai Nghi không lấy chồng vì có quá nhiều sự lựa chọn. Bên cạnh cô ta có quá nhiều ong bướm, loại gì cũng có, cô ta sẽ yêu đương, sẽ thích tiểu thịt tươi, sẽ đến các buổi hẹn hò để tìm kiếm tình yêu, nhưng cứ nhắc đến kết hôn là lại chùn bước. Hoặc là cô ta lùi lại, hoặc là người ta lùi lại, mười lần thì có đến mười một lần không thích hợp, nên mãi không kết hôn.
Anh yên tâm đi, tôi sẽ chọn giúp anh, chỉ chờ anh về nghiệm thu.
Năm đó, Trì Nguyệt 23 tuổi.
Cô ngốc, anh nhớ đường về nhà, anh đi đến đâu vẫn sẽ trở về bên cạnh em và Duy Nhất.
Kiều Đông Dương khẽ cười, thấy cô không phản đối nữa, lại mỉm cười nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống giường, chậm rãi nhìn vào mắt cô, nói:
Tiếp theo anh phải tập huấn hơn nửa năm. Anh đã tính toán thời gian rồi, trước khi anh đi là sinh nhật của Duy Nhất. Con bé đã 6 tuổi, chúng ta chưa từng tổ chức sinh nhật hoành tráng cho con bé.
Trì Nguyệt không nói gì.
Anh nghe vợ, không nhắc đến nữa.
Trì Nguyệt chậm rãi buông tay, nhìn chằm chằm vào mắt anh:
Anh tặng em một món quà, em cũng tặng anh một món quà.
Hả?
Kiều Đông Dương thấy hơi kỳ quái, cúi đầu nhìn cô chằm chằm:
Cái gì?
Trì Nguyệt chậm rãi kéo tay anh đặt lên bụng mình:
Em lại có bé cưng rồi.
Chỉ có điều, anh ta đến độ tuổi này rồi, đã trải qua những đam mê cháy bỏng tuổi trẻ, đã không làm được những việc điên cuồng, liều lĩnh như người trẻ tuổi nữa. Hai người gặp nhau, chỉ cần em có ý, anh sẽ đến gần, nếu em vô tình, vậy anh sẽ rời đi. Anh ta cho đối phương đủ sự tôn trọng, không hề ép buộc, chỉ đứng nhìn từ xa.
Điều đáng nhắc đến là, Trịnh Tây Nguyên cũng không kết hôn.
Người chết vì tiên, chim chết vì ăn. Bi kịch Kiêu thị chính là một ví dụ, đâu đâu cũng có việc anh em đấu đá nhau vì tài sản.
Anh không muốn sau này mẹ con Trì Nguyệt bị làm khó.
Kiều Đông Dương ngơ ngác nửa giây, ánh mắt đầy vui sướng.
Em luôn tấn công bất ngờ thế này, sao không sớm nói cho anh biết? Em xem anh không kịp chuẩn bị gì, không nghĩ tên cho con trai. Không được, xem ra anh phải thêm tên con trai vào di chúc này.
Kiều Đông Dương bình tĩnh, một tay ôm con gái vừa chạy lên vì tò mò, một tay cầm micro, nghiêm nghị nói:
Chào mọi người, hôm nay là sinh nhật 6 tuổi của con gái tôi - Kiều Duy Nhất. Để chúc mừng con bé, đồng thời cảm ơn mẹ Duy Nhất đã đưa con bé đến thế giới này, tôi đã chuẩn bị một món quà cho hai mẹ con.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Kiều Đông Dương:
...
Hai ba con đứng ở trên đó ầmi, Trì Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt hai ba con, bể con gái từ trong tay Kiều Đông Dương, nhìn anh:
Chuyện lớn như vậy, sao anh không bàn bạc với em?
Trì Nguyệt mạnh miệng mềm lòng, sao lại không nghe lời anh chứ?
Chỉ biết thương con gái anh, sinh nhật thì sinh nhật, năm nào mà chẳng có.
Không ai biết anh ta có bệnh gì.
Có mấy lần Kiều Đông Dương tò mò hỏi thăm, anh ta chỉ cười bí ẩn, giữ kín như bưng.
Kiều Đông Dương:
...
Anh vỗ đầu cô:
Xuôi xuôi, đừng giận nào.
Kiều Đông Dương là người cầm quyền của tập đoàn Kiều thị và Khoa học kỹ thuật Đông Dương, dưới danh nghĩa anh có bao nhiêu tài sản?
Chỉ sợ con số này nhiều đến mức bản thân Trì Nguyệt cũng không rõ được.
Kiều Đông Dương không quan tâm phản ứng của mọi người, nói:
Đây là di chúc của tôi và các giấy tờ đã được công chứng, đây là món quà mà tôi chuẩn bị cho hai mẹ con Duy Nhất.
Trì Nguyệt hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý gì, mím môi im lặng trong ánh mắt đánh giá của mọi người.
Kiều Đông Dương không để mọi người chờ quá lâu, bể Duy Nhất quay người, ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt Trì Nguyệt, mỉm cười:
Mọi người đều biết, những năm qua mẹ Duy Nhất lấy tôi đã chịu rất nhiều khó khăn. Con gái Duy Nhất của tôi còn nhỏ. Trước khi chuẩn bị bay vòng quanh mặt trăng, người mà tôi lo lắng nhất cũng là hai mẹ con. Bởi vậy, để bản thân có thể bớt lo lắng, trước khi đi tôi đã viết xong di chúc, cũng đã mang đi công chứng.
Tất cả mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ.
Vào năm Trì Nguyệt 29 tuổi, cuối cùng kế hoạch Trời Sao của Kiều Đông Dương đã có một bước tiến dài.
Duy Nhất bĩu môi, cô bé thông minh liếc nhìn Trì Nguyệt, khẽ nói:
Mẹ không vui rồi. Mẹ muốn khóc, bởi vì ba không cho mẹ đi cùng.
Kiều Đông Dương gãi đầu mũi nhỏ của cô bé:
Ba không thể đưa mẹ đi theo, nếu mẹ đi rồi, sẽ không còn ai chăm sóc Duy Nhất nữa.
Duy Nhất suy nghĩ:
Ba cũng không đưa Duy Nhất theo. Vì sao ba không cho Duy Nhất đi cùng?
Trì Nguyệt cau mày:
Sao anh toàn nghĩ những chuyện xấu thế?
Viết di chúc là chuyện xấu sao? Em có ngốc không?
Kiều Đông Dương mỉm cười ôm chặt cô.
Ngủ thôi!
Trong năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, những thứ khắc sâu trong trí nhớ của Trì Nguyệt là bữa tiệc sinh nhật trước khi Kiều Đông Dương rời đi. Duy Nhất rất vui, đây là lần đầu tiên cô nhóc được làm nhân vật chính, từ ngày hôm trước đã mời những người bạn nhỏ của mình đến sinh nhật. Trong bữa tiệc, cô bé như một cánh bướm xinh đẹp đi lướt qua các vị khách, hoạt bát lễ phép, gặp ai cũng chào hỏi, khiến mọi người rất thích.
Hôm nay những người có mặt đều là khuôn mặt quen thuộc.
Anh đưa di chúc và các giấy tờ công chứng cho Hầu Tử, thấy tất cả mọi người không có hành động gì, anh lại cười:
Tiếng vỗ tay đầu? Ồ, không phải vừa rồi còn rất vui sao? Sao mới đó đã trở nên nhạt nhẽo
rồi?
Trì Nguyệt che giấu đôi mắt hơi ướt, chậm rãi mỉm cười nhìn anh:
Anh chỉ biết dùng chiêu này, chỉ biết trêu em.
Em là vợ anh, anh không trêu em thì trêu ai đây?
Kiều Đông Dương lại xoa đầu cô, sau khi anh làm ba vẫn không đổi được thói quen này, giọng điệu cũng như bà vú già:
Đừng giận mà, được không?
Nhưng...
Trì Nguyệt nghĩ đến việc anh phải mạo hiểm, trong đầu tràn ngập cảm xúc khó chịu:
Em rất lo cho anh.
Thế nhưng anh đã giao cho cô như vậy.
Trì Nguyệt dịu dàng, bình tĩnh nhìn anh, từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, không có cả vui giận. Điều này khiến Kiều Đông Dương hơi lúng túng... Qua đám đông, anh và cô nhìn thẳng vào nhau, anh cúi đầu nắm tay con gái:
Duy Nhất, mau vỗ tay làm mẹ cười nào!
Duy Nhất rất nghe lời, hai bàn tay nhỏ múp míp vỗ vào nhau, giọng nói non nớt trong trẻo như quả chuông, lớn tiếng nói:
Mẹ, mẹ cười đi! Mẹ mau cười đi. Duy Nhất vỗ tay cho mẹ này.
Đôi mắt Trì Nguyệt đong đầy nước mắt, cô mỉm cười bước đến. Duy Nhất thấy mẹ như vậy, lại quay sang nhìn Kiều Đông Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghi ngờ:
Ba, bọn họ nói ba sẽ đến một nơi rất xa, rất xa.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Đúng thế, rất xa.
Ai cần anh đưa đi, lần sau em lại không thích đi nữa đấy.
Đi 520 năm ánh sáng! Đó là thỏa thuận của chúng ta mà?
Anh nói ca phẫu thuật rất thành công, nhưng phải ở lại bê9n đó nghỉ ngơi một khoảng thời gian, dặn cô phải thoải mái tinh thần, yên tâm dưỡng thai, đừng lo lắng quá nhiều. Sau đó anh còn 6dặn dò cố, nhất định phải chọn cho anh một miếng đất tốt nhất, sau này anh sẽ xây một căn nhà gỗ nhỏ đẹp nhất ở đó.
Ca ph5ẫu thuật thành công khiến Trì Nguyệt rất vui.
Biến đi!
Trì Nguyệt đánh vào tay anh, lườm anh một cái:
Đừng dùng chiêu này với em, em muốn anh trả lời câu hỏi của em.
Em nói không sai, em là quán quân, em đủ tư cách cùng anh đi dạo chơi quanh mặt trăng. Thế nhưng... Đôi mắt đen láy của Kiều Đông Dương sáng ngời, sáu năm qua khuôn mặt đẹp trai này không hề thay đổi, vẫn đầy ý cười xen lẫn sự cưng chiều, lại có vẻ bất đắc dĩ nhàn nhạt.
Mọi người yên lặng, yên lặng một chút.
Giọng nói nghiêm túc của MC truyền ra từ micro, mọi người ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Đông Dương đã lên sân khấu.
Tiếp theo anh Kiều có chuyện muốn tuyên bố.
MC nói xong liền giao micro cho Kiều Đông Dương.
Nhưng lúc Trì Nguyệt nhận được tin tức này lại nổi giận.
Vì sao không cho em đi?
Đển tối Kiều Đông Dương vừa về nhà, Trì Nguyệt đã bắt đầu vặn hỏi không ngừng:
Chương trình Người Đi Dưới Trời Sao' chỉ là mánh lới tuyên truyền à? Quán quân được chọn ra không xứng lên trời với anh đúng không? Kiều Đông Dương, anh là đồ vô lý!
Trì Nguyệt nhìn anh:
Sao anh biết là con trai?
Nhớ lại năm đó cô suy đoán giới tính của Duy Nhất, Kiều Đông Dương lại không nhịn được cười.
Cảm giác của em toàn ngược lại, cảm giác của anh luôn chính xác. Lần này là con trai, hai chúng ta có cả nếp cả tẻ, không phải là chuyện tốt sao?
Trì Nguyệt cúi đầu, im lặng mỉm cười. Duy Nhất ngây thơ nhìn ba mẹ, giật giật bím tóc trên đầu, nghiêng đầu nói:
Nhà chúng ta sẽ có thêm em trai nhỏ sao?
Kiều Đông Dương vui vẻ vuốt mũi cô bé:
Đúng vậy, Duy Nhất sắp làm chị rồi.
Kiều Đông Dương im lặng nhìn trần nhà, thở dài.
Sao vậy, vẫn còn cáu kỉnh à?
Dù đã kết hôn nhiều năm, anh vẫn nuông chiều cô, dỗ dành cổ như trước, nhưng chuyện này lại không thể nghe theo cô. Trì Nguyệt biết trong lòng anh có nỗi khổ riêng, cũng biết hành động của anh là đúng, nhưng trong lòng vẫn tức giận, lúc nói chuyện vẫn hơi buồn bực:
Ai thèm cáu kỉnh với anh?
Trì Nguyệt nhìn Kiều Chính Sùng đứng trong đám đông:
Anh không sợ ba anh giận à...
Yên tâm đi. Ông ấy không có ý kiến.
Kiều Đông Dương nhìn theo tầm mắt cô, thấy Kiều Chính Sùng đang nói chuyện với hai kỹ sư ở trong đám đông:
Ông ấy đã đến độ tuổi này rồi, chỉ có một đứa con trai là anh, chẳng lẽ còn tranh tài sản với các cháu? Hơn nữa, anh lập di chúc này, còn tuyên bố trước mặt mọi người cũng vì tránh rắc rối sau này.
Kiều Đông Dương:
Vì ba không thể dẫn theo ai hết.
Lời giải thích này tương đương với không giải thích nhưng đã lừa được cô bé. Hơn nữa, điều Duy Nhất chú ý vượt xa sự tưởng tượng của anh.
Vụ án năm đó đã trôi qua, Quyền Thiếu Đằng đã giữ được lời hứa của mình, nhiều năm qua không có thêm một ai biết đến chuyện video. Ngoại trừ một vài người bạn, những người khác không hề biết việc của Vương Tuyết Nha và Trịnh Tây Nguyên,
Trịnh Tây Nguyên đã từng bày tỏ tình cảm với Vương Tuyết Nha.
Kiều Đông Dương nhìn lướt qua mặt cô, cười thoải mái:
Cô Kiều lạnh lùng, từ chối nói chuyện. Thấy khó chịu ở chỗ nào sao?
Trì Nguyệt mím môi, kéo chăn kín đầu:
Ngủ đi.
Hết năm này sang năm khác...
Mỗi sáng sớm, mỗi hoàng hôn, mỗi sự thay đổi đều được thể hiện một cách hoàn hảo trong bức tranh cải tạo khổng lồ của Nguyệt Lượng 1, như một dòng sông vận mệnh không ngừng sinh sôi mang theo Nguyệt Lượng Ổ và mọi người lặng lẽ di chuyển theo thời gian.
Trong hội trường vang lên mấy tiếng vỗ tay rời rạc.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, rất nhiều người không kịp tỉnh táo lại.
Nghe đồn trong sáu năm qua anh ta đã đi xem mắt khoảng sáu bảy mươi lần, lần nào cũng không thành công, nếu không làm đối tượng hẹn hò nổi giận đùng đùng thì cũng nói cho người ta biết anh ta là bệnh
nhân tâm thần, làm người ta chạy vội như thỏ, có cho tiền cũng không dám yêu.
Thời tiết trong hoang mạc không thay đổi, trong Nguyệt Lượng ổ đầy tán cây xanh biếc như một dải ruy băng màu xanh trong sa mạc, chia cắt hoang mạc mênh mông không người thành hai nửa. Môi trường sa mạc ở Cát Khâu được cải thiện, tạo ra một dự án cải tạo nổi tiếng thế giới trên mảnh đất khô hạn cằn cỗi này, ngoài ra còn dẫn được nước sông, thực hiện việc tái sinh hồ Nguyệt Lượng, có thể nói đây là kỳ tích cấp thế giới. Dự án này đã giúp Kiều Đông Dương nhận giải thưởng đến mềm tay, kiến trúc sư chính Kiều Chính Sùng cũng nhận được rất nhiều lời khen.
Thời gian chậm rãi trôi qua trong sự bận rộn.
Vì ăn đồ ăn ngon ở nhà Hầu Tử, cô đã đần độn u mê ở cạnh Hầu Tử. Vì hâm mộ Trì Nguyệt có một cô con gái đáng yêu là Kiều Duy Nhất, cô lại đần độn u mê sinh một đứa con trai đáng yêu với Hầu Tử. Năm nay thằng bé đã 3 tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, người ta đều nói con trai giống mẹ, thằng bé này cũng giống vậy, không hề di truyền vẻ thô kệch bỉ ổi của Hầu Tử, vẻ ngoài tuấn tú, nhã nhặn khá giống Trì Nhạn, luôn bị người ta tưởng nhầm là con gái.
Ngày tháng êm đềm trôi qua, nếu không có chuyện Kiều Đông Dương chuẩn bị bay vòng quanh mặt trăng xem mặt trăng đen, e rằng vài năm nữa cuộc sống vẫn bình yên không có gợn sóng.
Những năm qua Kiều Đông Dương vô cùng yêu thương vợ, anh có chuẩn bị quà vào một ngày quan trọng thể này cũng không phải điều lạ. Mọi người chỉ tò mò không biết anh sẽ tặng quà gì.
Là cái gì thế?
Quà ở đâu?
Không đúng.
Trì Nguyệt cáu kỉnh:
Anh chỉ biết lừa em.
Oan quả!
Kiều Đông Dương nháy mắt, xoa cắm cô:
Lần sau anh nhất định đưa em theo.
Kiều Đông Dương ôm con gái không tiện lấy ra nên gọi:
Hầu Tử.
Trợ lý Hầu đã trở thành anh rể của anh nhưng vẫn là trợ lý, quan hệ cấp trên cấp dưới của hai người vẫn được giữ nguyên trong cuộc sống thường ngày, không thể thay đổi. Nghe vậy, Hầu Tử lấy ra một phần tài liệu trong túi hồ sơ mà anh ta đã chuẩn bị từ trước, đưa nó đến trước mặt mọi người đang ngồi.
Trì Nguyệt lườm anh, lại im lặng.
Thấy cô vẫn còn tức giận, Kiều Đông Dương cười đến mức khóe mắt cong cong:
Sao không nói gì, anh đang chờ em ra lệnh đấy.
Đã hai mươi năm kể từ khi bắt đầu kế hoạch
Người Đi Dưới Trời Sao
, đã qua tám năm kể từ ngày Khoa học kỹ thuật Đông Dương và giải trí Hào Quang cùng lên kế hoạch chương trình
Người Đi Dưới Trời Sao
, chọn lựa người đồng hành nữ cùng lên trời. Kiều Đông Dương đã tổn thời gian hai mươi năm, nhưng còn một khoảng cách rất dài để đến được 520 năm ánh sáng, nhưng khoảng cách để anh đi xem ánh trăng đen phía sau mặt trăng đã rất gần.
Toàn bộ khoa học kỹ thuật Đông Dương đều trở nên hưng phấn, bắt đầu chuẩn bị.
Duy Nhất sắp học lớp một rồi. Sao có thể để con bé rời xa cả ba lẫn mẹ? Hả?
Kiều Đông Dương nói xong, nhẹ nhàng vuốt tóc Trì Nguyệt, xoa dịu cảm xúc của cô:
Hơn nữa, em cũng hiểu du lịch vũ trụ không phải là chuyến du lịch bình thường mà.
Cô hiểu, đương nhiên cô hiểu, nếu không cô còn đòi đi theo làm gì?
Những dấu vết này đều là ý nghĩa và giá trị tồn tại của bọn họ.
Dự án Nguyệt Lượng Ổ khiến thế giới ngạc nhiên, ngay từ đầu khu du lịch Nguyệt Lượng Ổ đã nổi tiếng cả thế giới.
Duy Nhất đã làm chị. Tiểu Hầu Tử cũng là em trai con.
Tiểu Hầu Tử là em trai nhà dì cả, bây giờ mẹ sẽ sinh thêm em trai cho Duy Nhất, Duy Nhất có vui không?
Con vui lắm! Nhưng em trai nhỏ có đáng yêu như Tiểu Hầu Tử không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.