Chương 464: Tình yêu vượt qua năm ánh sáng
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1068 chữ
- 2022-02-06 08:02:29
Qua Tết Trung thu năm nay, Kiều Đông Dương và phi thuyền vũ trụ chở người của anh rời khỏi Trái Đất.
Ngày hôm ấy, Trì Nguyệt đưa Duy8 Nhất đến trường, không đến hiện trường phóng tàu. Khi về nhà, mọi thứ trong nhà không thay đổi, chỉ không thấy anh và Thiên Cẩu.
Trò chuyện lát nữa đi.
Cô Vương, thức đêm không tốt cho việc giảm béo đầu!
Hôm đó, nhiệt độ ở Cát Khẩu giảm nhẹ.
Mấy ngày qua bầu trời trong xanh, từ hôm nay trở đi mới có không khí mùa thu. Cơn gió mát lướt qua trấn Vạn Lý, trên đường các cô gái xinh đẹp đã đổi sang quần áo mùa thu, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, cực kỳ xinh đẹp.
Tài xế cười ha hả:
Hai người đến hồ Nguyệt Lượng làm gì?
Trì Nguyệt bình tĩnh nói:
Đi gặp một người bạn.
A a a a, Trì Nguyệt, cậu là người phụ nữ xấu xa, mình muốn giết cậu, mình phải làm bao nhiêu việc ác mới gặp người bạn xấu như cậu chứ, ngày nào cũng bị cậu thúc giục, mình đã tốn tám năm giảm béo rồi.
Phát đến đây đột nhiên bị cắt đứt.
Trì Nguyệt ngơ ngác đang định hỏi, Vương Tuyết Nha đã gửi một tin nhắn thoại.
Ha ha ha, tám năm sau, cuối cùng chị đây cũng đã giảm béo thành công. Chờ đến khi gặp mặt, mình sẽ cho cậu xem cái gì gọi là người đẹp tuyệt trần.
Ồ!
Trì Nguyệt chậm rãi gõ chữ
Xin lỗi, ngày nào mình cũng nhìn người đẹp tuyệt trần, đã miễn dịch rồi.
Ngày nào cũng nhìn?
Đúng vậy! Lúc soi gương đó.
Vương Tuyết Nha gửi vẻ mặt ghét bỏ, không nói thêm gì nữa:
Được, mình về tim cậu.
Ok!
Trì Nguyệt nhìn thật lâu, đứng yên không nhúc nhích như một pho tượng.
Cho đến khi nhận được tin nhắn của Vương Tuyết Nha:
Cậu ngủ chưa?
Cô bé vội vàng giữ tóc lại:
Mẹ, bím tóc của Duy Nhất sắp bay rồi.
Trì Nguyệt mỉm cười xoa tóc cô bé:
Có mẹ đây rồi, không bay đi đâu.
Anh ta hơi nghi ngờ lời của Trì Nguyệt, không ngờ xe chạy đến nơi mà anh ta tưởng là khu cấm trong hồ Nguyệt Lượng, bảo vệ thấy Trì Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, đứng thật thắng, không chỉ không chặn đường mà còn nhiệt tình hỏi anh ta có cần dẫn đường không.
Tài xế lúng túng:
Không cần, không cần.
Ảnh sáng nhàn nhạt trên màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn6 mặt bình tĩnh của Trì Nguyệt. Cô nghe đi nghe lại tin nhắn thoại này rất nhiều lần, sau đó nhìn Duy Nhất đã ngủ say, cô đi đến bên cửa sổ k5éo rèm ra, nhìn về phía chân trời mênh mông.
Mười lăm trăng sáng, mười sáu trăng tròn, hôm nay thời tiết rất đẹp, mặt trăng tròn trịa sáng ngời treo cao trên bầu trời.
Trì Nguyệt gọi taxi, tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi nuôi ria mép, thấy là một cặp mẹ con xinh đẹp, anh ta rất nhiệt tình:
Đi đâu thế?
Hồ Nguyệt Lượng
Trì Nguyệt nội địa chỉ, sợ tài xế không tìm thấy còn nhận lấy điện thoại từ trong tay anh ta nhập vị trí định vị, sau đó ôm Duy Nhất vào trong lòng, không nói thêm gì nữa.
Cuối tuần sau?
Trì Nguyệt nhìn lịch:
Cuối tuần sau mình có việc, tuần sau nữa đi?
Tài xế nhìn con đường phía trước:
Hình như có rất ít người đi về phía này.
Trì Nguyệt:
Không được mở cửa, tất nhiên sẽ không ai đến.
... Cậu thắng!
Chớp mắt đã đến cuối tuần sau.
Trì Nguyệt:
Không sao, bạn tôi ở đó. Anh cứ đi tới đó là được.
Giọng tài xế có khẩu âm nơi khác, cũng không biết Trì Nguyệt, nghe vậy thì nhìn cô thêm mấy lần.
Mình xem tin tức rồi, anh Kiều vẫn đẹp trai như vậy!
... Đẹp trai hơn mình sao?
Đến nơi rồi.
ở đây à?
Tài xế nghi ngờ quay sang:
Nơi này không có nhà cửa, cô thấy bạn mình à?
Vâng, vậy con tha thứ cho cơn gió kia.
.
Duy Nhất ngoan quá.
Nhưn3g Tiểu Thiên Cầu đã để lại một tin nhắn thoại.
Chị gái, tôi sẽ chăm sóc Kiều đại nhân thật tốt, chị và Tiểu Duy Nhất phải chờ chúng t9ôi trở về. Còn nữa, chị nói cho Duy Nhất biết, tôi sẽ trở về cưới em ấy.
Cũng đúng.
Tài xế không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước.
Xe đi vòng qua một đoạn đường quanh co bên hồ, Trì Nguyệt đột nhiên bảo anh ta dừng xe.
Bạn.
Tài xế xác nhận vị trí trên định vị:
Hình như nơi đó không phải khu du lịch tự do, có lẽ không cho phép đi vào.
Mặc dù công trình Nguyệt Lượng ổ đã được tuyên bố hoàn thành nhưng không mở toàn bộ cho du khách, có một số khu vực đang sửa sang và cải tạo, có rất nhiều nơi đều là khu cẩm.
Trên đường đi, Duy Nhất không ngừng líu ríu như một chú chim sẻ, tài xế thấy cô bé đáng yêu thì trêu vài câu, lúc nhìn sang Trì Nguyệt thấy cô im lặng có vẻ không vui, anh ta thấy sợ hãi, hằng giọng, ngại ngùng nói:
Con gái cô thật đáng yêu.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Cảm ơn.
Xe chậm rãi chạy vào bên trong, càng đi vào càng cảm thấy hoang vắng. Tài xế nhìn biển báo giao thông:
Cô gái, cô chắc chắn là đi hướng này sao?
Ừ.
Trì Nguyệt vẫn rất bình tĩnh.
Trì Nguyệt ừ khẽ:
Bạn tôi ở ngay phía trước, anh ấy không thích người lạ. Không sao đâu, tôi tự đi đến đó.
À, hiểu rồi.
Trì Nguyệt cúi đầu:
Vẫn chưa.
Cuối tuần sau mình về nước. Tối hôm đó hẹn hò nhé?
Trì Nguyệt dậy thật sớm, tết hai bím tóc nhỏ cho Duy Nhất, sau đó chọn cho mình và Duy Nhất một bộ váy và áo khoác màu đen từ trong tủ quần áo để thay.
Đi ra cửa, cơn gió to thổi qua làn váy cô, bím tóc Duy Nhất cũng bị gió thổi lay động.
Không, cậu là người đẹp trai nhất trên Trái Đất.
Coi như cậu tinh mắt. Muộn rồi, nghỉ ngơi đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.