Chương 7: đi rồi trở lại.
-
Dị Giới Y Tiên
- Hán Bảo
- 1612 chữ
- 2019-03-08 05:01:24
"Lão gia tử, ta về xem y thư cái đã, ngày mai sẽ tới chẩn bệnh giúp ngài." Phương Vân thật thà nói.
"Phải đi à?" Trên mặt lão giả tỏ vẻ mất mác.
"Ta không phải không tới nữa, chờ ta xem xong y thư, ngày mai lại đến chẩn bệnh giúp ngài." Phương Vân thành khẩn nhìn lão giả.
"Cũng được." Lão giả nhẹ gật đầu.
Phương Vân trở lại tiểu viện của mình, trong đầu toàn là suy nghĩ về bệnh tình của lão giả, lòng bàn tay nhẹ nhàng mở ra, một đoàn cực linh hàn khí màu xanh biển tuôn ra, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống vài phần.
Cực linh hàn khí không nhiều lắm, chỉ cỡ một đấm tay nho nhỏ của Phương Vân, nhưng dù chỉ là một nhóm ít ỏi như thế, cũng đủ khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Phương Vân dùng sức nắm chặt lòng bàn tay lại, cực linh hàn khí ngưng tụ ở đấm tay ngày càng chân thật, lúc này một đấm của Phương Vân hơn hẳn ngàn quân (1), ánh sáng xanh biển của cực linh hàn khí ngày càng thịnh.
(1) quân [钧]: cứ mỗi 30 cân được tính là 1 quân, ngàn quân là 30000 cân.
Cực linh hàn khí bện trong hào quang không ngừng co rút lại, ngày càng nhỏ, cuối cùng thì áp súc lại thành một viên ngọc màu lam nho nhỏ, lam châu óng ánh trong suốt, trên bề mặt loáng bóng là ánh sáng màu xanh yêu dị.
Phương Vân không phải đang luyện hóa, mà dùng tiên lực mạnh mẽ áp súc cực linh hàn khí, vì thế căn nguyên không thay đổi, giống như nước đống thành băng.
Phương Vân lại cảm thấy tò mò người khiến lão giả bị thương, đấu khí mà hắn tu luyện không ngờ lại có công hiệu thần kỳ đến như vậy.
Tuy nhiên tiên khí cùng khí âm hàn sau khi dung hợp sẽ trở thành cực linh hàn khí là một điều ngoài ý muốn, e rằng ngay cả người sáng tạo ra công pháp này cũng không ngờ tới đấu khí mà mình sáng chế lại có thể hóa thành cực linh hàn khí.
Thế nhưng, việc đau đầu nhất lúc này là làm sao có thể cam đoan cơ thể của lão giả có khả năng khu trừ khí âm hàn.
Nếu chỉ mới bị thương không lâu thì cho dù Phương Vân có mạnh mẽ khu trừ khí âm hàn cũng chẳng xi nhê gì, nhưng hôm nay khí âm hàn đã bén rễ, hoàn toàn hợp thành một thể với đấu khí của lão giả.
Như thế, nếu mạnh mẽ khu trừ khí âm hàn, chẳng khác gì lấy một miếng thịt của lão giả.
Thế nhưng, khí âm hàn này tuyệt đối không thể tiếp tục lưu lại trong cơ thể lão giả nữa, nếu không, cơ thể của lão giả sẽ bị hai thứ thuộc tính bất đồng hủy hoại.
Đúng lúc này, bên ngoài tiểu viện truyền tới tiếng gầm gừ của Phương gia lão tứ, một thân ánh giống như mãnh hổ xuống núi, hùng hổ đi tới trước mặt Phương Vân.
"Lão ngũ! Coi lần này ngươi chạy được đi đâu!" Phương Vũ phình mũi, vẻ mặt hung hãn.
Phương Vân có thể nhìn ra tư chất trở thành một ả đàn bà đanh đá chua ngoa trên khuôn mặt của lão Tứ sau khi nàng trưởng thành.
"Nếu ta muốn chạy, ngươi bắt được ta sao." Phương Vân mắt trắng dã nhìn Phương Vũ.
Hai má của Phương Vũ hơi co rúm lại, xác thực như lời Phương Vân nói, công phu chạy trốn của Phương Vân tuyệt đối được xếp hạng nhất ở Phương gia, hơn nữa đêm hôm qua nàng vừa lĩnh giáo bản lĩnh chạy trốn của Phương Vân.
"Ta mặc kệ, ngươi mau thường hoa Hồng Nhan cho ta, nếu không... nếu không..." Phương Vũ đột nhiên khó xử, bởi vì nàng không biết Phương Vân sợ cái gì.
Bắt hắn đi gặp cha? Hiện giờ lão cha nhìn thấy hai người bọn họ đã sớm cao bay xa chạy.
Dùng ma pháp đánh hắn thành tro? Cho dù mình mệt tới chết cũng chưa chắc đánh trúng hắn.
Đoạt bảo bối của hắn? Hắn có gì cho mình đoạt chứ!
Phương Vũ oán hận liếc nhìn Phương Vân, ánh mắt lơ đểnh bắt gặp viên ngọc màu lam do cực linh hàn khí ngưng hết thành.
Ánh mắt của Phương Vũ lập tức nghiêm túc, tuy rằng ngày thương nàng rất an phận thủ thường, nhưng tính cách giống hệt Phương Vân, đều có lối suy nghĩ của quân cướp của.
Lam châu tỏa ra hào quang thâm thúy, hết sức hấp dẫn với nàng, ma pháp Phương Vũ tu luyện có khuynh hướng băng thủy hệ, bởi thế có lực hấp dẫn đặc thù đối với lam châu.
Ngay tức khắc suy nghĩ của Phương Vũ bị ác ma chiếm cứ, chạy nhanh tới, đoạt lấy viên ngọc, hai tay gắt gao ôm lại, không cho Phương Vân đoạt lại.
"A..." Phương Vũ hoảng sợ kêu một tiếng.
Lam châu vừa tới tay, một luồng khí lạnh thấu tận tim gan thoáng chốc lan khắp cơ thể của Phương Vũ, Phương Vũ lúc này giống như đang ở trong một động băng.
Thế nhưng, Phương Vũ không chịu buông tay, vẫn gắt gao ôm lam châu, đúng lúc này thì ma lực của Phương Vũ lại đột nhiên tự động hộ chủ, toàn thân Phương Vũ tỏa ra ánh sáng màu lam tối mờ nhạt, nhìn thoảng qua giống như bị một tầng khí màu xanh biển bao trùm khắp cơ thể.
Phương Vân sửng sốt, kinh ngạc nhìn Phương Vũ, hắn không ngờ tới, Phương Vũ lại tay không cướp đoạt lam châu, phải biết rằng chính hắn cũng phải nhờ tiên khí hộ thể mới miễn cưỡng không bị thương, nhưng Phương Vũ không ngờ lại chẳng có phòng bị gì.
Phương Vũ run bần bật: "Lão... lão ngũ, hạt... hạt châu... này của ngươi... là... là của ta..."
Ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, không ngờ vẫn khư khư ôm lấy lam châu không chịu buông, cô gái nhỏ này quả nhiên là điển hình yêu tài hơn cả mạng sống.
"Coi... coi như là... tiền bồi... bồi thường... cho... hoa Hồng... Hồng Nhan... mà ngươi trộm!" Phương Vũ ngưng lại một lát, nói thêm.
"Bồi thường?" Phương Vân vuốt cằm trầm tư.
Phương Vân đột nhiên nghĩ tới một chuyện, với thể trạng hiện giờ của lão giả, nếu như mạnh mẽ khu trừ khí âm hàn thì tất nhiên sẽ khiến cơ thể của lão giả suy sụp.
Thế nhưng tiên lực của mình thì lại không thể truyền cho lão giả, bởi vì tiên khí này chỉ hợp với mình, nếu như truyền cho lão giả, trái lại rất có thể xuất hiện cắn trả.
Giống như Hấp Tinh Đại Pháp trong chốn võ lâm giang hồ, hấp thu nội lực càng nhiều, cắn trả trong tương lai càng lớn, hà huống chi lão giả cũng không biết Hấp Tinh Đại Pháp, không thể áp chế nhiều loại năng lượng được.
Tiên khí chưa được luyện hóa thường thì không có thuộc tính đầy đủ, nếu như Phương Vân có thể hấp thu rồi luyện hóa, như thế thì lão giả tự nhiên cũng có thể làm như vậy.
Tuy nhiên, Phương Vân cũng không mấy xác định, sau khi đấu khí của lão giả dung hợp với tiên khí sẽ phát sinh ra biến hóa như thế nào.
Phương Vân không chú ý tới Phương Vũ, ma lực của Phương Vũ đang từ từ xâm nhập vào trong lam châu, mà lam châu cùng ma lực lại phát sinh sự biến hóa kì diệu, giống như mối liên kết giữa cá và nước.
Dần dần, Phương Vũ không còn cảm thấy rét lạnh nữa, mà là một cảm giác sung sướng rung động tâm linh, cái cảm giác này rất khó dùng từ ngữ để diễn tả được.
Phương Vũ dường như hòa cùng một thể với lam châu, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự rung động của lam châu.
Phương Vũ không biết, đây không phải do nàng hòa làm một thể với lam châu, mà là ma lực của nàng đang hòa làm một thể với lam châu.
Cực linh hàn khí vốn rất thích hợp với người tu chân thuộc tính hệ băng, tuy Phương Vũ không phải người tu chân, nhưng ma lực của nàng có khuynh hướng hệ băng, tự nhiên nảy sinh cộng minh với cực linh hàn khí.
Mà có loại cộng minh này, sau khi ma lực cùng cực linh hàn khí hòa vào nhau, dần dần nảy sinh ra một liên kết, đồng thời cũng khiến Phương Vũ có thể cảm nhận được rõ ràng sự dao động năng lượng của lam châu.
Trên thực tế, trong lúc Phương Vũ vô ý, không ngờ lại luyện chế lam châu thành một pháp bảo.
Tuy nhiên chưa từng trải qua luyện chế, không cho thêm tài liệu khác, chỉ đơn thuần dùng cực linh hàn khí với một ít tiên khí tạo thành một pháp bảo, ở trong tu chân giới, e rằng ngay cả hạ phẩm pháp bảo cũng không tới.
Phương Vân không thèm để ý tới Phương Vũ, mà đột nhiên chạy ra ngoài tiểu viện, hắn đã nghĩ được cách chữa trị cho lão giả, nên gấp gáp muốn thử chứng minh suy nghĩ của mình.
?s=03ab0dfa76657ea3d505148c2252e9ab
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2