Chương 8: phương pháp trị liệu.
-
Dị Giới Y Tiên
- Hán Bảo
- 1711 chữ
- 2019-03-08 05:01:24
Phương Vân vội vàng chạy vào trong tiểu viện của lão giả, mới vừa chạy vào trong tiểu viện đã nghe thấy tiếng ho khan của lão giả.
"Lão gia tử, ta lại tới rồi..." Cái miệng còn hôi mùi sữa của Phương Vân kêu lên.
Tuy rằng Phương Vân chỉ mới rời đi nửa giờ, nhưng lão giả đã cảm thấy trống vắng, căn phòng trống không khiến cho cảm giác cô đơn lại dâng lên trong lòng.
Khó có thể hình dung bằng lời nói, nhưng khi nhìn thấy Phương Vân, cảm giác kích động cùng vui mừng thậm chí khiến lão giả quên đi cơn đau.
"Lão gia tử, ta nghĩ ra rồi... ta nghĩ ra cách trị liệu cho ngài rồi." Phương Vân gấp không chịu được nói.
"Ngươi đột nhiên chạy về đây, là bởi vì biết cách trị bệnh cho ta sao?" Khóe mắt của lão giả cay cay, sự cảm động trong lòng khó có thể hình dung bằng lời nói, cảm giác được người khác quan tâm, lâu rồi hắn chưa cảm nhận được.
Thế nhưng, lúc này hắn lại cảm thấy sự ấm ấp từ đứa bé chưa tới hai tuổi này.
"Lão gia tử, chúng ta vào trong nhà rồi nói sau."
Phương Vân kéo bàn tay khô héo của lão giả, tuy nhiên Phương Vân phải nhón lên mới có thể miễn cưỡng chạm tới tay của lão giả, lão giả hơi khom lưng, dịu dàng nắm lấy bàn tay non nớt, cảm nhận sự ấm áp nhẹ dịu truyền tới từ lòng bàn tay của Phương Vân.
Phương Vân cùng lão giả đi vào trong phòng, trực tiếp ngồi xuống ghế, Phương Vân nói với lão giả: "Lão gia tử, ta sẽ dạy ngài một đoạn khẩu quyết, ngài dựa theo khẩu quyết đó thử vận hành đấu khí, rõ chứ?"
"Ngươi dạy ta?" Lão giả gật đầu cười khổ, mình đã gần trăm tuổi đầu rồi, không ngờ cần một tiểu oa nhi mới hơn một tuổi dạy.
Phương Vân kéo bàn tay của lão giả qua, đồng thời mở miệng nói: "Đấu tinh di, hằng nhạc lạc, giang hải thuật, trùng quan phá..."
Đoạn khẩu quyết này của Phương Vân không phải là khẩu quyết tu chân, mà để lão giả có thể dựa vào đấu khí của riêng mình luyện hóa tiên khí, đồng thời, hắn cũng truyền tiên khí vào trong cơ thể của lão giả từng chút một.
Phương Vân không truyền quá nhiều, bởi vì tiên linh hoa 'rất độc', người bình thường gần như không thể thừa nhận được tiên khí tâm bổ.
Hơn nữa lão giả đối với tiên khí còn xa lạ, nếu như truyền quá nhiều tiên khí trong một lần, một khi lão giả chấn kinh, không thể khống chế được tiên khí, không chỉ tiên khí truyền vào bị lãng phí, mà thương thế của lão giả sẽ càng nặng hơn.
Phương Vân một mặt truyền tiên khí, mặt còn lại thì hút khí âm hàn ra, sau khi hút xong một bộ phận thì lại truyền vào một bộ phận tiên khí, đồng thời chờ đợi lão giả luyện hóa chúng.
Mới ban đầu lão giả còn hơi do dự, đơn giản thử qua một lần, dựa theo khẩu quyết của Phương Vân, tiến hành vận chuyển.
Lão giả không phải trăm phần trăm tin tưởng khẩu quyết của Phương Vân, mà bởi vì hắn không muốn tổn thương Phương Vân, hắn không muốn tổn thương một hài đồng tin tưởng hắn, quan tâm hắn.
Lão giả vận chuyển theo khẩu quyết của Phương Vân đưa, nhưng chưa cảm giác được sự tồn tại của tiên khí bên trong cơ thể, thế nhưng cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng không tốt, đấu khí vẫn có thể vận hành thông thuận như trước.
Thế nhưng, khi lão giả vận chuyển, lão giả luôn cảm thấy trong cơ thể mình dường như nhiều hơn thứ gì đó, nhưng lại không thể nói rõ.
Lão giả cùng Phương Vân cứ thế ngồi thẳng, khoảng chừng hết buổi sáng, lão giả mới có thể luyện hóa xong một luồng tiên khí, còn Phương Vân cũng rút ra được một luồng khí âm hàn.
Có lẽ số lượng tiên khí quá ít, thế nên lão giả chưa xuất hiện biến hóa gì, đây cũng coi như là một tin tốt lành, ít nhất thì đối với Phương Vân là vậy, nếu như đấu khí của lão giả xuất hiện biến hóa thì phải thay đổi phương pháp khác.
Mà khí âm hàn được Phương Vân hút ra chưa tới một hai phần mười, nên gần như không ảnh hưởng xấu tới cơ thể của lão giả.
Trị liệu vốn là một quá trình dài, huống chi bệnh cũ tích lũy năm mươi năm, hơn nữa có tiên khí không ngừng làm dịu cơ thể của lão giả, từ đó cơ thể của lão giả sẽ ngày càng khỏe mạnh, khí âm hàn mỗi lần hút ra cũng sẽ ngày càng nhiều hơn.
Sau khi vận chuyển được một đại chu thiên, lão giả từ từ thu cộng, mở to mắt, không biết vì sao mà hắn lại cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút, không đau như lúc trước nữa.
Đương nhiên, lão giả không tin đây là do công lao của Phương Vân, dù sao cơn đau trong cơ thể hắn vẫn còn.
"Tiểu oa nhi, ngươi chưa trở về sao?"
Lão gia tử mỉm cười nhìn Phương Vân, hắn có chút ngoài ý muốn, Phương gia lão ngũ nổi tiếng nhờ nghịch ngợm lại có thể ngồi yên ba canh giờ.
"Dù sao trở về cũng có một mình, mà ngài cũng có một mình, cho nên muốn để lão gia tử ngài bồi tiếp ta." Phương Vân mở miệng cười, vẻ mặt sáng lạn.
Lão giả sững sốt, khóe mắt lại cay cay, kỳ thực hắn mới là người cần bồi tiếp nhất, nhưng Phương Vân lại nói mình bồi tiếp hắn.
"Lão gia tử, ngài họ gì, tên gọi ra sao?" Phương Vân hỏi thẳng.
"Lão nhân ta họ Dạ, tên chỉ một chữ Phàm, Phương gia gia chủ hiện giờ cũng phải gọi ta một tiếng Dạ lão." Lão giả thản nhiên nói: "Ta từng hầu hạ qua bốn đời Phương gia gia chủ, nếu như ngươi có thể lên làm gia chủ, mà ta còn sống thì biết đâu lại là đời thứ năm, ha ha..."
"Ta mới không muốn làm gia chủ, lão đại đã được dự tính là gia chủ Phương gia đời tiếp theo rồi, ta không chen chân vào đó đâu." Phương Vân nói thẳng.
Dạ lão sửng sốt, rồi lại cười nhẹ một hồi, mỗi đời Phương gia trước kia, có ai mà không dốc hết sức lực tranh đoạt vị trí gia chủ Phương gia, tuy nhiên thế hệ của Phương Vân lại hoàn toàn trái ngược, lão nhị, lão tam trực tiếp rời khỏi Phương gia, ra ngoài lịch lãm, cái danh hảo dự trù gia chủ đời tiếp theo của lão đại cũng do Phương Hào liên tục lừa gạt, tranh thủ lúc hắn còn nhỏ tuổi đã cho hắn leo lên vị trí đó.
Người bên ngoài có biết bao người nhớ thương tới vị trí gia chủ Phương gia, nhưng mấy huynh muội nhà này thật rộng rãi, thà rằng ta tiêu dao mình ta, chứ không muốn cầm quyền gia tộc mạnh nhất ở Mạc Bắc này.
Trong lòng Phương Vân thầm kinh ngạc, hắn vốn tưởng Dạ lão cùng lắm chỉ mới tám mươi tuổi, thế nhưng sau khi nghe nói hắn từng hầu hạ qua bốn đời gia chủ, vậy đó là bối phận tổ gia gia, ít nhất cũng có một trăm tuổi.
Phương Vân không biết, tuy tu luyện đấu khí không được như tu chân, nghịch thiên cải mệnh, nhưng thọ duyên vẫn tăng lên diện rộng, lúc Dạ lão bị thương đã được năm mươi tuổi, trải qua nhiều năm này, hiện giờ vừa vặn một trăm tuổi.
"Dạ lão, vết thương của ngài năm đó rốt cuộc là do ai ở Lý gia tạo ra?"
"Chính là Lý gia lão tổ, năm đó hắn đã đạt tới cảnh giới thất giai, nghe nói hai mươi năm nay hắn luôn bế quan, luôn cố gắng đột phá tới bát giai." Ánh mắt của Dạ lão đục ngầu, dường như đang nhớ tới chuyện năm đó.
Thất giai cùng bát giai là một khoảng cách giữa trời với đất, Lý gia lão tổ tốn thời gian năm mươi năm cũng không vượt qua được khoảng cách này, bởi vậy có thể thấy được khoảng cách này có bao nhiêu khó khăn trắc trở.
"Thực lực lúc này của Dạ lão như thế nào?" Phương Vân cũng không nhìn thấu thực lực của Dạ lão, nhưng nhìn từ góc độ khác, thực lực của Dạ lão rất khủng bố.
"Thất giai nhất phẩm, năm mươi năm này, khó khăn lắm ta mới đột phá được thất giai."
Phương Vân có thể lí giải, một khoảng cách dùng mất thời gian mấy chục năm, nhớ trước đó mình đột phá Độ Kiếp kỳ, hao hết hai trăm năm, hơn nữa tốc độ đó còn là có một không hai, từ xưa tới nay xuất hiện không ít cường giả Độ Kiếp kỳ, thế nhưng tuổi tác so với Phương Vân thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Phương Vân nói chuyện với Dạ lão đến tối mới rời khỏi, Dạ lão chưa từng cảm thấy thỏa mãn như thế, người cô độc, luôn dễ thỏa mãn, Phương Vân nhìn rõ vẻ tịch liêu trong mắt của Dạ lão, thầy thuốc không chỉ chữa trị thân thế, có đôi khi cần phải chữa trị tâm bệnh.
Dạ lão là một đời công thần tận tụy với Phương gia, nhưng công thần như thế lại không được an hưởng lúc tuổi già.
Phương Hào có lẽ quan tâm tới Dạ lão, nhưng hiển nhiên hành động chưa đủ, Phương Vân không muốn Phương gia mất nhân mất nghĩa, nếu Phương Hào không làm được thì để cho đứa con trai là hắn làm thay.
?s=03ab0dfa76657ea3d505148c2252e9ab
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2