Chương 3.5
-
Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya
- Higashino Keigo
- 1114 chữ
- 2020-05-09 06:29:45
Số từ: 1095
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✱✱✱
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
C
ẩn thận gấp lại bức thư dài nhiều trang giấy, Takayuki cho lại vào phong bì.
Tốt quá. Lời khuyên của bố đã không sai.
Không phải đâu.
Ông Yuji lắc đầu.
Ban nãy bố cũng nói rồi, quan trọng là quyết tâm của người đó. Bố đã rất khổ tâm khi biết câu trả lời của bố lại khiến ai đó bất hạnh nhưng xem ra chuyện đó thật nực cười. Câu trả lời của ông lão bình thường như bố sao có thể ảnh hưởng đến cuộc đời người khác được. Đúng là lo bò trắng răng.
Lúc nói nét mặt ông trông thật rạng rỡ.
Tất cả số thư này đều là bảo vật của bố. Phải giữ gìn cẩn thận.
Nghe Takayuki nói vậy, ông Yuji tỏ ra đăm chiêu.
Về chuyện đó, bố muốn nhờ con đây.
Gì ạ?
Bố muốn con giữ tất cả số thư này.
Con ư? Tại sao?
Con cũng biết rồi đấy, bố không còn được sống bao lâu nữa. Bố giữ số thư này, nhỡ người ngoài thấy thì rắc rối lắm. Bởi tất cả những gì viết ở đây đều là chuyện của tương lai.
Takayuki khẽ rên lên. Bố nói vậy cũng đúng. Mặc dù anh không hề có cảm giác ấy.
Con phải giữ đến bao giờ ạ?
Ừm.
Lần này đến lượt ông Yuji rên lên.
Chắc là đến lúc bố chết.
Con hiểu rồi. Vậy con sẽ cho vào quan tài nhé. Làm vậy, nó sẽ biến thành tro.
Được đấy.
Ông Yuji vỗ đùi.
Con cứ làm thế cho bố.
Takayuki gật đầu, nhìn lại số thư lần nữa. Anh không tài nào tin được số thư này do người ở tương lai viết.
Bố à,
anh nói,
Không biết mạng là gì nhỉ?
Ừ, phải rồi.
Ông Yuji giơ ngón trỏ ra.
Bố cũng thắc mắc không hiểu đấy là gì. Các bức thư khác cũng có nhắc đến, bảo là nhìn thấy thông báo trên mạng. Có cả từ ‘di động’ nữa.
Di động? Là cái gì thế ạ?
Bố đã bảo là không biết mà. Chắc là thứ gì đó giống như tờ báo ở tương lai.
Đoạn ông Yuji nheo mắt nhìn Takayuki.
Con đọc bức thư ban nãy bố đưa rồi đấy. Có vẻ con sẽ nghe theo tâm nguyện của bố, thông báo tin đó vào ngày giỗ thứ ba mươi hai.
Thông báo lên trên mạng hay di động đó ạ?
Hình như thế.
Takayuki đáp ‘Vâng’ rồi nhăn mặt.
Không biết đó là cái gì nữa. Nghe cứ sờ sợ.
Con không phải lo, trong tương lai con sẽ biết. Thôi, bố con mình đi thôi nhỉ.
Đúng lúc ấy, từ tiệm vọng lại tiếng động khe khẽ. Nghe như có thứ gì đó rơi xuống. Takayuki và ông Yuji quay sang nhìn nhau.
Hình như lại có đấy.
Ông Yuji nói.
Thư ạ?
Ừ.
Ông Yuji gật đầu.
Con ra xem giúp bố với.
Takayuki đáp ‘Vâng’ rồi đi ra phía cửa tiệm. Việc dọn dẹp tiệm vẫn chưa hoàn tất, hàng hóa vẫn còn trên kệ.
Trước cửa cuốn có đặt một thùng các tông. Anh nhòm vào thì thấy có một tờ giấy được gấp lại. Có vẻ là giấy viết thư. Anh nhặt lên và đem lại phòng kiểu Nhật.
Có thứ này ạ.
Ông Yuji mở tờ giấy ra. Ngay lập tức mặt ông lộ vẻ hồ nghi.
Takayuki hỏi có chuyện gì.
Ông Yuji mím chặt môi thành một đường thẳng, chìa bức thư ra cho Takayuki.
Ồ,
Takayuki bất giác kêu lên. Một bức thư trắng tinh.
Thế này là sao ạ?
Bố không biết.
Một trò đùa chăng.
Có lẽ vậy. Nhưng mà…
Ông Yuji nhìn vào bức thư.
Bố cảm giác không phải vậy.
Vậy thì là gì ạ?
Ông Yuji đặt lá thư lên bàn rồi khoanh tay lại.
Có khả năng đây là người chưa đưa ra được câu trả lời. Họ vẫn đang phân vân gì đó, chưa tìm được lời giải.
Kể cả thế thì gửi một bức thư trắng tinh thế này…
Ông Yuji quay sang Takayuki.
Bố xin lỗi, con ra ngoài đợi được không?
Takayuki chớp mắt.
Bố ngại gì à?
Đương nhiên. Vì bố còn viết hồi âm cho bức thư này.
Cho bức thư đó? Nhưng thư trắng tinh mà. Bố định hồi âm thế nào?
Bố sẽ nghĩ.
Nghĩ ạ…
Sẽ không mất thời gian đâu. Con cứ ra trước đi.
Có vẻ như ông Yuji rất cương quyết. Takayuki đành bỏ cuộc.
Vậy bố nhanh lên nhé.
Ừ.
Ông Yuji đáp, mắt vẫn nhìn vào bức thư. Có vẻ như ông đã không nghe nữa.
Khi Takayuki ra ngoài thì trời vẫn chưa tỏ hẳn. Anh thấy lạ. Bởi anh cảm giác như mình đã ở trong nhà khá lâu.
Anh quay trở lại xe, đang xoay xoay cổ để vận động thì thấy trời sáng bảnh mắt. Có lẽ cách thời gian trôi ở bên trong và ngoài nhà là khác nhau.
Anh định sẽ giữ kín câu chuyện kỳ lạ này với chị Yoriko và vợ anh. Có nói thì họ cũng chẳng tin.
Sau khi ngáp liền mấy cái, anh nghe thấy tiếng động từ phía căn nhà, ông Yuji xuất hiện ở lối đi hẹp. Tay chống gậy, ông chậm rãi tiến về phía anh. Takayuki xuống xe để ra đón bố.
Bố viết xong rồi à?
Ừ.
Bố đã làm gì với nó?
Tất nhiên là cho vào hộp nhận sữa rồi.
Làm vậy được chứ ạ? Liệu thư có tới không?
Bố nghĩ là sẽ tới.
Takayuki nghiêng đầu. Anh bỗng thấy bố mình như một sinh vật khác.
Sau khi lên xe, Takayuki hỏi:
Bố hồi âm thế nào với tờ giấy trắng tinh đó?
Tuy nhiên ông Yuji lắc đầu.
Bố không nói cho con biết được. Trước bố đã bảo con vậy rồi mà.
Takayuki nhún vai, cho xe nổ máy. Nhưng xe chưa kịp chuyển bánh thì ông Yuji bảo anh dừng lại. Anh vội đạp phanh.
Ngồi bên ghế phụ, ông Yuji chăm chú nhìn tiệm. Đây là tiệm tạp hóa nuôi sống ông mấy chục năm qua. Hẳn là ông lưu luyến lắm. Chưa kể, với ông, đó không chỉ là nơi để buôn bán.
Được rồi. Đi thôi con.
Ông khẽ lẩm bẩm.
Bố thấy yên tâm chưa?
Rồi. Thế này là xong xuôi rồi.
Nói đoạn ông khẽ nhắm mắt.
Takayuki cho chiếc Civic lăn bánh.