• 5,394

Chương 3.6


Số từ: 706
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✴✴✴
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
A
nh vẫn bấm máy dù tiếc là không nhìn rõ được chữ ‘Tiệm tạp hóa Namiya’ do bụi bẩn. Anh thay đổi góc chụp để chụp thêm vài tấm nữa. Chụp ảnh không phải sở trường của anh. Anh hoàn toàn không biết mình có chụp tốt hay không. Nhưng anh chẳng bận tâm. Ảnh này không phải để cho người khác xem.
Từ phía bên kia đường, vừa ngắm căn nhà cũ kỹ, Takayuki vừa nhớ lại sự việc cách đây một năm. Đó là đêm anh ở cùng ông Yuji.
Giờ nghĩ lại, anh thấy thật khó tin đó là chuyện có thật. Đến tận bây giờ đôi lúc anh vẫn tự hỏi hay đó chỉ là giấc mơ. Lẽ nào chuyện thư đến từ tương lai là thật? Anh chưa bao giờ nói chuyện lại với ông Yuji về sự việc đêm hôm ấy.
Nhưng việc anh cho tập thư ông nhờ anh giữ khi ấy vào quan tài của ông là hoàn toàn có thật. Lúc bị chị Yoriko và mọi người hỏi là thư gì, anh đã hơi lúng túng.
Nhân nói đến chuyện này, bản thân cái chết của ông Yuji cũng rất kỳ lạ. Mặc dù được bác sĩ chẩn đoán có thể ra đi bất cứ lúc nào nhưng hệt như sợi natto cứ dài mãi không dứt, ngọn lửa sinh mệnh của ông tiếp tục cháy le lói, không một lời than vãn đau đớn. Đến cả bác sĩ cũng ngạc nhiên. Ông chẳng ăn uống gì mấy, hầu như chỉ nằm một chỗ nhưng sống thêm được cả gần năm. Như thể riêng thời gian trong cơ thể ông là chậm lại.
( Món đậu tương lên men.)

Takayuki đang đắm mình trong hồi tưởng thì nghe có tiếng gọi. Anh giật mình nhìn sang bên cạnh. Một cô gái dong dỏng cao mặc bộ đồ thể thao đang đứng đó với chiếc xe đạp. Yên sau xe có buộc một chiếc túi thể thao.

Vâng.
Takayuki đáp.
Có chuyện gì vậy?

Cô gái ngập ngừng:
Anh là người nhà ông Namiya à?

Takayuki mỉm cười.

Tôi là con trai ông ấy. Đây là tiệm của bố tôi.

Cô gái há hốc miệng như thể ngạc nhiên, mắt chớp chớp.
Thì ra là vậy.


Cô biết tiệm nhà tôi à?


Vâng. Nhưng không phải là tôi mua hàng ở đó đâu.
Cô gái so vai đầy vẻ áy náy.
Đoán được sự tình, Takayuki gật đầu.
Là nhờ tư vấn phải không?


Vâng.
Cô gái đáp.
Tôi đã nhận được lời khuyên vô cùng quý giá.


Thế à. Tốt quá. Là khi nào vậy?


Tôi nghĩ là tháng Mười một năm ngoái.


Tháng Mười một?


Tiệm sẽ không mở cửa nữa ạ?
Cô gái nhìn cửa tiệm hỏi.

… Vâng, tại cha tôi mất rồi.

Cô gái nén tiếng thở dài. Đuôi mắt cô sụp xuống buồn bã.

Vậy ư. Ông mất bao giờ ạ?


Bố tôi mất tháng trước.


Ồ… Xin được gửi lời chia buồn tới gia đình.


Cảm ơn cô.
Takayuki gật đầu.
Cô chơi thể thao à?
Anh nhìn chiếc túi thể thao, hỏi.

Vâng. Tôi chơi đấu kiếm…


Đấu kiếm?
Takayuki tròn xoe mắt. Bất ngờ quá.

Người bình thường chắc ít nghe thấy môn này.
Cô gái mỉm cười rồi leo lên xe đạp.
Xin lỗi đã làm phiền anh. Tôi đi đây.


Vâng. Chào cô.

Takayuki nhìn theo bóng cô gái khuất dần. Đấu kiếm à. Đúng là ít nghe thấy thật. Có lẽ chỉ thấy trên ti vi vào dịp Thế Vận Hội, trong các bản tin tổng hợp. Năm nay Nhật Bản còn tẩy chay Thế Vận Hội Moscow nữa nên càng không nghe nhắc đến.
Ban nãy cô gái nói tháng Mười một năm ngoái nhưng chắc là cô nhầm lẫn. Tháng Mười một thì ông Yuji đang nằm viện.
Chợt nảy ra một ý, Takayuki bước sang đường, tiến vào lối đi hẹp bên cạnh cửa tiệm. Anh vòng ra cửa sau, mở nắp hộp nhận sữa lên.
Song bên trong hộp trống trơn. Lẽ nào thư hồi âm ông Yuji viết cho tờ giấy trắng đêm hôm ấy đã được gửi tới tương lai?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya.