Chương 7 - Hiểu lầm (1)
-
Định mệnh anh yêu em
- Lương Uẩn Như
- 3145 chữ
- 2020-05-09 04:19:54
Số từ: 3140
Nguồn: diendanlequydon.com
Sự cứng rắn của Tồn Hy đã mang lại cho Hân Di sức mạnh, cô không còn thấy sợ hãi khi đối diện với người làm nhà họ Kỷ nữa, ít ra cô cũng là cô chủ của nhà họ Kỷ, khi cần yêu cầu thì cũng được đáp ứng.
Tôi muốn xem thực đơn trước đây.
Cô nói với bà đầu bếp. Cô muốn biết thói quen ăn uống của bà nội và Tồn Hy, muốn nhớ xem anh thích ăn gì và không thích ăn cái gì. Cô còn thường xuyên nói chuyện với quản gia thăm hỏi tình hình mọi viễ trong nhà, cô không cần phải tự mình giải quyết mọi việc thế nhưng khi cần thiết thì vẫn có thể nắm được tình hình.
Cô cũng chủ động gần gũi với bà nội hơn. Bà Trân Châu thích đồ gốm sứ, sau vườn nhà còn có một phòng làm gốm, còn có một chiếclò nung, lúc rỗi rãi thì bà thường hay xuống đây nặn gốm, coi đó là niềm vui tuổi già, Hân Di cùng nặn với bà, thỉnh thoảng còn góp ý nữa.
Hóa ra cháu cũng hiểu những thứ này à?
Bà Trân Châu vui vẻ nói.
Cháu từ nhỏ đã thích nặn chơi, có điều không giống như bà nội thích mô phỏng lại các mẫu, tài nghệ của bà nội cao hơn cháu nhiều mà.
Bà mới là nặn chơi thôi.
Bà Trân Châu thấy phôi đất trong tay Hân Di đang cầm có hình cánh cung rất đẹp, bà rất thích:
Xem ra cháu cũng có tài năng bẩm sinh đấy, Hân Di, cháu có muón bà mời thầy giáo đến dạy cho cháu không?
Không cần đâu ạ! Cháu chỉ là nặn cho vui thôi, chứ cháu không nghĩ tới chuyện trở thành nghệ nhân gốm đâu ạ.
Sao lại không? Cháu còn trẻ, lại có tiềm lực, chỉ cần học được thầy giỏi thì sau này tiền đồ rộng lớn lắm.
Cô? Tiền đồ rộng lớn? Hân Di lắc đầu, từ nhỏ cô không bao giờ dám mơ chuyện tốt thế này sẽ xảy ra với mình, cô không dám có giấc mơ nào quá lớn, bởi vì cô thường không làm được.
Cháu thật không có tự tin vào bản thân gì cả.
bà Trân Châu dường như nhìn thấu những suy nghĩ của cô:
Cháu phải tin vào bà, bà là chuyên gia sưu tập tác phẩm gốm sứ, con mắt bà tuy không được mười phần chuẩn thì cũng phải được bảy tám phần, bà nói cháu có tài là có tài… đúng rồi, mấy hôm nữa để Dylan xem tác phẩm của cháu, xem cậu ấy nhận xét xem thế nào.
Dylan?
Hân Di ngạc nhiên, cái tên này làm sao lại giống tên người tặng cô chiếc bát gốm hạnh phúc thế nhỉ?
Đó là ai thế ạ?
Đó chính là người quản lý tác phẩm nghệ thuật, bà đều mua tác phẩm gốm thông qua cậu ấy cả, cậu ấy là người quen của nghệ nhân Trung Sơn Long đó.
Nghệ nhân Trung Sơn Long? Đó là người cháu hâm mộ nhất đó.
Cô ngạc nhiên kêu lên.
Bà cũng rất thích tác phẩm của ông ấy.
Bà Trân Châu mơ màng cười, ánh mắt như xa xăm hơn:
Trước đây khi còn trẻ bà với ông ấy còn yêu nhau nữa.
Thật ạ? Sau đó thì thế nào ạ?
Hân Di ngạc nhiên hỏi dồn dập.
Haizz, đó là chuyện từ lâu lắm rồi…
Bà Trân châu thở dài và bắt đầu chậm rãi kể chuyện về mối tình đầu dang dở của bà.
Cứ như thế, tình cảm của hai người phụ nữ càng ngày càng thân thiết gần gũi. Lúc đầu bà Trân Châu cũng chỉ coi Hân Di là mẹ của đứa chắt của bà thôi thế nhưng dần dần bà lại có cảm tình với cô, bà thường xuyên nhắc nhở Tồn Hy phải chăm sóc cho cháu dâu của bà.
Kỷ Tồn Hy tuy cũng cảm thấy bản thân mình không nên lạnh nhạt với Hân Di thế nhưng trong lòng khó tránh khỏi khúc mắc, anh luôn giữ khoảng cách với vợ mình, đối xử lúc lạnh lúc nhạt.
Hân Di hiểu rõ nỗi khổ trong lòng anh nên cô cũng không yêu cầu điều gì cả, cô chỉ lặng lẽ âm thầm quan tâm anh. Cô nghe nói Tồn Hy không thích ăn đồ ăn bên ngoài, thích ăn món ăn nhạt thế là cô tự mình làm cơm rồi cho người khác mang đến công ty. Biết anh bận họp không có thời gian ăn cơm nên cô làm sandwich cho anh, để anh vừa xem công việc vừa ăn. Anh ghét việc ngày nào cũng phải ăn những món giống nhau, hình thức giống nhau thế là cô nghĩ đủ cách để chế biến món ăn. Chiếc chăn dâu tây của anh cô cẩn thận giặt bằng tay. Trong phòng anh bày đầy ảnh của Anna, cô thay anh lau chùi album. Thời gian của anh rất đáng quý nên mỗi ngày cô giúp anh chọn sẵn quần áo với cà vạt, để anh không mất thời gian lựa chọn. Anh đi từ sáng sớm đến tối muộn mới về, hai người rất ít có thời gian và cơ hội để nói chuyện nên cô dùng giấy nhớ tiện lợi dính mọi chỗ những điều căn dặn anh, ví dụ như nhắc anh đọc sách không nên đọc muộn quá, đói thì phải nhớ ăn đêm, lạnh thì phải mặc thêm quần áo.
Thực ra cô cũng không hiểu hết người vợ nên làm cái gì, nhưng những gì làm được cô đều cố gắng làm, bởi cô chỉ muốn đối xử tốt với anh, hy vọng anh thay đổi, cười nhiều hơn một chút.
Cô không muốn gây rắc rối cho anh, quãng thời gian hôn nhân chỉ kéo dài chín tháng, thế nên cô càng không muốn mang lại chút rắc rối gì cho anh cả. Cô tự mình đi mua sách dành cho thai phụ về để xem tự mình đến bệnh viện khám thai.
Hôm nay lại có mình cô đến à?
Bác sĩ khám thai hỏi cô.
Dạ vâng.
Cô cười ngại ngùng, lần trước bác sĩ nói hy vọng chồng cô sẽ đi cùng cô đến:
Tồn Hy… chồng cháu bận quá, không có thời gian.
Thì cũng phải tìm cách mà đến chứ, dù gì thì cũng là con của cậu ấy mà.
Bác sĩ tỏ vẻ không hài lòng.
Hơn nữa, có rất nhiều vấn đề liên quan đến thai phụ phải chú ý, tôi muốn nói riêng với cậu ấy, để cậu ấy lưu ý.
Bác sĩ nói với chau cũng được mà.
Được rồi. Gần đây còn nôn nhiều nữa không?
Dạ, vẫn còn một chút.
Sau khi khám xong Hân Di rời khỏi phòng khám, trên tay cô vẫn cầm bức ảnh vừa siêu âm của em bé xong, cô nhìn rồi ngây người cười. Em bé đã lớn hơn một chút rồi! Không biết là con trai hay con gái nữa? Bác sĩ nói tam thời chưa thể biết được giới tính của nó, nhưng cô hi vọng đó là một bé trai đáng yêu và đẹp trai, giống như cha nó.
Nhưng cho dù em bé lớn thế nào chỉ e rằng cô chỉ được ngắm nó có một lúc, đến lúc đó cô đã phải rời khỏi nhà họ Kỷ, rời khỏi con, cũng rời khỏi … anh!
Nghĩ đến đây cô khuỵu luôn xuống mặt đất im lặng.
Ôi chao, đây không phải là cô bạn gái cũ của tôi vì chuyện có thai mà đâu đâu cũng biết hay sao?
Giọng nói đầy vẻ châm biếm vang lên sau lưng cô.
Là Cổ Trì! Cô quay đầu lại, nhìn gương mặt không chút thiện ý của bạn trai cũ.
Cổ Trì cười nham hiểm, anh ta nhìn cô một lượt rồi nói:
Thế nào? Sao lại một mình đến phòng khám thế? Không phải đi phá thai đấy chứ? Thằng nhiều tiền kia không chịu trách nhiệm à?
Cô chau mày, không thèm để ý đến hắn, nhưng giọng mỉa mai của hắn ta lại tiếp tục vang lên.
Tôi nói rồi mà, dựa vào một người không nhan sắc, không có thân hình như cô thì làm gì có thằng đàn ông nào thực sự muốn cô đâu chứ? Hắn ta cũng chỉ chơi cô thôi.
Anh đến đây làm gì?
Cô hỏi
Tôi? À, đưa bạn gái đi khám.
Nói người người đến, một người phụ nữ õng ẹo bước đến. Hân Di nhận ra ngay ra đó là người đàn bà cô đã gặp trên tàu – Rebecca. Cổ Trì đỡ cô ta lại và nói:
Giới thiệu với cô, đây là vợ sắp cưới của tôi.
Ô, Cổ Trì, đây không phải là bạn gái cũ của anh sao?
Rebecca cố tình nói châm biếm:
Sao, một mình cô đến đây để phá thai à?
Tôi đến khám thai!
Hân Di cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô bắt đầu phản bác.
Khám thai? Không thể nào, cô thực sự muốn sinh đứa bè này ra à? Cô không sợ một mình nuôi con vất vả sao?
Cổ Trì cười nhạt.
Tôi kết hôn rồi.
Kết hôn?
Rebecca nhíu mày.
Là ai thế? Là ai mà dám lấy cô?
Là tôi.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Bà người đồng loạt kinh ngạc quay đầu lại. Kỷ Tồn Hy đang lạnh lùng bước tới, anh kéo cô vào lòng với tư thế sẵn sàng bảo vệ cô.
Là tôi Kỷ Tồn Hy lấy Trần Hân Di, các người có ý kiến gì không?
Không… không có.
Cổ Trì xanh mặt, lắp bắp nói. Nhớ lại trận thua bạc trên tàu anh ta vẫn còn sợ hãi, nói rồi anh ta vội vàng kéo Rebecca đi chỗ khác.
Sao… sao anh lại đến đây?
Cô còn hỏi. Sao lại đi khám một mình hả? Bà nội nói với tôi, lần trước bác sĩ muốn tôi cùng đi với cô.
Nhưng… tôi nghĩ anh rất bận…
Con cũng là con của tôi, cô đừng quên điều đó.
Tồn Hy trách mắng cô xong liền cùng cô quay lại phòng khám, sau khi nghe bác sĩ dặn dò một số việc, cả hai mới rời khỏi phòng khám.
Công ty chắc chắn có nhiều việc lắm, anh mau về đi.
Hân Di vội vàng giục anh.
Còn cô thì sao?
Tôi đi mua một chút đồ dùng cho trẻ em, bà nội nói có thể bắt đầu trang trí phòng cho em bé được rồi.
Vậy tôi đi với cô.
Cái gì? Anh đi với tôi…
Không nói nhiều nữa, đi thôi.
Anh thực sự không vui chút nào, anh không ngờ hân Di lại đi khám thai một mình, lại còn bị người khác chê cười nữa. Sở dĩ anh lấy cô vì anh không muốn cô bị người khác mỉa mai, châm biếm hay phải chịu ánh mất kì thị của mọi người, thế mà cô vẫn phải chịu.
Tất cả đều trách anh xa cách quá, trách anh không làm tròn bổn phận của một người chồng, từ hôm nay trở đi, anh nhất định phải chú ý điểm này. Anh buồn rầu quyết định.
Anh cùng cô đến cửa hàng bán đồ dành cho trẻ em, Hân Di thấy cái gì cũng thích thú động tay vào, cô cầm một đôi giày lên và hỏi:
Tồn Hy, anh nói xem đôi giày này màu nào đẹp hơn? Màu xanh hay màu hồng?
Tùy cô.
Tôi thích màu hống, thế nhưng nếu là con trai thì màu xanh đẹp hơn.
Hân Di do dự.
Cái này quá đơn giản, mua cả hai màu là xong.
Tồn Hy nói, anh nói với người phục vụ mua hết tất cả những gì mà Hân Di thích, mỗi loại đều mua hai cái trở lên.
Như thế này dù trai hay gái đều có thể dùng được.’
Nếu mà như thế này thì lãng phí quá?
Hân Di lắp bắp, hình như anh ấy muốn mua cả cửa hàng thì phải.
Họ Kỷ nhà tôi không phải không có đủ tiền để mua.
Kỷ Tồn Hy nói.
Người có tiền thật khác! Hân Di cười nhạt. Sau này tốt nhất là cô không cùng anh đi mua đồ thì sẽ tốt hơn, nếu không thì có ngày anh sẽ mua cả một cửa hàng mất.
Đúng rồi, cũng phải mua quần áo cho cô nữa.
Tồn Hy nghĩ và nói, anh kéo cô sang một cửa hàng bán đồ bầu, quả nhiên đi một vòng anh mua gần nửa cửa hàng.
Nhiều thế này tôi mặc không hết đâu.
Hân Di phản đối, làm gì có ai mua nhiều đồ bầu thế này cơ chứ? Chỉ mặc có chín thàng thôi mà. Lãng phí quá!
Thế thì mỗi ngày cô mặc một bộ, như vậy thì lãng phí đi đâu được chứ.
Anh nói một cách thoải mái.
Hân Di nhìn anh nói mà không hề thay đổi sắc mặt, hình như lịa còn có vẻ ngạc nhiên khi cô nhìn nữa chứ, cho dù thế nào anh vẫn cho rằng cách anh đối xử với cô là hoàn toàn đúng đắn.
Cảm ơn anh.
Cô nói.
Cảm ơn cái gì?
Tồn Hy lại cau mày:
Cô đừng có mà chốc chốc lại xin lỗi với cảm ơn, chuyện này chẳng có gì to tát cả.
Chỉ là trách nhiệm của một người chồng thôi mà.
Cho dù thế nào tôi vẫn muốn cảm ơn anh.
Hân Di dịu dàng cười.
Từ hôm đó khoảng cách giữa hai người rút ngắn dần, Tồn Hy đưa Hân Di đi khám thai, rồi còn chủ động quan tâm hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô nữa. Anh hỏi bác sĩ cách làm nước gừng tươi, rau xanh, nước dấm trắng với trứng gà để cho thai phụ uống có thể tránh được tình trạng nôn, thế là anh ngày nào cũng xuống bếp chỉ dẫn cho người nhà làm cho cô.
Sự quan tâm của anh khiến cô rất cảm động, bởi vì từ trước đến giờ chưa có ai đối tốt với cô như thế, mỗi người bạn trai của cô chỉ yêu cầu cô bỏ ra chứ chẳng bao giờ trả lại cho cô một cái gì. Còn anh, mỗi khi cô rơi vào hoàn cảnh khó khăn thì anh luôn chìa đôi tay của mình ra kéo cô lên.
Một người như anh xứng đang nhận được hạnh phúc, cô quyết định đối xử tốt với anh, trước khi rời khỏi ngôi nhà này cô muốn dạy anh làm một người cha tốt, cô luôn hy vọng anh, con và Anna sau này sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Tồn Hy, anh lại đây xem.
Cô kéo anh vào cùng đọc chung một quyển sách thiếu nhi:
Anh nhìn em bé này xem, đáng yêu không chứ?
Ồ, đáng yêu thật.
Tồn Hy thờ ơ nhìn lướt qua.
Anh xem này, trong sách nói em bé vừa sinh ra rất dễ bị tổn thương, khi tắm cho em bé nhất định phải quấn chăn ngăn nước cho em bé ở bên dưới, còn nữa, khi ôm em bé nhất định phải chú ý phần cổ của em bé…
Những cái này để bảo mẫu nhớ là được rồi.
Tồn Hy ngắt lời cô.
Cô yên tâm, đến lúc đó chúng tôi sẽ mời một bảo mẫu chuyên nghiệp để chăm sóc em bé.
Thế nhưng bảo mẫu không phải là cha mẹ đẻ của em bé, họ không thể mang lại tất cả tình yêu cho em bé được.
Cô hơi kích động, cô sợ em bé không có đủ tình yêu, cho dù là bảo mẫu, thậm chí là bà nội cũng không thể thay thế mẹ ruột được. Nếu cô không thể ở bên cạnh em bé thì ít nhất anh là cha nó cũng nên chăm sóc yêu thương nó cho tốt.
Xin anh mà, sau này anh nhớ dành thời gian chăm sóc cho em bé nhé, nói chuyện với nó cũng được.
Cô khẩn cầu.
Kỷ Tồn Hy nhìn cô thật sâu, thật lâu, anh hiểu sự lo lắng ẩn sâu trong lòng cô, anh gật đầu nói:
Tôi biết rồi.
Có như thế thì cô mới yên tâm được, cô tiếp tục chia sẻ với anh về cuốn sách. Anh nhìn nụ cười trên môi cô, tự nhiên nghĩ không biết có phải tất cả những người mang thai đều có thứ hạnh phúc huy hoàng khi sắp làm mẹ thế này không? Anh cảm thấy ánh mắt cô rất hiền từ, tươi đẹp, khiến anh nhớ đến người mẹ đã quá cố của anh.
Khi mang thai anh, có phải mẹ anh cũng vui vẻ chia sẻ với ba anh mọi thứ như thế này không?
Hân Di, cô…
Sao?
Anh muốn hỏi, mấy tháng nữa khi cô phải rời xa đứa con yêu quí của mình thì liệu cô có buồn không? Thế nhưng anh không mở lời được, anh chỉ biết im lặng nhìn cô.
Hân Di thấy lạ, đang định quay sang hỏi anh thì chuông điện thoại di động của cô reo vang, cô vội nghe điện thoại:
Alo, xin hỏi ai đấy?
Tôi là Dylan, cô còn nhớ không?
Giọng bên kia vừa nói vừa cười.
Dylan, là anh à?
Giọng cô tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, Tồn Hy nghe thấy thế cũng chau mày lại. Quay sang xin lỗi anh rồi rời khỏi phòng ngủ, cô ra ngoài hành lang nói chuyện điện thoại cho tiện:
Sao anh lại gọi đến đây?
Tôi hỏi số của cô từ cô nhi viện, muốn hỏi thăm cô một chút. Cô không trách gì chứ?
Dylan giải thích.
Không sao đâu, tôi nên gọi cho anh để cảm ơn về chiếc bát gốm ấy mới đúng.
Có gì đâu chứ. Sao, hôn nhân mới thú vị chứ? Chồng cô đối với cô có tốt không?
Anh ấy rất tốt với tôi.
Hân Di cười, cô đưa mắt nhìn vào trong phòng, anh vẫn đang chăm chú đọc sách:
Đúng rồi, Dylan, tôi có chuyện đang muốn hỏi anh, anh có quen bà Kỷ Uông Trân Châu không?
Sao cô biết?
Dylan ngạc nhiên.
Vì thế anh thực sự là người quản lý tác phẩm nghệ thuật của bà nội phải không?
Bà nội?
Ờ, thực ra chồng tôi chính là Kỷ Tồn Hy?
Cô xấu hổ nói thấp giọng.