• 130

Chương X: Tiếng động giữa đêm khuya


Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Đã sang đến ngày cuối cùng của tuần đầu tiên Alex đặt chân đến Đỉnh Tuyết, cậu ghi lại danh sách sáu cậu bé cùng học chung trường với mình. Đang là lúc xế trưa, cậu ở một mình trong phòng. Tập giấy ghi chép đang mở ra trước mặt cậu bé. Cậu mất tới nửa tiếng đồng hồ để ghi lại những cái tên và thông tin mà cậu có được. Alex ước sao mình được biết nhiều hơn.
HUGO VRIES (14) Người Hà Lan. Sống ở Amsterdam. Tóc nâu, mắt xanh lục. Tên của bố: Rudi. Làm chủ các mỏ kim cương. Chỉ nói được một ít tiếng Anh. Đọc sách và chơi ghita. Thích cô độc. Bị gửi tới Đỉnh Tuyết vì ăn cắp vặt trong các cửa hàng và đốt phá.
TOM MCMORIN (14) Người Canada. Sống ở Vancouver. Bố mẹ ly dị. Mẹ quản lý các phương tiện truyền thông đại chúng (báo chí, truyền hình). Tóc hung đỏ, mắt xanh. Thân hình cường tráng, đánh cờ vua. Ăn cắp xe hơi và lái xe trong lúc say rượu... nên bị gửi tới Đỉnh Tuyết.
NICOLAS MARC (14) Nguời Pháp... sống ở Bordeaux ? Bị đuổi khỏi trường tư ở Paris, không biết lý do. Ma túy ? Tóc nâu, mắt nâu, rất khỏe. Xăm hình quỷ trên vai trái. Giỏi chơi thể thao. Bố: Anthony Marc. Các công ty hàng không, nhạc pop, các khách sạn. Không bao giờ nhắc đến mẹ.
CASS1AN JAMES (14) Người Mỹ. Tóc vàng, mắt nâu. Mẹ: Jill... giám đốc điều hành một hãng phim ở Hollywood. Bố mẹ ly dị. Làm thơ, chơi nhạc jazz bằng đàn piano. Bị sáu trường đuổi học. Phạm các tội khác nhau về ma túy. Bị gửi tới Đỉnh Tuyết sau khi bị bắt về tội vận chuyển ma túy. Thích nói đùa. Có vẻ được mọi người yêu mến.
JOE CANTERBURY (14) Người Mỹ. Chơi thân với Cassian. Tóc nâu, mắt xanh. Mẹ (không biết tên) là thượng nghị sĩ New York. Bố là thiếu tá gì đó ở Lầu Năm Góc. Phá hoại công trình xây dựng, trốn học, ăn cắp vặt trong các cửa hàng. Mục tiêu là sở hữu một xe môtô và ba cô bạn gái ( !) ở Los Angeles.
JAMES SPRINTZ (14) Người Đức. Bố: Dieter Sprintz giám đốc ngân hàng, nhà tài phiệt nổi tiếng (người đàn ông một trăm triệu đôla). Mẹ sống ở Anh. Tóc đen, mắt xanh sậm, nước da tai tái. Sống ở thành phố Dusseldort. Bị đuổi học vì bắn bị thương một thầy giáo bằng súng hơi. Bạn thân nhất của mình ở Đỉnh Tuyết - người duy nhất ghét nơi này.
Nằm xoài trên giường, Alex nghiên cứu danh sách. Nó cho cậu biết điều gì ? Không nhiều lắm.
Đầu tiên, tất cả các cậu bé đều bằng tuổi nhau: mười bốn tuổi, cùng tuổi với Alex. Ít nhất là ba người, có lẽ là bốn người, có bố mẹ ly dị hoặc sống ly thân. Tất cả đều là con của những gia đình giàu sụ. Ông Blunt đã kể với cậu về hoàn cảnh của họ nhưng Alex chỉ ngạc nhiên mỗi một nỗi là sao bố mẹ họ lại khác biệt đến như vậy. Các công ty hàng không, kim cương, chính trị, và phim ảnh. Pháp, Hà Lan, Canađa và Mỹ. Mỗi người họ đều đứng đầu lĩnh vực của mình, và những lĩnh vực đó gần như chi phối toàn bộ hoạt động của con người.
Ít nhất là có hai cậu bé bị bắt về tội ăn cắp vặt ở các cửa hàng. Hai người đã dính líu tới ma túy. Nhưng Alex biết rằng danh sách này vẫn chưa đầy đủ, còn nhiều điều vẫn chưa được khám phá. Và ngoại trừ James, thật khó để nhận ra điểm khác biệt của các cậu bé còn lại. Thật lạ, trông họ rất giống nhau.
Lẽ dĩ nhiên là màu mắt và màu tóc của họ rất khác. Họ mặc quần áo không hề giống nhau. Và các gương mặt của họ cũng hoàn toàn khác: Tom điển trai và điềm tĩnh, Joe trầm lắng và cẩn thận. Tất nhiên họ không chỉ nói giọng khác nhau mà còn nói ngôn ngữ khác nhau nữa. James từng bảo là não của họ đã bị thay bằng rơm rạ rồi, đó cũng là một ý tưởng. Hình như một nhận thức nào đó, không biết bằng cách nào, đã xâm nhập vào họ. Tất cả như những con rối, nhảy múa trên cùng một sợi dây.
Dưới lầu có tiếng chuông reo. Alex nhìn vào đồng hồ. Một giờ đúng - giờ ăn trưa. Còn một điều khác nữa về cái trường này. Mọi thứ chính xác đến từng giây. Giờ học bắt đầu từ chín giờ tới mười hai giờ. Bữa trưa bắt đầu từ một giờ đến hai giờ. Vân vân. James luôn luôn trễ giờ, Alex cũng về hùa một phe với cậu ta. Chỉ là một hình thức chống đối nho nhỏ nhưng cả hai cảm thấy rất hài lòng. Nó cho thấy các cậu vẫn còn kiểm soát được phần nào cuộc sống của mình. Còn các cậu bé kia, dĩ nhiên là hoạt động đều đặn như một cái máy. Giờ thì ai nấy đều phải xuống phòng ăn, im lặng chờ đợi thức ăn được dọn lên.
Alex lăn tròn trên giường, với tay lấy cây bút, cậu viết lên tập giấy, ở bên dưới những cái tên, vỏn vẹn hai từ:
TẨY NÃO ?
Có thể đây là câu trả lời. Theo lời James kể thì các cậu bé này đã đến trường đào tạo đặc biệt trước cậu hai tháng. Sau đó, James tới sau và ở đây ba tuần. Như vậy bọn họ đã ở đây được mười một tuần cả thảy, Alex hiểu rằng không bao giờ có thể gom những trẻ em phạm pháp lại rồi đưa cho chúng những quyển sách tốt là có thể biến chúng trở thành những học trò gương mẫu. Tiến sĩ Grief hẳn đã phải làm thêm một điều gì đó. Ma túy.. Thôi miên. Hoặc là cái gì đó khác.
Phải đến hơn năm phút sau, Alex mới cất tập giấy dưới nệm và rời khỏi phòng, ở Đỉnh Tuyết này, không có cái gì là riêng tư cả. Thậm chí cả phòng tắm cũng không được khóa cửa. Alex vẫn không thể rũ bỏ được cải cảm giác rằng mọi chuyện cậu làm, mọi thứ cậu nghĩ, bằng cách nào đó, đang được ghi hình và chép lại. Đó sẽ là những bằng chứng để chống lại cậu.
Khi cậu bé xuống tới phòng ăn thì đã trễ mười phút, dĩ nhiên, các cậu bé khác đang ở đó, họ đang ăn trưa và nói chuyện khe khẽ với nhau. Nicolas và Cassian ngồi cùng một bàn. Hugo, Tom và Joe đang ngồi ở một bàn khác. Không ai làm rớt thức ăn ra ngoài. Thậm chí, không có ai để khuỷu tay lên bàn. Tom đang kể về chuyến đi của mình đến một số bảo tàng ở Grenoble. Mới ở phòng ăn được có ít giây nhưng sự thèm ăn của Alex đã biến mất.
James cũng chỉ mới đến trước cậu bé không lâu, cậu ta đang đứng lấp ló ở một trong những ô cửa sổ trong nhà bếp, tự lấy thức ăn. Hầu hết thức ăn đã được nấu từ trước, một trong những tên bảo vệ hâm nó lên. Hôm nay ăn món hầm. Alex lấy thức ăn rồi ngồi xuống bên cạnh James. Hai cậu bé ngồi riêng một bàn. Alex và James đã mau chóng trở thành bạn của nhau. Lũ trẻ khác chẳng quan tâm gì đến họ.
- Ăn xong, cậu có muốn ra ngoài không ? - James hỏi.
- Chắc chắn rồi. Tại sao không ?
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Alex nhìn những đứa trẻ sau lưng James. Tom đang ngồi ở đầu bàn, cậu ta với tay lấy cái bình nước. Tom mặc một cái áo sơ-mi dùng để chơi pôlô và một chiếc quần jean. Cạnh Tom là Joe Canterbury. Joe đang nói chuyện với Hugo, cậu ta ngúc ngoắc ngón tay khi nhấn mạnh một điều gì đó. Alex đã trông thấy cử chỉ này ở đâu rồi nhỉ ? Cassian đang ngồi sau lưng họ, gương mặt tròn với mái tóc nâu rất đẹp, đang cười vì một chuyện vui nào đó.
Khác nhau nhưng rất giống. Alex đang quan sát những đứa trẻ này rất kỹ, cậu cố gắng luận ra điều cậu vừa cảm nhận được.
Đó là tất cả mấu chốt trong toàn bộ chi tiết, nếu không gom chúng lại với nhau, thì đó là những thứ mà người ta sẽ dễ dàng bỏ qua, giống như những đứa trẻ kia vậy. Cái cách họ ngồi thẳng lưng và hai khuỷu tay để gần sát vào người. Cái cách họ cầm dao và nĩa. Hugo đang cười. Trong chốc lát, Alex bỗng nhận ra rằng cậu ta chính là hình ảnh phản chiếu của Cassian. Kiểu cười của họ rất giống nhau. Cậu bé nhìn Joe đang đút đầy một miệng thức ăn. Rồi cậu nhìn sang Nicolas. Đây là hai chú bé khác nhau. Chẳng thể nào nghi ngờ về chuyện đó. Nhưng họ ăn cùng một kiểu, cứ như là bắt chước nhau vậy.
Ở cửa ra vào có cái gì đó động đậy, bà Stellenbosch đột ngột xuất hiện.
- Chào các cậu bé - Bà ta lên tiếng.
- Chào bà Stellenbosch - Năm cậu bé cùng trả lời, nhưng Alex chỉ nghe thấy có một giọng nói. Cậu và James vẫn im lặng.
- Bài học chiều nay sẽ bắt đầu lúc ba giờ. Môn học là tiếng Pháp và tiếng Latinh.
Các môn học do Tiến sĩ Grief hoặc bà Stellenbosch đảm nhận. Trong trường không có giáo viên nào khác. Alex vẫn chưa được dạy gì cả. Còn James thì tùy tâm trạng mà vào hay ra khỏi lớp học.
- Tối nay, trong thư viện sẽ có buổi thảo luận - Bà Stellenbosch nói tiếp - Đề tài là bạo lực trên tivi và phim ảnh. Tom, cậu sẽ phát biểu đầu tiên giới thiệu đề tài. Sau đó, các cậu sẽ được uống sôcôla nóng, và Tiến sĩ Grief sẽ thuyết trình về những tác phẩm của Mozart. Mọi người hãy tham dự nhé.
James thọc ngón tay vào miệng mình, rồi thè lưỡi ra. Alex mỉm cười. Những cậu bé khác vẫn đang lắng nghe chăm chú.
- Tiến sĩ Grief có lời khen ngợi Cassian James vì đã đứng đầu cuộc thi làm thơ. Thơ của cậu ấy được dán lên bảng thông báo. Tất cả chỉ có thế thôi.
Nói dứt lời, bà Stellenbosch quay đi, rời khỏi phòng. James đảo mắt dõi theo, rủ Alex:
- Bọn mình ra ngoài hít thở không khí đi. Tôi đang muốn bệnh đây.
Hai cậu bé lên lầu lấy áo khoác. Phòng của James ở bên cạnh phòng của Alex, cậu ta làm đủ mọi cách để biến nó giống căn phòng ở nhà mình. Trên tường là những tấm áp-phích của các bộ phim khoa học viễn tưởng cũ, còn trên giường là một vật trang trí vận hành được bằng năng lượng mặt trời, nó đang chuyển động. Trên cái bàn kê cạnh giường, một thiết bị điện tạo cảnh dung nham đang sủi bọt và chảy cuồn cuộn, tỏa ra một thứ ánh sáng màu cam rực rỡ. Quần áo vứt vung vãi khắp nơi. Rõ ràng là James không thích treo chúng lên. Rồi James cũng xoay sở tìm ra được cái khăn quàng cổ và một cái găng tay duy nhất. Cậu ta đút một tay vào túi.
- Đi nào - James nói.
Họ trở lại hành lang, đi qua phòng giải trí. Nicolas và Cassian đang chơi bóng bàn, Alex bỗng dừng lại ở cửa ngó vào xem. Quả banh bàn cứ nảy qua nảy lại, Alex nhận ra mình đang bị thôi miên. Ping, pông, ping, pông - cả hai người đều không ghi điểm. Và cuộc chơi cứ lặp đi lặp lại. Khác nhau nhưng rất giống. Rõ ràng là có hai cậu bé. Nhưng kiểu chơi, sở thích trò chơi của họ hoàn toàn giống nhau. Nếu chỉ là một cậu bé đánh bóng vào gương thì kết quả của nó cũng y hệt như thế này. Alex rùng mình. James đang đứng nhìn qua vai cậu. Hai người bước đi.
Trong thư viện, Hugo đang ngồi đọc một tạp chí Hà Lan có tên là Địa lý quốc gia. Đây là người bị gửi tới Đỉnh Tuyết do ăn cắp vặt ở các cửa hàng. Hai cậu bé tới gian đại sảnh, thơ của Cassian được dán trên bảng thông báo, rất dễ thấy. Cậu này bị gửi tới Đỉnh Tuyết do vận chuyển ma túy. Trong bài thơ, cậu ta viết về cây thủy tiên hoa vàng.
Alex đẩy cánh cửa chính, cậu cảm nhận được ngay một luồng gió mạnh táp vào mặt. Cậu bé cảm thấy dễ chịu. Cậu rất cần phải nhớ lại rằng đang hiện hữu ở bên ngoài cái chậu cá vàng kỳ quái này là một thế giới thực.
Tuyết đã bắt đầu rơi trở lại. James và Alex chậm rãi bước đi quanh tòa nhà. Hai tên bảo vệ đang đi về phía họ chúng nói chuyện khe khẽ với nhau bằng tiếng Đức. Alex đã đếm trên Đỉnh Tuyết này có tới ba mươi tên lính, tất cả đều là những thanh niên Đức, mặc đồng phục áo len cổ lọ, dài tay, màu đen và áo gilê cũng màu đen. Những kẻ làm bảo vệ không bao giờ nói chuyện với lũ trẻ. Gương mặt họ xanh xao, không được khỏe, tóc họ được cắt sát da đầu, cậu bé chắc mẩm như vậy. Tiến sĩ Grief đã nói rằng những người này sẽ bảo vệ cậu, nhưng Alex vẫn còn nghi ngờ điều đó. Họ ở đây để ngăn không cho người lạ đột nhập hay để ngăn không cho bọn trẻ thoát ra ?
- Lối này - James bảo.
James bước lên phía trước, bàn chân của cậu ta lún xuống lớp tuyết dày. Alex bước theo sau, cậu bé ngoái lại, ngước nhìn lên những ô cửa sổ trên tầng ba và tầng bốn. Thật bực bội. Cả một nửa tòa lâu đài - mà có lẽ là nhiều hơn thế - kín như bưng. Cậu không thể trèo lên. Bờ tường quá trơn, mà cũng chẳng có dây thường xuân nào để cậu bám vào. Những ống thoát nước thì lại quá mỏng manh, không thể chịu đựng nổi sức nặng của cậu.
Có cái gì đó động đậy. Alex dừng lại.
- Chuyện gì vậy ? - James hỏi.
- Kìa ! - Alex chỉ vào tầng ba. Cậu nghĩ mình vừa trông thấy một người đang quan sát hai cậu từ phía sau ô cửa sổ nằm ngay bên trên phòng của cậu. Người kia chỉ ở đó có một lát. Gương mặt hình như đang đeo mặt nạ. Một mặt nạ trắng với hai khe hở hẹp nằm ở vị trí đôi mắt. Ngay lúc cậu chỉ, nhân vật đó lùi lại phía sau, biến mất.
- Tôi có thấy gì đâu - James nói.
- Nó đi rồi.
Hai cậu bé lại bước tiếp, hướng ra chỗ đoạn dốc được dùng để thực hiện những cú nhảy ski đã bị bỏ phế. Theo James, đoạn dốc này được xây dựng trước khi ông Grief mua tòa lâu đài. Người ta đã có dự định biến tòa nhà này thành một trung tâm huấn luyện những môn thể thao trên tuyết hoặc trên băng. Đoạn dốc này đã không còn được sử dụng nữa. Cả hai bước tới chỗ hàng rào gỗ chắn ngang qua lối vào thì dừng lại.
- Tôi muốn hỏi cậu một điều - James nói. Hơi thở của cậu ta trở thành làn sương mờ mờ trong bầu không khí lạnh buốt - Cậu nghĩ gì về nơi này ?
- Vì sao chúng ta phải nói chuyện ở đây ? - Alex hỏi. Mặc dù có áo khoác nhưng cậu bé đã bắt đầu cảm thấy run rẩy.
- Bởi vì khi ở trong tòa nhà, tôi luôn có cảm giác rằng ai đó đang lắng nghe từng lời của mình.
Alex gật đầu.
- Tôi hiểu ý cậu rồi - Cậu bé suy nghĩ về cái câu hỏi mà James đã đặt ra cho mình - Tôi nghĩ rằng cậu đã nói đúng, vào cái ngày đầu tiên mà chúng ta gặp nhau ấy: nơi này thật đáng sợ.
- Thế cậu nghĩ sao về việc rời khỏi đây ?
- Cậu biết lái máy bay trực thăng không ?
- Không. Nhưng sau này tôi sẽ lái.
James dừng lại, nhìn quanh quất. Hai tên bảo vệ đã đi vào trường. Quanh đây không thấy bóng dáng của ai cả. Cậu ta tiếp tục nói:
- Tôi tin cậu, Alex ạ, bởi vì cậu chỉ mới đến đây. Lão ta vẫn chưa làm gì cậu - Chính là Tiến sĩ Grief. James không cần phải nói tên - Nhưng hãy tin tôi đi. Không còn lâu nữa đâu. Nếu cậu vẫn còn ở đây, kết cục của cậu cũng sẽ giống như những người khác thôi. Những mô hình mẫu về học trò. Đó là từ chính xác về họ. Các cậu ấy giống như được nặn từ chất dẻo vậy. Hừm, tôi đã chịu đựng đủ rồi. Tôi sẽ không để cho lão làm thế với tôi đâu.
- Cậu sẽ chạy trốn ? - Alex hỏi.
- Ai mà chạy cho nổi ? - James nhìn xuống đường dốc - Tôi sẽ trượt tuyết.
Alex cũng nhìn xuống con đường dốc. Nó rất cheo leo, kéo dài như vô tận.
- Liệu có được không ? - Cậu bé hỏi. — Tôi biết lão Griet nói rằng rất nguy hiểm. Nhưng lão thì cũng thế phải không ? Tất nhiên, mọi con đường đi xuống đều là những đoạn dốc chỉ dành cho những tay trượt tuyết lão luyện, nhất định sẽ có rất nhiều đoạn gồ ghề...
- Tuyết sẽ không tan chứ ?
James chỉ tay, nói:
- Ở tít bên dưới mới tan. Tôi đã từng xuống tận đáy đó rồi. Tuần đầu tiên ở đây, tôi đã xuống được dưới đó. Tất cả các dốc đều đổ vào một thung lũng duy nhất. Thung lũng ấy được gọi là La Vallée de Fer (Thung lũng Sắt). Hiện thời, cậu không thể tới thị trấn được, vì đã có một đường ray xe lửa chắn ngang. Nhưng nếu tôi đến được đường ray đó, tôi nghĩ là mình có thể đi tiếp được phần đường còn lại.
- Rồi sau đó ?
- Một chuyến xe lửa về Dusseldori. Nếu bố tôi lại cố gắng đưa tôi quay trở lại đây, thì tôi sẽ tới nhà mẹ ở Anh. Nếu mẹ không cần tôi nữa thì tôi sẽ biến mất. Tôi có bạn ở Paris và Berlin. Tôi không sợ đâu. Tất cả những gì tôi biết là phải chuồn khỏi nơi này, và nếu cậu biết điều gì là tốt cho cậu thì cậu cũng sẽ phải đi thôi.
Alex suy nghĩ. Cậu như bị cuốn hút vào việc phải tham gia cùng James, chỉ để giúp cậu ta. Nhưng cậu vẫn còn việc phải làm.
- Tôi không có ván trượt - Cậu nói.
- Tôi cũng không có - James nhổ một bãi nước bọt xuống tuyết - Cuối mùa là lão Grief lại thu hết ván trượt. Lão cất chúng ở đâu đó.
- Trên tầng ba ?
- Chắc thế. Nhưng tôi sẽ tìm ra. Rồi sẽ chuồn khỏi đây - Cậu ta chìa bàn tay không găng cho Alex - Đi cùng tôi nhé.
Alex lắc đầu.
- Xin lỗi cậu, James ạ. Cậu cứ đi đi, chúc cậu may mắn. Tôi sẽ kiên trì thêm một chút. Tôi không muốn bị gãy cổ.
- Được thôi. Đó là sự lựa chọn của cậu. Tôi sẽ gửi cho cậu một tấm bưu thiếp.
Hai cậu bé quay trở lại trường. Alex ra dấu về chiếc cửa sổ mà cậu đã từng trông thấy một gương mặt đeo mặt nạ.
- Cậu có bao giờ tự hỏi trên kia có gì không ? - Cậu bé hỏi.
- Không - James nhún vai - Tôi đoán bọn bảo vệ ở trên đó.
- Cả hai tầng lầu à ?
- Kể cả tầng hầm thì cũng vậy thôi. Các phòng đó đều là của Tiến sĩ Grief mà. Cậu có nghĩ là lão ngủ với bà Bị Thịt không ? - James nhăn mặt làm trò - Đó là một suy nghĩ rất kỳ quái, hai người đó mà thành cặp với nhau. Đúng là Darth Vader và King Kong. Được rồi tôi sẽ đi tìm ván trượt rồi chuồn khỏi đây, Alex ạ. Nếu cậu hiểu ra thì cậu cũng đi luôn nhé.

Alex và James đang cùng trượt tuyết xuống dốc, những tấm ván trượt lướt đi êm ái trên mặt tuyết. Đó là một đêm đẹp trời - mọi thứ lạnh giá và tĩnh lặng. Họ đã bỏ ngôi trường đào tạo đặc biệt lại phía sau. Nhưng rồi Alex bỗng trông thấy một người xuất hiện ở ngay trước mặt họ. Chính là Tiến sĩ Grief. Ông ta mặc bộ complê đen, đôi mắt ẩn sau chiếc kính gọng tròn đang đứng bất động. Alex định né hướng khác. Nhưng cậu không điều khiển được mình. Cậu di chuyển xuống dốc càng lúc càng nhanh, thanh chống của cậu cứ huơ huơ trong không khí, còn ván trượt thì không chịu chuyển hướng. Rồi cậu bé trông thấy đoạn dốc để thực hiện những cú nhảy ski ở ngay trước mặt mình. Ai đó đã tháo hàng rào bảo vệ. Cậu cảm thấy ván trượt của mình không còn bám trên tuyết nữa, mà lao thẳng lên lớp băng cứng. Một tiếng thét cất lên, xé toạc màn đêm, cùng với một người đang lao xuống và biết rằng không còn lối quay lại. Tiến sĩ Grief cười thành tiếng, cùng lúc ấy có một tiếng cạch và Alex bị bắn trúng, cậu lộn vòng trong không trung, cách đất chừng một dặm, cậu cứ rơi, cứ rơi...


Cậu bé tỉnh dậy.
Cậu đang nằm trên giường, ánh trăng đang chiếu tràn lên người cậu. Alex nhìn đồng hồ. Hai giờ mười lăm phút. Cậu nhớ lại giấc mơ mà mình vừa trải qua. Cậu đang cố gắng tẩu thoát cùng James. Tiến sĩ Grief đang đợi họ. Alex phải thú nhận rằng ngôi trường đào tạo đặc biệt này đang bắt đầu ảnh hưởng đến cậu. Cậu không hay có những còn ác mộng. Nhưng tòa nhà và những người sống bên trong nó đã xâm nhập vào thịt da cậu, điều khiển đầu óc cậu.
Cậu nhớ lại điều mình đã nghe. Tiến sĩ Grief cười và có tiếng gì đó nữa... một tiếng cạch. Thật là kỳ cục. Cái gì tạo ra âm thanh đó ? Hay nó chỉ là một phần của giấc mơ ? Đột nhiên, Alex hoàn toàn tỉnh ngủ. Cậu đi ra khỏi giường, tới cửa ra vào, xoay tay nắm. Cậu đã nghĩ đúng. Cậu không hề tưởng tượng ra một âm thanh nào cả. Trong lúc cậu ngủ, cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Có điều gì đó đang diễn ra - Alex bị thôi thúc phải tìm hiểu xem đó là cái gì. Cậu bé thay quần áo thật nhanh, rồi quỳ xuống xem xét ổ khóa. Cậu dễ dàng nhận ra hai chốt khóa, mỗi cái có đường kính chừng một xăngtimét nằm trên cùng và dưới cùng cánh cửa. Hẳn chúng đã được tự động kích hoạt. Một điều chắc chắn là cậu không thể ra ngoài qua cái cửa này được.
Vẫn còn cái cửa sổ. Nhưng tất cả cửa sổ phòng ngủ đều dính chặt với một thanh thép, nên chỉ có thể mở cửa sổ ra được chừng hai mươi lăm xăngtimét không hơn không kém. Cậu bé cầm chiếc máy nghe đĩa lên, đặt đĩa nhạc Beethoven vào, rồi khởi động. Đĩa nhạc quay tròn — với một tốc độ nhanh đến kỳ lạ - rồi vừa quay, đĩa nhạc vừa bắt đầu dịch chuyển chầm chậm cho đến khi nó nhô ra khỏi vỏ máy. Alex ấn rìa chiếc đĩa nhạc vào thanh thép. Chỉ vài giây sau, đĩa nhạc đã cắt đứt thanh thép ngọt như người ta dùng kéo cắt giấy. Thanh thép đã bị đứt lìa, cánh cửa sổ được mở rộng hoàn toàn.
Tuyết vẫn rơi. Alex tắt chiếc máy nghe đĩa, ném nó lên giường. Cậu bé mặc thêm áo len và áo khoác vào rồi leo ra ngoài cửa sổ. Cậu đang ở tầng hai. Bình thường, nếu rơi từ độ cao này xuống thì sẽ có thể bị bể mắt cá chân hoặc là bị gãy chân. Nhưng tuyết đã rơi được mười tiếng đồng hồ rồi, và ngay bên dưới cậu bé là một đống tuyết trắng xóa. Alex hạ người xuống thật thấp rồi buông tay ra. Cậu bé rơi trong không trung và đáp phịch xuống tuyết, người bị lún xuống tới tận thắt lưng. Alex cảm thấy bàn chân mình đã va phải lớp đất cứng, nhưng đống tuyết đã che chở cho cậu. Cậu bé lạnh cóng và ướt sũng trước khi hành động. Nhưng cậu không bị thương.
Cậu trèo ra ngoài đống tuyết rồi chạy dọc theo tòa nhà, ra đằng trước. Cậu hy vọng cửa chính ra vào không bị khóa. Nhưng rồi cậu biết chắc chắn rằng điều đó không thể xảy ra được. Cửa phòng của cậu còn tự động khóa lại kia mà. Có lẽ người ta bật công tắc nên tất cả các cửa ra vào đều bị khóa. Hầu hết các cậu bé đều đã ngon giấc. Những người đang thức thì chẳng dám đi đâu, mặc cho Tiến sĩ Grief tự do muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi.
Alex vẫn đang ở ngoài tòa nhà, chợt cậu nghe thấy có tiếng mấy tên bảo vệ đi tới, tiếng giày ống nện xuống tuyết nghe lạo xạo. Không có chỗ trốn, cậu bé vội ém người xuống tuyết, úp mặt xuống, và nép người thật chặt. Có hai tên bảo vệ. Cậu nghe thấy chúng đang nói chuyện khe khẽ với nhau bằng tiếng Đức, nhưng cậu không dám ngẩng mặt lên. Nếu cậu có bất kỳ cử động nào, bọn chúng sẽ nhìn thấy cậu ngay. Nếu chúng tiến tới gần hơn, cậu cũng sẽ bị phát hiện. Cậu bé nín thở, tim đập thình thịch.
Hai tên bảo vệ đi qua rồi quẹo vào một góc. Đường đi của chúng sẽ ngang qua phòng cậu. Liệu chúng có nhìn thấy cánh cửa sổ bị mở toang không ? Alex đã tắt đèn.
Mong sao chúng không vì lý do gì mà nhìn lên. Mặt khác, cậu lo mình không có nhiều thời gian. Cậu phải hành động thôi - ngay bây giờ.
Alex bật dậy, chạy về phía trước. Quần áo cậu bé bị phủ đầy tuyết, những bông tuyết cứ rơi, lọt cả vào mắt cậu. Đây là thời điểm lạnh nhất về đêm, cậu bé run lẩy bẩy khi tới được cửa chính. Nếu cửa bị khóa thì cậu sẽ làm gì ? Dĩ nhiên là cậu không thể ở ngoài trời cho tới sáng được.
Nhưng, thật bất ngờ, cửa không khóa. Cậu bé đẩy cửa, lẻn vào trong gian đại sảnh ấm áp và tối tăm. Lò sưởi có hình con rồng đang ở trước mặt cậu. Vẫn còn một chút lửa của buổi tối hôm trước, củi đang âm ỉ cháy. Alex hơ tay trước miệng lò, cố thu lấy một ít hơi ấm vào cơ thể. Mọi thứ đều tĩnh lặng. Các lối đi vắng tanh, được thắp sáng bằng những bóng đèn có cường độ ánh sáng thấp nằm rải rác đây đó. Đến giờ, Alex mới nhận ra rằng mình đã sai lầm ngay từ đầu. Có lẽ đêm nào cửa phòng cũng khóa vì mục đích an toàn. Có lẽ cậu đã quá vội vàng dẫn đến kết luận sai, thật ra chẳng có chuyện gì cả.
- Không !
Đó là tiếng của một cậu bé - tiếng thét ngân dài và rền vang khắp trường. Một lúc sau, Alex nghe thấy tiếng chân nện lộp cộp dọc theo lối đi lát gỗ ở tầng trên. Trong lúc ngó dáo dác tìm chỗ trốn, cậu nhận ra có một khoảng trống ở ngay bên trong lò sưởi, bên cạnh mấy thanh củi. Trong vỉ kim loại vẫn còn lửa, nhưng hai bên nó là khoảng trống rộng rãi kẹp một bên là vỉ kim loại, một bên là thành lò sưởi được xây bằng gạch. Alex cúi mình xuống, cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt và chân mình. Cậu nhìn ra ngoài, qua hai con rồng, chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Ba người đang bước xuống cầu thang. Bà Stellenbosch đi đầu. Hai tên bảo vệ theo sau bà ta, cả hai đang lôi xềnh xệch một cái gì đó. Chính là một cậu bé ! Cậu ta gục mặt xuống, trên người chỉ mặc mỗi một bộ pijama, đôi chân trần đang lết đi trên nền đá. Bà Stellenbosch mở cửa thư viện, bước vào. Cửa ra vào đóng sầm lại. Mọi thứ lại trở nên im ắng.
Sự việc xảy ra quá nhanh. Alex đã không thể nhìn thấy gương mặt của cậu bé bị lôi đi. Nhưng cậu biết chắc chắn đó là ai. Cậu biết điều đó qua tiếng thét của cậu ta.
Là James Sprintz.
Alex chui ra khỏi lò sưởi, băng qua gian đại sảnh, đi thẳng tới thư viện. Bên trong không có động tĩnh gì. Cậu quỳ xuống, nhìn qua lỗ khóa. Trong phòng không có đèn. Cậu chẳng nhìn thấy một cái gì cả. Cậu nên làm gì đây ? Nếu bây giờ mà lên lầu, cậu sẽ về được phòng mà chẳng bị ai phát giác. Cậu có thể chờ cho đến khi các cửa ra vào được mở khóa thì sẽ leo lên giường. Không một ai biết là cậu đã ra ngoài.
Nhưng người duy nhất trong trường đối xử tốt với cậu đang ở bên trong cánh cửa thư viện. Cậu ta đã bị lôi xuống đây. Có lẽ cậu ấy đang bị tẩy não, thậm chí là... bị đánh nữa. Alex không thể quay đi mà bỏ mặc cậu ấy được.
Alex đã quyết định xong. Cậu mở cửa và bước vào.
Thư viện trống không.
Cậu bé đứng ở ngưỡng cửa, chớp chớp mắt. Thư viện này chỉ có một cửa ra vào. Tất cả cửa sổ đều bị đóng. Trong phòng chẳng có đèn, cũng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy là có người đã ở đây. Bộ áo giáp ở hốc tường đằng kia đang dõi theo cậu khi cậu bước vào. Cậu có lầm không ? Phải chăng bà Stellenbosch và những tên bảo vệ đã đi vào phòng khác ?
Alex đi lại phía hốc tường, nhìn ra phía sau bộ áo giáp, cậu nghi ngờ chỗ đó có cửa thoát thứ hai. Nhưng không có gì cả. Cậu thử gõ gõ tay vào tường. Lạ thật, hình như bức tường làm bằng kim loại, nhưng nó không giống với bức tường chạy dọc theo cầu thang, không có tay nắm, không có gì khả dĩ cho thấy sự hiện hữu của một lối đi vào bên trong.
Ở đây không còn làm gì được nữa. Alex quyết định trở lại phòng trước khi bị phát hiện.
Khi vừa đặt chân lên tầng hai, cậu bé lại nghe thấy tiếng nói chuyện... lại là mấy tên bảo vệ đang chậm rãi bước trên lối đi. Alex trông thấy một cửa ra vào bỏ trống nên lẻn vào, một lần nữa, cậu bé lại khuất dạng. Alex đang ở trong phòng giặt đồ. Trong phòng có một máy giặt, một máy sấy và hai bàn ủi. Ít ra ở đây cũng ấm áp. Cậu bé cảm nhận được quanh mình đầy mùi xà phòng.
Những tên bảo vệ đã đi qua, tiếng chân của bọn chúng cũng nhanh chóng biến mất. Dọc khắp lối đi bỗng có tiếng lạch cạch của kim loại, Alex nhận ra rằng các cửa ra vào đã cùng lúc được mở khóa. Cậu bé có thể trở về giường được rồi. Cậu lẻn ra ngoài và vội vã về phòng. Đi ngang qua cửa phòng của James Sprintz, ở ngay bên cạnh phòng của cậu, Alex thấy cửa phòng James đang mở. Bên trong bỗng có tiếng gọi vọng ra:
- Alex ? - Đó là tiếng của James.
Không. Không thể như thế được. Hẳn là có một người nào đó đang ở trong phòng của cậu ấy.
Alex nhìn vào bên trong. Đèn được bật lên.
Chính là James. Cậu ta đang ngồi trên giường, mắt nhắm mắt mở, hình như cậu ta mới thức giấc. Alex nhìn James chằm chằm. Cậu ta đang mặc bộ pijama giống hệt cậu bé bị kéo lê vào thư viện mà Alex vừa nãy đã nhìn thấy... nhưng đây không thể là James được. Hẳn phải là một người khác.
- Cậu đang làm gì vậy ? - James hỏi.
- Tôi nghĩ là mình đã nghe thấy một cái gì đó - Alex trả lời.
- Nhưng cậu mặc đồ như thế này mà. Người cậu lại ẩm ướt nữa ! - James nhìn vào đồng hồ - Gần ba giờ rồi.
Alex ngạc nhiên là mình đã mất quá nhiều thời gian như thế. Khi cậu tỉnh dậy là mới hai giờ mười lăm phút.
- Cậu ổn không ? - Alex hỏi.
- Ừ...
- Cậu không... ?
- Sao cơ ?
- Không có gì. Hẹn gặp cậu ngày mai nhé.
Alex trở về phòng mình. Cậu bé đóng cửa lại, cởi bộ quần áo ướt át ra rồi lấy khăn lau mình, và leo lên giường. Nếu không phải cậu đã nhìn thấy James bị đưa vào thư viện thì đó là ai ? Đó chỉ có thể là James, cậu chắc chắn như vậy. Cậu đã nghe thấy tiếng thét, thấy dáng người lết trên cầu thang. Thế tại sao bây giờ James lại đang nằm trên giường ?
Alex nhắm mắt lại, cố gắng ngủ tiếp. Những sự việc diễn ra đêm nay càng khiến mọi việc trở nên khó hiểu và không thể giải thích nổi. Nhưng ít ra, cậu bé cũng đã phát hiện được một điều gì đó.
Giờ thì Alex đã biết cách lên tầng ba.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đỉnh Tuyết.