Chương IX: Tôi là Grief
-
Đỉnh Tuyết
- Anthony Horowitz
- 5213 chữ
- 2020-02-01 10:00:06
Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Trường đào tạo đặc biệt trên Đỉnh Tuyết do một người mất trí xây dựng. Có một khoảng thời gian, nó được dùng làm nhà thương điên. Alex nhớ lại những gì ông Alan Blunt đã kể với cậu khi chiếc trực thăng chuẩn bị đáp xuống sân bay dành riêng cho máy bay lên thẳng đang hiện ra mờ mờ hai màu đỏ và trắng. Tấm ảnh trong quyển sách đã được người ta chụp khéo léo. Bây giờ thì cậu đã có thể tận mắt nhìn thấy tòa nhà, nói về nó, cậu bé chỉ có thể dùng một từ là... điên.
Trường đào tạo đặc biệt là một mớ bòng bong của những tháp, những tường có lỗ châu mai, những mái nhà nghiêng nghiêng màu rêu và những ô cửa sổ đủ mọi hình thù, kích cỡ. Ở đây chẳng có thứ gì hợp với nhau. Nhìn tổng thể, hình dáng ngôi trường chỉ đơn giản là: một khu vực trung tâm hình tròn với hai chái ở hai bên. Chái nhà này dài hơn chái nhà kia và chẳng hề ăn nhập gì với nhau. Trường học có bốn tầng, nhưng không thể phân biệt được tầng nào với tầng nào khi nhìn vào các ô cửa sổ. Trong trường có một khoảnh sân xiên xẹo chứ không vuông vức, nơi đây có một đài phun nước, nó đã bị đóng băng cứng ngắc. Còn bãi đáp máy bay trực thăng thì nhô ra khỏi mái nhà, đã xấu xí lại còn dễ gây nguy hiểm, trông cái bãi đáp đó giống như một cái đĩa ném khổng lồ bị ai đó quăng trúng bức tường gạch rồi nằm ăn vạ luôn ở đó.
Bà Stellenbosch gạt nhẹ cần điều khiển. Bà ta nói như hét để át tiếng ồn của cánh quạt:
- Tôi sẽ đưa cậu xuống gặp thầy hiệu trưởng. Hành lý của cậu sẽ được chuyển xuống sau.
Trên nóc nhà rất lạnh. Mặc dù đã gần cuối tháng Tư nhưng tuyết phủ trên đỉnh núi vẫn chưa tan, nhìn đâu đâu cũng thấy tuyết trắng xóa. Trường đào tạo đặc biệt được xây dựng trên một sườn dốc. Xa hơn một chút ở bên dưới, Alex trông thấy một tấm sắt lớn được đóng cố định vào triền núi, đến sườn núi dốc thì nó uốn cong và chìa ra ngoài. Đây chính là đoạn dốc để thực hiện những cú nhảy ski - Alex đã từng trông thấy những đoạn dốc kiểu này trong những kỳ Thế vận hội Mùa đông.
Phần cuối tấm sắt cách sườn núi một đoạn ít nhất là mười lăm mét; cách xa đó nữa, về bên dưới, là khu vực bằng phẳng có hình móng ngựa. Đây là bãi đáp của những tay nhảy ski.
Alex đang nhìn chăm chú vào đó, tưởng tượng về cái cảm giác tung mình vào khoảng không với hai tấm ván trượt tuyết để thực hiện cú nhảy thì ngưới phụ nữ túm lấy tay cậu.
- Chúng tôi không sử dụng nó nữa - Bà ta bảo - Nó bị cấm sử dụng đấy. Đi nào ! Chúng ta thoát khỏi cái lạnh này đi.
Họ đi qua một cánh cửa dẫn vào một trong những tòa tháp rồi bước xuống một cầu thang xoắn ốc chật hẹp (mỗi bậc thang cách nhau một khoảng cách không đồng đều) để xuống đất. Lúc này đây, cả hai đang ở trong một lối đi dài, hẹp, có rất nhiều cửa ra vào nhưng không có cửa sổ.
- Phòng học đấy - Bà Stellenbosch giải thích - Cậu sẽ được biết sau.
Alex bước theo người phụ nữ trong tòa nhà im ắng một cách khác thường. Hệ thống lò sưởi trung tâm bên trong trường đào tạo đặc biệt đã được bật lên đến nhiệt độ cao, bầu không khí trong này ấm áp và nặng nề. Hai người dừng lại trước hai cánh cửa kính hiện đại mở ra khoảng sân nhỏ mà Alex đã trông thấy từ trên cao. Đang từ chỗ nóng, lại trở ra chỗ lạnh một lần nữa, bà Stellenbosch dẫn cậu bé đi xuyên qua hàng loạt cửa, ngang qua đài phun nước đã đóng băng. Ánh mắt của Alex chợt ghi nhận một sự động đậy, cậu bé ngước lên. Đây là điều mà hồi nãy, cậu không chú ý. Một người bảo vệ đang đứng gác trên một ngọn tháp, cổ anh ta đeo một ống nhòm, trên tay vác một khẩu súng tiểu liên.
Bảo vệ được trang bị vũ khí ư ? Mới chỉ ở đây có vài phút thôi nhưng Alex bỗng cảm thấy mất hết tự tin.
- Qua đây !
Bà Stellenbosch mở ra cho cậu một cánh cửa khác, cậu bé nhận ra mình đang đứng trước một phòng khách lớn của trường đào tạo đặc biệt, củi đang cháy trong một lò sưởi rất lớn có hai con rồng đá như đang canh giữ ngọn lửa. Có một cầu thang cũng rất to dẫn lên tầng trên. Trên trần có treo một cái đèn chùm ít nhất cũng phải gắn cỡ một trăm cái bóng đèn đang thắp sáng cho gian đại sảnh. Các bức tường được ốp ván gỗ. Tấm thảm dày, màu đỏ sậm. Hàng tá những cặp mắt dõi theo Alex khi cậu bé và bà Stellenbosch bước vào một lối đi khác. Gian đại sảnh được trang trí bằng những đầu thú: đầu tê giác, đầu linh dương, đầu trâu, và, thê thảm hơn cả là đầu một con sư tử. Alex tự hỏi không biết ai đã bắn chúng.
Rồi cả hai bước tới một cánh cửa biệt lập, có lẽ đây là nơi cuối cùng phải đến. Đã đi nhiều như thế rồi mà Alex vẫn chưa bắt gặp một cậu bé nào cả, vậy mà nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu lại trông thấy thêm hai người bảo vệ nữa đang chậm rãi diễu qua, cả hai đều bồng súng máy tự động.
Bà Stellenbosch gõ cửa.
- Mời vào !
Chỉ nghe thấy có hai từ thôi, nhưng Alex đã nhận ra được giọng nói Nam Phi.
Cánh cửa bật mở, cả hai bước vào một căn phòng khổng lồ nhưng chẳng tạo nên một ấn tượng nào. Cũng giống như những phần khác của tòa nhà, hình dánh của căn phòng không đều nhau, không có bức tường nào chạy song song với bức tường nào. Trần nhà cao khoảng mười lăm mét với những ô cửa sổ được lắp đặt khắp nơi, khiến người trong phòng có thể nhìn thấy quang cảnh núi non hùng vĩ. Căn phòng hiện đại được chiếu sáng bằng một thứ ánh sáng dìu dịu phát ra từ những ngọn đèn đã được bố trí ẩn trong những bức tường. Đồ đạc trong phòng rất xấu, nhưng không xấu bằng những cái đầu thú treo trên tường và tấm da ngựa vằn trải trên nền nhà lát gỗ. Có ba chiếc ghế đặt cạnh một lò sưởi nhỏ. Một chiếc trong số đó là ghế cổ, được làm bằng vàng. Một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế đó. Khi Alex bước vào, ông ta quay đầu lại, nói:
- Chào Alex. Tới đây ngồi đi.
Alex đủng đỉnh bước vào phòng và tiến đến, ngồi xuống một cái ghế. Bà Stellenbosch ngồi xuống cái ghế còn lại.
- Tôi là Grief - Người đàn ông tiếp tục nói - Tiến sĩ Grief. Tôi rất vui được gặp cậu và tiếp nhận cậu ở đây.
Alex nhìn chằm chằm vào người đàn ông là hiệu trưởng trường Đỉnh Tuyết, vào nước da trắng bạch và đôi mắt rừng rực sau cặp kính râm màu đỏ của ông ta. Thoạt đầu, cậu bé có cảm tưởng là mình đang đối diện với một bộ xương, bao nhiêu vốn liếng từ ngữ của cậu có trong đầu rơi đâu mất hết. Cuối cùng, cậu cũng lấy lại được bình tĩnh và lên tiếng:
- Một nơi hấp dẫn.
- Cậu nghĩ thế à ? - Giọng nói ông Grief chẳng biểu hiện cảm xúc nào. Tuy nhiên, ông ta cũng gục gặc cái cổ - Tòa nhà này do một người Pháp được mệnh danh là kiến trúc sư dở hơi nhất thế giới thiết kế vào năm 1857. Đây là công trình duy nhất của ông ta. Khi những chủ nhân đầu tiên dọn đến đây ở, họ đã bị ông ta bắn chết.
- Ở đây vẫn còn một số người mang súng - Alex thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ vừa lúc trông thấy hai người bảo vệ khác đi diễu qua.
- Đỉnh Tuyết là nơi độc nhất vô nhị — Tiến sĩ Grief giải thích - Cậu sẽ sớm nhận ra, tất cả các cậu bé được gửi đến đây đều là từ những gia đình giàu sụ và quan trọng, ở đây, chúng tôi có các cậu con của những vị hoàng đế và những nhà tư bản công nghiệp. Những cậu bé này cũng như cậu ấy. Vì thế, chúng tôi dễ trở thành mục tiêu của sự khủng bố. Những người lính gác này ở đây là để bảo vệ cậu đấy.
- Ông thật tử tế - Alex chợt cảm thấy mình quá lịch sự. Giờ là lúc cần phải để cho người đàn ông này hiểu cậu là người như thế nào - Nhưng thành thật mà nói, tôi không muốn ở đây chút nào. Nếu bây giờ ông chỉ cho tôi đường xuống thị trấn, thì tôi có thể sẽ đón được chuyến xe lửa kế tiếp để về nhà.
- Không có đường nào xuống thị trấn cả.
Tiến sĩ Grief đưa tay lên ngăn không cho Alex ngắt lời mình. Cậu bé liếc nhìn những ngón tay dài, xương xẩu cùng cặp mắt ánh đỏ phía sau mắt kính. Người đàn ông cử động như thể mọi khớp xương trên người ông ta đã bị gãy hết nhưng rồi lại được nối lại với nhau, ông ta tiếp tục nói:
- Mùa trượt tuyết đã qua rồi. Bây giờ nguy hiểm lắm. Ở đây chỉ có mỗi một chiếc máy bay trực thăng, nó sẽ đưa cậu ra khỏi đây một khi có lệnh của tôi - ông ta hạ tay xuống - Cậu bị ở đây, Alex ạ, vì cậu đã làm cho bố mẹ cậu thất vọng. Cậu đã từng gặp rắc rối với cảnh sát.
- Đó đâu phải là tội lỗi tày trời đâu ! - Alex phản kháng.
- Không được ngắt lời tiến sĩ !
Bà Stellenbosch nói xen vào.
Alex ném cho bà ta một cái nhìn ác cảm.
- Diện mạo của cậu làm cho người ta khó chịu - Tiến sĩ Grief nói tiếp - Lời nói của cậu cũng vậy. Công việc của chúng tôi là uốn nắn cậu trở thành một cậu bé mà bố mẹ cậu có thể lấy làm tự hào.
- Tôi muốn mình là mình - Alex đáp lại.
- Điều đó là không chính đáng - Tiến sĩ Grief dứt lời xong, im lặng.
Alex rùng mình. Trong căn phòng này có một cái gì đó, nó quá to, quá trống trải, hình thù quá méo mó. Còn người đàn ông nửa già nửa trẻ này không giống như những người bình thường.
- Thế các người sẽ làm gì với tôi ? - Alex hỏi.
- Mới đầu thì chưa học hành gì đâu - Bà Stellenbosch trả lời - Trong vài tuần lễ đầu, chúng tôi muốn cậu hấp thụ.
- Là sao ?
- Hấp thụ. Thích nghi... thích ứng... trở nên quen thuộc - Người phụ nữ trả lời cứ như là bà ta đang cầm tự điển mà đọc vậy - Hiện tại, ở đây có sáu cậu bé. Cậu sẽ gặp họ và cùng sống với họ. Chúng tôi luôn tạo cơ hội để mọi người chơi thể thao và kết bạn. Ở đây có một thư viện rất tốt, cậu sẽ đọc sách. Cuối cùng, cậu sẽ được học theo những phương pháp của chúng tôi.
- Tôi muốn gọi điện thoại cho bố mẹ - Alex nói.
- Cấm sử dụng điện thoại - Bà Stellenbosch giải thích. Bà ta có mỉm cười thông cảm, nhưng với gương mặt của bà ta, điều đó là hoàn toàn không thể - Chúng tôi nhận ra nó sẽ làm cho học sinh nhớ nhà - Người phụ nữ tiếp tục nói - Dĩ nhiên là cậu có thể viết thư, nếu cậu muốn.
- Tôi thích thư điện tử hơn.
- Cũng cùng lý do nên thư điện tử cũng không được phép.
Alex nhún vai và làu bàu trong tiếng thở.
Tiến sĩ Grief đã nhìn thấy điều đó.
- Cậu sẽ phải lịch sự với cô trợ lý giám hiệu - ông ta cắm cẳn. Không cần phải lên giọng nhưng những lời ông ta nói rất chua cay - Cậu nên biết một điều, Alex ạ, rằng cô Stellenbosch đây đã làm việc với tôi hai mươi sáu năm rồi và khi tôi gặp cô ấy, cô ấy đã được bầu là Hoa hậu Nam Phi năm năm liền.
Alex lé mắt nhìn sang gương mặt không chút thiện cảm này. Cậu hỏi:
- Trong cuộc thi sắc đẹp hả ?
- Cử tạ - Tiến sĩ Grief liếc nhìn vào lò sưởi - Cho nó thấy đi.
Bà Stellenbosch đứng dậy, đi về phía lò sưởi. Ở ghi lò có một que cời. Bà ta cầm lấy nó bằng cả hai tay. Người phụ nữ này có vẻ như đang rất tập trung. Alex há hốc mồm vì kinh ngạc. Que cời làm bằng kim loại cứng, dày gần ba xăngtimét, đang từ từ cong lại. Giờ thì nó đã thành hình chữ u. Bà Stellenbosch thậm chí không hề đổ mồ hôi. Bà ta chập hai đầu que lại rồi ném trở lại ghi lò. Cái que cời kêu vang rền khi va vào đá.
- Chúng tôi muốn ở đây, tại trường đào tạo đặc biệt này, nội quy phải được nghiêm chỉnh chấp hành - Tiến sĩ Grief nói - Giờ lên giường là mười giờ, không được trễ lấy một phút. Chúng tôi không tha thứ cho những lời nói vô lễ. Không có sự cho phép của chúng tôi, cậu không được liên hệ với thế giới bên ngoài. Cậu đừng có gắng tự ý rời khỏi đây. Chúng tôi bảo gì, cậu phải làm ngay mà không được lưỡng lự. Và cuối cùng... - ông ta chồm người về phía Alex - Cậu chỉ được phép đến một số nơi trong tòa nhà này thôi - ông ta ra hiệu bằng một bàn tay, lần đầu tiên, Alex mới chú ý thấy một cánh cửa thứ hai ở tận đầu kia của căn phòng - Các phòng riêng của tôi ở sau cánh cửa đó. Cậu chỉ được phép dùng tầng một và tầng hai. Ở đây có phòng ngủ và phòng học. Tầng ba và tầng bốn là ngoài phạm vi được quy định. Tầng hầm cũng vậy. Cũng vì sự an toàn của cậu đấy.
- Ông sợ tôi lên lầu à ? - Alex hỏi.
Tiến sĩ Grief làm ngơ trước câu hỏi của cậu bé.
- Cậu đi được rồi đấy - ông ta nói.
- Chờ ở ngoài văn phòng nhé, Alex - Bà Stellenbosch tiếp lời - Sẽ có người tới dẫn cậu đi.
Alex đứng dậy.
- Chúng tôi sẽ uốn nắn cậu như bố mẹ cậu mong muốn - Tiến sĩ Grief nói.
- Chắc họ chẳng cần tôi nữa đâu.
- Chúng tôi sẽ thu xếp chuyện đó.
Alex bỏ đi.
- Một thằng nhãi khó ưa... chỉ cần vài ngày nữa thôi... nhanh hơn thường lệ... Kế hoạch Song sinh... đang kết thúc...
Nếu cánh cửa không quá dày, hẳn Alex sẽ nghe được nhiều hơn. Ngay khi vừa bước ra khỏi phòng, cậu bé đã áp tai vào lỗ khóa, hy vọng có thể thu thập được chút gì đó hữu ích cho MI6. Không còn nghi ngờ gì nữa, Tiến sĩ Grief và bà Stellenbosch đang trao đổi với nhau trong phòng, Alex chỉ nghe được một ít, hiểu lại còn ít hơn.
Có một bàn tay đột ngột đặt lên vai Alex, cậu xoay người lại, trong thâm tâm, cậu hơi bực bội với chính bản thân mình. Cái gọi là điệp viên hóa ra là đi nghe trộm qua lỗ khóa ! Nhưng đấy không phải là một trong những tên bảo vệ. Alex nhận ra mình đang ngước nhìn một cậu bé có gương mặt tròn với mái tóc đen dài, mắt màu xanh sậm, và nước da tai tái. Cậu ta mặc một chiếc áo thun ngắn tay có in hình ảnh trong phim Cuộc chiến tranh giữa các vì sao đã cũ, một chiếc quần jean rách và đội chiếc mũ chơi bóng chày. Cậu bé này, gần đây, bị dính vào một vụ ẩu đả, và hình như cậu ta đánh đấm rất dở. Quanh mắt cậu ta có một vết bầm tím, ở khóe môi là một vết rách dài.
- Cậu mà nghe lén ở cửa là họ bắn đó.
Người mới tới nói và nhìn Alex bằng cặp mắt không mấy thiện cảm. Alex đoán rằng cậu bé này thuộc mẫu người không dễ tin ai.
- Tôi là James Sprintz - Cậu ta giới thiệu - Họ bảo tôi dẫn cậu đi một vòng.
- Alex Friend.
- Cậu đã làm gì mà bị vứt vào đống rác này thế ? - James hỏi khi cả hai cùng bước trên lối đi.
- Tôi bị đuổi khỏi trường Eton.
- Còn tôi bị ném ra khỏi một trường học ở thành phố Dusseldori - James thở dài - Tôi những tưởng đó là điều tốt nhất xảy đến với mình. Cho đến ngày bố tôi gửi tôi tới đây.
- Bố cậu làm gì ?
- Giám đốc ngân hàng, ông tham gia vào các thị trường cho vay ngắn hạn. Ông mê tiền và ông có rất nhiều tiền - Giọng nói của James cứ đều đều và thản nhiên.
- Ông Dieter Sprintz hả ? - Alex nhớ ra cái tên. Vài năm trước, ông ta có mặt trên các trang đầu của mọi tờ báo ở Anh. Người đàn ông một trăm triệu đôla. Đó là số tiền ông Dieter Sprintz kiếm được trong hai mươi bốn giờ. Cùng thời điểm đó, đồng bảng rớt giá khiến chính phủ Anh gần như điêu đứng.
- Ừ. Đừng bảo tôi cho cậu xem hình nhé, vì tôi chẳng có lấy một tấm hình nào đâu. Lối này...
Hai cậu bé đã ra tới gian đại sảnh chính có lò sưởi khắc hình con rồng, ở đây, James chỉ cho Alex phòng ăn, là một căn phòng dài, có trần cao với sáu cái bàn và một ô cửa sổ hướng vào nhà bếp. Sau đó, James và Alex ghé vào hai phòng khách, phòng giải trí và thư viện. Trường đào tạo đặc biệt gợi cho Alex liên tưởng đến một khách sạn dành cho khách trượt tuyết - không phải chỉ bởi vì vị trí của nó. Đây là một nơi khá nặng nề, làm cho người ta dễ có cảm giác như bị tách rời khỏi thế giới thực. Không khí ấm áp và tĩnh mịch, mặc dù phòng nào phòng nấy rộng thênh thang, nhưng Alex không tránh khỏi nỗi sợ bị giam giữ trong phòng kín. Ông Grief đã nói với cậu rằng hiện tại, ở trường đang có sáu cậu bé. Nhưng tòa nhà này có thể chứa tới sáu mươi người. Nhìn đâu cũng thấy khoảng không trống vắng.
Cả hai phòng khách đều không có ai - chỉ có ghế bành, bàn ăn và bàn làm việc - nhưng trong thư viện, họ nhìn thấy hai cậu bé. Nơi đọc sách là một căn phòng dài, hẹp, với những kệ sách làm bằng gỗ sồi cũ kỹ cùng những hàng sách đủ các thứ tiếng khác nhau, ở đầu kia của thư viện có một hốc tường, người ta đặt ở đấy một bộ áo giáp Thụy Sĩ cổ.
- Đây là Tom. Kia là Hugo - James giới thiệu - Chắc họ đang làm thêm toán hay là gì đấy, tốt nhất là chúng ta đừng quấy rầy họ.
Hai cậu bé kia ngước mặt lên, thoáng gật đầu. Một trong hai người họ đang đọc sách giáo khoa. Cậu kia đang viết. Họ đều ăn mặc khá hơn James và trông không thân thiện mấy.
- Thật đáng sợ - James nói khi cả hai rời khỏi phòng.
- Về cái gì ?
- Khi tôi được nghe kể về nơi này, họ nói với tôi rằng tất cả trẻ em ở đây đều ngỗ nghịch. Tôi cứ nghĩ chỗ này náo nhiệt lắm. Cậu có thuốc lá không ?
- Tôi không hút thuốc.
- Tốt, lại thêm một người nữa... Tôi đến đây và nơi này giống như một bảo tàng hay một tu viện, hay là... Tôi cũng không biết là gì nữa. Hình như ông Tiến sĩ Grief lúc nào cũng bận rộn. Ai cũng yên lặng, làm việc tích cực, và chán ngắt. Chỉ có Chúa mới biết ông ta đã làm điều đó như thế nào. Thay não của chúng bằng rơm hoặc một thứ gì đó. Vài tuần trước, tôi đánh nhau với hai đứa nó, chỉ vì không thể chịu nổi - Nói rồi cậu ta chỉ vào mặt mình - Bọn nó đánh tôi thế này này rồi quay lại học tiếp. Thật đáng sợ !
Hai cậu bé bước vào phòng giải trí, ở đây có mấy cái bàn đánh bóng bàn, mấy cái bia để chơi trò ném phi tiêu, một chiếc tivi màn hỉnh rộng và một cái bàn bida.
- Đừng có chơi bida - James nói - Phòng này dốc nên bi lăn sai hết.
Rồi họ lên lầu, trên này là phòng ngủ, đồng thời cũng là phòng học riêng của các cậu bé. Mỗi người có một chiếc giường, một chiếc ghế bành, một chiếc tivi (nó chỉ chiếu những chương trình mà Tiến sĩ Grief muốn cậu xem - James giải thích), một chiếc tủ và một bàn làm việc. Cửa thứ hai dẫn vào một phòng tắm nhỏ, ở đó có một bàn cầu và vòi hoa sen. Không phòng nào có khóa cả.
- Chúng ta không được phép khóa phòng - James giải thích - Tất cả chúng ta đều bị kẹt ở đây, không có nơi nào để đi, nên chẳng ai dám ăn cắp thứ gì. Tôi nghe nói Hugo Vries - cái cậu trong thư viện ấy - có thói quen ăn cắp bất cứ thứ gì mà cậu ta đặt tay vào. Hugo đã bị bắt vì tội ăn cắp vặt trong các cửa hàng ở Amsterdam đấy.
- Nhưng rồi sau đó không còn ăn cắp nữa chứ ?
- Hugo đã thành công. Bố cậu ta làm chủ nhiều mỏ kim cương. Tuần tới, Hugo sẽ được bay về nhà. Tại sao lại phải đi ăn cắp vặt trong khi người ta dư sức mua cả một cửa hàng nhỉ ?
Phòng của Alex nằm ở cuối lối đi, trông ra đoạn dốc dùng để thực hiện những cú nhảy ski. Hành lý của cậu bé đã được mang lên và đang nằm chờ cậu ở trên giường. Mọi thứ trống rỗng, nhưng theo James, phòng ngủ kiêm phòng học riêng là nơi duy nhất trong trường đào tạo đặc biệt mà các cậu bé được phép sắp đặt, trang trí theo ý mình. Các cậu có thể tự chọn khăn trải giường và dán hình ảnh lên tường.
- Họ bảo thể hiện mình rất quan trọng - James nói - Nếu cậu không mang gì theo, bà Bị Thịt sẽ đưa cậu xuống Grenoble.
- Bà Bị Thịt ?
- Là bà Stellenbosch ấy. Đó là tên tôi đặt cho bà ta.
- Thế những cậu kia gọi bà ta là gì ?
- Họ gọi là bà Stellenbosch - James thở dài - Tôi đã nói với cậu rồi- đây là một nơi vô cùng kỳ cục, Alex ạ. Tôi đã đến nhiều trường rồi, vì tôi bị đuổi học nhiều lắm. Nhưng trường này đúng là địa ngục. Tôi đã ở đây sáu tuần lễ, và tôi đã có những buổi học khắc nghiệt. Cứ tối là họ cử nhạc và bàn cãi rồi bắt tôi phải đọc sách. Ngoài ra thì tôi muốn làm gì cũng được.
- Họ muốn cậu hấp thụ đấy - Alex nói, cậu bé nhớ lại những gì Tiến sĩ Grief đã bảo.
- Đấy là cách họ nói thôi. Cái nơi này... họ gọi là trường học, chứ nó chẳng hơn gì cái nhà tù. Cậu đã thấy mấy tên lính gác rồi đấy.
- Tôi nghĩ họ ở đây là để bảo vệ chúng ta.
- Nếu cậu mà nghĩ thế thì cậu là đứa ngốc hơn cả tôi tưởng. Nghĩ đi ! Có ba mươi tên đấy. Ba mươi tên bảo vệ vũ trang cho bảy đứa trẻ. Vậy mà bảo vệ gì. Hăm dọa thì có.
James dừng lại trước cửa. Cậu ta dò xét Alex lần thứ hai:
- Rất tốt khi biết rằng cuối cùng cũng có người đến chia sẻ với mình.
- Cậu cứ nghĩ như vậy đi.
- Ừ. Nhưng được bao lâu ?
James đóng sầm cửa lại, bỏ đi.
Alex bắt đầu mở vali ra. Bộ đồ trượt tuyết chống đạn và mắt kính hồng ngoại ở ngay trên cùng của vali đầu tiên. Chẳng có vẻ gì là cậu sẽ cần đến chúng. Có lẽ cậu bé cần ván trượt tuyết hơn. Đến cái máy nghe đĩa. Alex nhớ lại những điều mà ông Smithers đã chỉ dẫn: "Nếu cậu lâm vào tình cảnh khó khăn thì hãy nhấn nút FAST FORWARD ba lần". Gần như cậu đang bị cám dỗ làm điều đó. Trường đào tạo đặc biệt này có cái gì đấy không ổn. Giờ đây, cậu đã cảm nhận được điều đó, trong chính căn phòng của cậu. Hiện thời, cậu giống hệt như con cá vàng đang ở trong chậu. Nhìn lên, cậu như trông thấy hai con mắt khổng lồ đang nhìn vào mình, cậu biết rằng chúng đang đeo cặp mắt kính màu đỏ. Cậu bé nhấc nhấc chiếc máy nghe đĩa trong tay. Cậu không thể bấm vào nút khẩn cấp - vẫn chưa được. Cậu chưa có gì để báo cáo lại cho MI6. Chưa có mối liên hệ nào giữa trường đào tạo đặc biệt và cái chết của hai người đàn ông, một ở New York, một trên Biển Đen.
Nếu ở đây có một điều gì đó, cậu biết mình sẽ tìm ra nó ở đâu. Tại sao cả hai tầng lại là ngoài giới hạn đã được quy định ? Nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Có thể đoán là những tên bảo vệ ngủ trên đó, nhưng ngay cả khi Tiến sĩ Grief thuê hẳn một đội quân nhỏ, thì vẫn còn quá nhiều phòng trống. Tầng ba và tầng bốn. Trong trường đào tạo đặc biệt đang diễn ra điều gì đó, thì hẳn nó đang ở trên hai cái tầng ấy.
Dưới lầu có tiếng chuông reo. Alex đóng vali lại, rời khỏi phòng, bước ra hành lang. Cậu trông thấy hai cậu bé khác đang đi phía trước, nói chuyện khe khẽ với nhau. Giống như những cậu bé cậu đã gặp trong thư viện, hai cậu này đều sạch sẽ và ăn mặc tươm tất với mái tóc cắt ngắn và chải chuốt cẩn thận. Thật đáng sợ, James đã nói như thế. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Alex đã phải đồng ý.
Cậu ra tới cầu thang chính. Hai cậu bé đã đi xuống. Alex dõi mắt trông theo hướng họ đi rồi bước lên lầu. Cầu thang quẹo vào một góc rồi dừng lại. Trước mặt cậu là một tấm kim loại lớn, đứng dựng từ sàn nhà lên đến trần, che chắn hết mọi lối, nhằm tránh các cặp mắt tò mò. Bức tường này chỉ mới được lắp đặt vào gần đây, giống như bãi đáp máy bay trực thăng vậy. Ai đó đã cắt tòa nhà này ra làm hai một cách thận trọng, có suy nghĩ.
Trên bức tường kim loại có một cánh cửa, bên cạnh là một bàn phím nhỏ có chín nút để nhập mật mã. Alex đưa tay về phía tay nắm cửa, tay cậu để rất gần nó. Cậu bé không nghĩ là cửa sẽ mở - cậu cũng chẳng nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra. Ngay khi những ngón tay của cậu vừa chạm vào tay nắm thì chuông báo động reo vang, tiếng còi đinh tai nhức óc vang vọng khắp tòa nhà. Vài giây sau, cậu bé nghe thấy có tiếng bước chân chạy lên cầu thang, cậu nhận ra hai tên bảo vệ đang đứng trước mặt mình, họ nâng súng lên.
Cả hai tên đều chẳng nói gì. Một tên chạy tới chỗ cậu bé, bấm mật mã lên bàn phím. Chuông báo động thôi không kêu nữa. Rồi bà Stellenbosch xuất hiện, vội vã bước tới trên đôi chân ngắn ngủn mà rắn chắc của mình.
- Alex ! - Bà ta kêu lên, đôi mắt chứa đầy nghi ngờ - Cậu đang làm gì ở đây vậy ? Thầy hiệu trường đã bảo rằng mấy tầng trên này bị cấm lên cơ mà.
- Vâng... à, tôi quên mất - Alex nhìn thẳng vào người phụ nữ - Tôi nghe thấy tiếng chuông và đang đến phòng ăn.
- Phòng ăn ở dưới lầu ấy.
- Ừ nhỉ.
Alex đi qua mặt hai tên bảo vệ, cả hai tên này đều có ý tránh đường cho cậu bé đi qua. Cậu bé cảm nhận được cái nhìn của bà Stellenbosch đang dõi theo từng bước chân của cậu. Cửa kim loại, chuông báo động, và những tên bảo vệ có súng máy. Họ đang cố giấu cái gì vậy ? Rồi cậu bỗng nhớ ra một điều. Dự án Song sinh
. Đó là điều cậu nghe lỏm đưọc khi đang dỏng tai nghe ngóng ở cửa phòng Tiến sĩ Grief.
Song sinh. Sinh đôi. Một cung trong mười hai cung của hoàng đạo.
Nhưng nó có ý nghĩa gì ?
Quẩn quanh với những suy nghĩ trong đầu, Alex đi xuống, hòa mình cùng những học sinh khác.