• 66

Chương 5: Xuất xứ của năng lượng.


Lái xe, mang bao cá tới chợ Nam Ô, Nghĩa Võ Đang đi thẳng vào khu vực bán cá. Lúc này, chợ không có bao nhiêu khách, những người chủ hàng đều đang nghỉ ngơi. Khi Nghĩa mang bao cá vào, vài người nhòm ngó hắn, tuy nhiên không có ai cất tiếng hỏi. Họ giống như đang chờ Nghĩa tới chỗ họ hỏi thăm.

Đúng như nhưng người này dự đoán, Nghĩa bước về phía người gần hắn nhất, nhằm hỏi thăm địa điểm xoay cá. Hắn muốn tới chỗ đó làm cá, rồi xoay cá thành chả. Khi tới nơi, hắn mượn cái kéo và một cái thau nhựa của cô xoay cá bên cạnh, rồi đi tới khu vực
làm cá
.

Từ quãng đường vận chuyển cá, cơ thể của hắn nhận được 12 nguồn năng lượng, cho nên hắn biết cá rô đã chết 12 con. Nhìn vào dòng Năng Lượng Thăng Cấp, hắn thấy phần trăm đã tăng tới thêm 2%, con số hiện tại là 43%. Như vậy một con cá rô phi ước chừng 0,2% năng lượng.

Ngồi xuống vị trí làm cá, hắn chọn những con cái to nhất, rồi cắt đầu, mổ bụng, làm mang của bọn chúng. Khi giết chết 3 con cá to nhất, Năng Lượng Thăng Cấp của hắn gia tăng thêm 1%.

Giết thêm chín con cá, Năng Lượng Thăng Cấp của hắn tăng lên 46%.
Mười chín con cá tiếp theo, Năng Lượng Thăng Cấp đã đi tới nửa đường.

Hắn nhìn vào bao cá, số cá còn lại khoảng chừng 50 con. Sau khi giết xong 50 con cá này, Năng Lượng Thăng Cấp đạt đến mức 59%.

Xong xuôi tất cả, hắn rửa tay sơ sài, rồi ngẩng đầu tìm người xoay cá. Vài giây sau đó, hắn trông thấy một người phụ nữ gần 50 đang nhìn hắn. Đây cũng là người mà hắn mượn kéo và mượn thau. Hắn biết, người phụ nữ này đang chờ hắn đến.

Nhưng hắn chưa kịp đến chỗ người phụ nữ này thì cô ta đã cất tiếng hỏi:


Xoay cá hả con?



Dạ!
– Hắn vừa trả lời, vừa bưng thau cá về phía người phụ nữ.


Xoay hết luôn à?
– Khi hắn tới nơi, người phụ nữ nhìn thau cá và hỏi.


Dạ!
. – Hắn gật đầu trả lời.


Bao nhiêu ký vậy con?
. – Người phụ nữ tiếp tục hỏi.


50 ký cô à!
– Hắn trả lời.


Thường thì cô xoay 1 ký cá, cô lấy giá 5 ngàn. Nếu như xoay với số lượng lớn như thế này, cô lấy rẻ con 200 ngàn thôi!
. – Cô chủ đáp trở lại.

Nghĩa nghe vậy không mặc cả, không trả lời, mà hỏi ngược:
Ở đây có ai mua cá không cô
. Hắn ngập ngừng đôi chút:
Ao nhà con nuôi cá rô phi, nhiều quá nên con bắt đi xoay chả, nếu bán không được thì sẽ đem về ăn. Cô mua được thì mua giùm con
.

Cô xoay cá nghe vậy, liền suy nghĩ. Không lâu sau đó, cô trả lời:
Cô không mua cá con à. Nhưng con chờ ở đây, để cô vào trong tìm người mua giúp con.


Nói xong, cô xoay cá quay người bước đi. Một lát sau đó, cô trở lại và dẫn theo một người phụ nữ.

Người phụ này chỉ chừng ba lăm tuổi, khi thấy hắn, chị ta liền hỏi:


Cá nuôi ở nhà hả em? Sao không đi giờ chiều, mà lại đi giờ này?



Vâng, tại chiều nay em có chút chuyện chị à
. – Nghĩa trả lời.

Chị mua cá gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó nhìn xuống thau cá. Thấy cá đã làm sạch sẽ, chị ngạc nhiên hỏi:


Sao không bán cá sống?
.


Em định xoay cá thành chả, nếu như không có ai mua thì em đem về ăn từ từ.
– Nghĩa giải thích.


Tiếc nhỉ, nếu như em kêu chị sớm thì chị mua với giá cao cho em. Chứ cá làm sẵn rồi, khó bán lắm. Giờ thì chỉ có nước xoay thành chả thôi. Mà em dự đính bán nhiêu.



Em cân ở nhà là 50 ký, sau khi làm cá sạch sẽ chắc còn khoảng 45, chị có thể cân lại. Nếu được thì em bán với giá 600 ngàn. Ý chị sao?
.

Chị mua cá nghe vậy, liền lắc đầu:
Giá này cao quá em à. Giờ chị mua lại, chị phải trả thêm tiền xoay cá nữa.


Thấy chị mua cá không báo giá, Nghĩa đành phải hỏi thăm:
Vậy chị mua với giá bao nhiêu.



300 ngàn là hết cỡ em à. Aiii, tính thêm 200 ngàn xoay cá thì chị phải tốn tới 500 ngàn
.

Nghĩa lắc đầu, đáp lại:
Chị tốn tiền xoay cá thì chị bán chả cá với giá cao hơn. Nói chung, giá này quá thấp. Nếu thế, em đem về ăn cho rồi. Thôi em nói tình cảm, em bớt 100 ngàn, nếu được chị lấy với giá 500 ngàn
.

Chị mua cá tiếp tục lắc đầu:
Mua với giá đó không kiếm lời được em à. Em nói tình cảm thì chị cũng nói tình cảm. 350 ngàn nhé em!
.

Nghĩa cũng lắc đầu theo:
450 ngàn được không chị?
.

Chị mua cá cười nói: 400 ngàn là hết mức rồi đó em.


Nghĩa giả vờ suy ngẫm một lát, rồi mới đáp lại:
400 ngàn và hai ký cá xoay. Coi như là chị biếu em đi. Chứ đem cá đi xoay mà không ăn được thì đau lòng lắm.


Chị mua cá nghe vậy, toan định hạ khối lượng cá xoay, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chị nói:
Thôi được rồi, coi như đây là công làm cá của em
.

Kết thúc quá trình mặc cả, chị mua cá bắt đầu kiểm tra lại khối lượng của cá rô phi. Kết quả cũng không nằm ngoài dự liệu của Nghĩa bao nhiêu.

Chị mua cá thanh toán tiền cho Nghĩa, sau đó bàn chuyện với cô xoay cá, rồi rời đi. Còn Nghĩa vẫn đứng ở đó. Hắn cần chờ đợi 2 ký cá xoay ra lò, rồi mới rời đi.

-----------

Tính từ thời điểm Nghĩa Võ Đang xuống chợ Hòa Khánh Bắc thì đã hơn hai tiếng. Lúc này năng lượng của hắn đã hồi phục tới 214 điểm, vì lẽ đó hắn không tính về phòng trọ, mà đi đổ 20 ngàn xăng, sau đó tới chỗ bờ biển.

Giết xong 2 con Ma Cây, Năng Lượng Thăng Cấp của hắn đạt tới 68%, năng lượng tinh thần còn lại 94 điểm. Lúc này, hắn không có cảm giác mệt mỏi, nguyên nhân có lẽ là do năng lượng tinh thần trên 90.

Khi về tới nhà, hắn trả xe cho chị chủ, giải thích nguyên nhân về trễ, đồng thời tặng chị chủ 2 ký cá xoay.

Chị chủ phòng trọ, tên là Kim Anh, trùng tên với mẹ của hắn, năm nay đã ba mươi sáu tuổi. Tính chị rất hiền và tốt bụng, cho nên cười đùa vài tiếng, đồng thời bảo hắn đừng mua cơm. Tối nay, chị sẽ nấu cơm và hắn sẽ cơm cùng với gia đình chị.

Nghĩa từ chối vài lần, nhưng không được, cho nên đành phải đồng ý.

Về tới phòng trọ của mình, Nghĩa Võ Đang nằm xuống giường và vắt tay lên trán. Lúc này, đam mê game và truyện của hắn đã bay mất dép. Hắn đang sắp xếp kế hoạch, tính toán bước đi và quy hoạch cho tương lai.

Thời gian trôi qua, Nghĩa Võ Đang đắm chìm trong cơn tự sướng, rồi ngủ lúc nào chẳng hay.

Mãi đến năm giờ rưỡi, chị Kim Anh đập phòng, thì hắn mới thức dậy.

Rửa mặt, rửa tay xong xuôi, Nghĩa mở cửa đi ra ngoài. Ở bên ngoài đã dọn cơm đầy đủ. Trên bàn gồm bốn món ăn, đó là canh, thịt kho, đồ xào và chả cá chiên giòn.

Nhà chị Kim Anh gồm 4 người:
Chồng chị, hai đứa con gái và chị
. Điều kiện kinh tế của gia đình chị khá tốt, đáng tiếc hoàn cảnh sống lại không tốt. Chồng chị cực mê số đề, banh bóng, nghe đâu còn có bồ nhí.

Lúc này, chồng chị không có ở nhà, bàn ăn chỉ có hai đứa con gái và chị. Hai đứa con gái của chị phải nói là tuyệt xinh. Đáng tiếc hai đứa cũng tuyệt nhác. Tính cách của hai cô bé khá giống tiểu thư. Nhìn từ trên xuống dưới, hai đứa con gái của chị Kim Anh có ưu điểm là không xem thường người khác. Tất nhiên, hai đứa còn rất nhiều ưu điểm, chỉ là hắn không có thời gian khám phá.

Nghĩa Võ Đang đã có người yêu, cho nên cũng không có ý định đong đưa. Thật ra hắn là kẻ có sắc tâm nhưng không có tiền. Huống chi hai cô gái đều khá nhỏ, đứa lớn học lớp 12, còn đứa nhỏ mới học lớp 9.

Hai đứa kêu hắn là chú Nghĩa. Thích trẻ nhỏ là một tội lỗi. Người yêu hắn đang học 11, hắn không thể chịu đựng thêm một tội lỗi nào nữa.

Ngồi xuống bàn ăn, Nghĩa nhận chén cơm từ chị Kim Anh. Trong lúc hắn định gắp lát chả cá, thì bé Nơ kêu: (Nơ là đứa em)


Ui cha, chả cá gì mà dở nực ri trời!


Nghĩa Võ Đang nghe vậy, mặc dù không hiểu nhưng mặt mo có chút nóng. Hắn toan nếm thử thì chị Kim Anh cũng nói:


Ừ, không thấy mùi vị gì cả? Kỳ lạ thế!
.

Sau khi nhai miếng chả cả, Nghĩa cũng cảm thấy chả cá khá nhạc nhẽo. Thịt chả cá cũng rất sơ, chứ không có dai như mọi lúc. Hắn cũng tỏ vẻ ngạc nhiên:


Kỳ lạ nhỉ?



Ông mua chả cá rẻ tiền đúng không?
. – Đây là lời châm chọc của bé Ni.

Nghĩa nghe vậy, vôi xua tay:
Không có, anh mi mua cá rô phi sống, rồi tới chỗ xoay đàng hoàng à.


Chị Kim Anh ăn thêm một miếng, rồi nói:


Vẫn không thấy mùi gì cả, em có mua nhầm không vậy?
.

Chị Kim Anh nghĩ nghĩ vài giây, sau đó bồi thêm một câu:


Hay là thằng Nghĩa mua cá rẻ tiền cho mẹ con ta ăn
.

Nghĩa cảm thấy ê mặt, nhưng vẫn cười ha ha. Có thể nói rằng, đây là kỹ năng mà hắn đã luyện hơn mười năm.

Bé Ni nói:
Ông nghĩa làm ăn kiểu ni, chắc chết mẹ con tui quá
.


Ha ha, cái này thì anh mi cũng bó tay.
– Nghĩa tiếp tục cười trừ.

Bé Nơ đột ngột chen vào:
Thôi chả cá dở quá, tui không ăn đâu.
.


Hic.
– Tính thẳng thắn của bé Nơ khiến Nghĩa Võ Đang hết muồn cười.

Chừng năm phút sau, mọi người không bàn tới vụ chả cá. Tất cả đều vừa ăn, vừa chém gió. Đĩa chả cá vẫn được đặt trên bàn, nhưng giờ này nó giống như đĩa bánh mỳ chay. Ai cũng có thể ăn, nhưng ăn không ngon.

Khi không còn bị chọc quê, Nghĩa Võ Đang bắt đầu suy nghĩ. Hắn mường tượng một chút, liền tìm được nguyên nhân. Nếu hắn không lầm, chả cá đều đã mất đi năng lượng. Nghĩa là, khi động vật bị giết chết, nguồn dinh dưỡng trong cơ thể của chúng sẽ bị hắn hấp thu.

Như vậy, số gà và cá mà hắn bán đi toàn là hàng dỏm, hàng kém chất lượng. Tóm lại là hắn đã lời to, chứ không hề lỗ vốn.

Tuy nhiên, việc này không hề đem lại niềm vui cho hắn. Sau này hắn không thể giết động vật rồi đem đi bán. Làm như vậy không phải là không được, nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.

Hắn có thể làm lén, hoặc lâu lâu mới giở trò, cũng có thể thay đổi địa điểm. Nhưng khi hắn nghĩ tới việc:
Người ta mua hàng của hắn, sau đó bán lại cho người tiêu dùng, khiến cho người tiêu dùng chịu thiệt
thì có chút đắn đo. Hắn từng tụng kinh niệm phật, cho nên hắn không quen phong cách sống
lợi mình hại người
.

Càng nghĩ, hắn càng bực bội. Hắn cảm thấy áy náy với ông chủ lò mổ tại chợ Hòa Khánh. Giá như ông ta không thông cảm và thu mua với quan điểm thương nhân thì hắn đã lãng quên. Đằng này lại khác, ông ta thương tình nên đã mua với giá cao. Mặc dù là số gà kia cũng tới tay người tiêu dùng nhưng lỡ như người ta tới chửi rủa, hoặc kêu ca thì sao.


Được rồi, nếu có cơ hội thì đền bù sau?
.

------------

Khi ăn cơm xong, Nghĩa Võ Đang không về phòng, mà chạy tới bụi cỏ sau nhà. Hắn muốn kiểm chứng một số suy đoán của mình.

Nghĩa tới bờ cỏ và tìm tòi vài con châu chấu.

Hắn giết châu chấu. Cơ thể của hắn không hề cảm nhận được nguồn năng lượng nào cả.

Hắn tiếp tục giết kiến và giết sâu. Cơ thể của hắn vẫn không thể hấp thu năng lượng.


Châu chấu, sâu đều chứa chất dinh dưỡng, tại sao ta không thể hấp thu năng lượng của chúng nhỉ? Chả lẽ ta không thể hấp thu năng lượng của côn trùng. Nhưng nếu như thế, tại sao ta có thể hấp thu năng lượng của cá và tôm.



Ma Cây sinh ra từ hạt giống, ta có thể hấp thu năng lượng của nó. Vậy tại sao ta không thể hấp thu năng lượng của kiến, châu chấu và sâu.


Nghĩa Võ Đang càng suy đoán càng đau đầu. Nếu như hắn học khối xã hội nhân văn, hoặc là mọt game chân chính thì hắn không thèm suy đoán. Thế nhưng hắn học khối tự nhiên, đặc biệt là thích truy tìm chân lý, vậy nên hắn muốn tìm hiểu căn nguyên một cách rõ ràng. Hắn không thích chạy lung tung như một con gà mờ.


Chẳng lẽ côn trùng không có linh hồn… Linh hồn à… Để xem… để xem…



Mười sáu con gà có thể khiến ta thăng cấp, nghĩa là ăn 16 con gà, sức mạnh của ta có thể tăng thêm 100 kg. Nếu ăn 116 con gà, sức mạnh của ta sẽ tăng thêm 200 kg. Nghĩa là, nếu như ăn càng nhiều gà, ta sẽ trở thành siêu nhân. Điều này quá vô lý.



Suy đoán hợp lý nhất là năng lượng mà ta hấp thu không chỉ đến từ dinh dưỡng mà con đến từ linh hồn của động vật. Chỉ là gà, cá, tôm có linh hồn thật sao? Nếu thế, tại sao châu chấu và sâu không có linh hồn. Nếu thế giới này tồn tại linh hồn như suy đoán của ta, vậy không lẽ thuyết pháp chúng sinh đều có phật tính, chúng sinh đều có linh hồn là sai….



Ây da… Thật là đau đầu quá đi!



Nếu như linh hồn thực sự tồn tại, vậy tại sao Ma Cây lại có linh hồn? Phải biết rằng, bản nguyên của Ma Cây là một hạt giống. Hạt giống bị năng lượng và kỹ năng của ta kích thích nên phát triển, đến khi nó rơi xuống đất thì hóa thành Ma Cây. Linh hồn của nó đến từ đâu. À… Theo thuyết pháp duyên khởi, một sinh linh khi chết đi, linh hồn của nó sẽ du đãng trong thế gian, nếu như nó gặp một cơ thể chuẩn bị chào đời thì linh hồn đó sẽ kết hợp với cơ thể để trở thành một sinh mệnh hoàn chỉnh. Nghĩa là, linh hồn luôn du đãng ở xung quanh ta, khi Hạt Giống bị kỹ năng và năng lượng kích thích, nó sẽ biến thành một cơ thể, khiến cho linh hồn chui vào và trở thành một sinh mệnh.



Vậy tại sao ta không thể hấp thu những linh hồn du đãng xung quanh? Tại sao ta không thể hấp thu dinh dưỡng của những sinh vật vừa mới chết. Chẳng lẽ ta muốn hấp thu thì cần phải giết chết động vật sao? Điều này cũng đúng, lúc ta ở lò giết gà, người khác giết gà, ta không hề hấp thu được năng lượng. Thế nhưng tại sao ta có thể hấp thu được năng lượng? Dị năng sao? Dị năng của ta hoạt động như thế nào?
.


À, giả sử như ta bị đánh, ta sẽ xông lại hoặc bỏ chạy. Nhưng đối với thằng ngu hoặc thằng khùng, bọn chúng sẽ xông lại, chứ không hề bỏ chạy. Linh hồn thoát khỏi cơ thể là một chùm năng lượng chứa ý thức thô thiển. Theo thuyết pháp, nếu như một người không luyện tập hoặc tu luyện, thì khi họ chết, linh hồn của họ sẽ chứa dục, nói đơn giản là linh hồn chỉ còn lại bản năng. Vậy nên, khi ta giết chết nó, linh hồn sẽ thoát ra ngoài, nó sẽ oán niệm và xông tới ta. Nói như vậy, dù ta không có dị năng thì khi ta sát sinh, oán niệm của linh hồn bị giết vẫn bám vào cơ thể của ta, yếu tố này chẳng lẽ là thuyết pháp Lục Đạo Luân Hồi. Khi nào rảnh rỗi, ta phải tìm hiểu thuyết pháp này mới được
.


Điều khó hiểu ở đây là tại sao nó lại mang theo năng lượng dinh dưỡng bay vào ta? Thôi được rồi, ta cứ quy kết dị năng của ta đã thúc đẩy nó.







Cứ suy đoán lung tung như thế này cũng không tốt cho lắm. Thời gian sẽ chứng mình cho tất cả, rồi một ngày ta sẽ thông hiểu thôi.


Tạm dừng những suy đoán, Nghĩa Võ Đang tìm một nơi ẩm ướt, rồi tiến hành đào giun đất. Khi đào được giun đất, hắn liền giết nó đi. Mới đầu, hắn phát hiện sức sống của giun đất rất dai, rất khó giết, nguyên nhân là do nó khả năng phân liệt và tái sinh. Đáng tiếc giun đất gặp phải Nghĩa Võ Đang.

Giun đất chết đi, hắn hấp thu được một nguồn năng lượng. Nguồn năng lượng hơn xa năng lượng của tôm, nhưng lại kém cá rô phi một chút.


Tại sao năng lượng của giun lại nhiều đến thế. So với cá rô, thể tích của giun nhỏ hơn nhiều.


Để kiểm chứng năng lượng của giun, Nghĩa quyết định đào đất và truy bắt giun. Sau khi giết hơn tám con giun lớn và bốn con giun nhỏ, Năng Lượng Thăng Cấp của hắn gia tăng thêm 1%. Điều này khiến hắn vô cùng vui vẻ. Hắn đã tìm được hướng thăng cấp mới. Một phương hướng thăng cấp không tốn tiền.


Tại sao giun đất lại có năng lượng lớn như thế?
. Mặc dù vui mừng, nhưng lòng hắn vẫn nghi hoặc.


Giun đất còn có năng lượng gì nữa không nhỉ? Để xem… để xem… Giun đất có… À, giun đất có khả năng tiêu hóa cực cao, khả năng phân liệt và khả năng tái sinh.


Chẳng lẽ năng lượng bị hấp thu không những đến từ linh hồn và dinh dưỡng mà còn đến từ gien. Không… không… hấp thu gien của giun đất là không hợp lý. Nếu ta đoán không sai, ta đã hấp thu nguồn năng lượng cấu tạo và xây dựng các loại gien đó.



Gien tạo cho giun có những khả năng không tưởng, những khả năng này cũng có thể gọi là kỹ năng của giun. Kỹ năng và năng lượng của ta tạo ra Ma Cây, Ma Cây có thể biến thành Năng Lượng Thăng Cấp, vậy kỹ năng của giun đất cũng có thể chuyển hóa thành năng lượng. Ừm… điều này khá hợp lý. Chỉ là tại sao ta không thể hấp thu được năng lượng của côn trùng. Nói là côn trùng cũng chưa đúng, bởi vì ta mới thí nghiệm ở châu chấu, kiến và sâu… Thôi, thôi, thời gian sẽ trả lời cho ta biết tại sao.


Xoa xoa thái dương, mèn mèn đôi má, Nghĩa Võ Đang tổng kết lại như sau:

- Khi ta giết một sinh mệnh, linh hồn sẽ bay ra và tồn tại oán niệm. Dị năng của ta sẽ thúc đẩy oán niệm mang theo tất cả các loại năng lượng xông về phía ta.

Nghĩa Võ Đang gật gù, tỏ vẻ hài lòng. Nhiệm vụ tiếp theo của hắn là tìm một nơi vắng vẻ để triệu hóan hai con Ma Cây, nhằm hấp thu năng lượng. Hắn không ngờ rằng, trừ những thiếu sót chưa được khám phá thì những suy đoán của hắn không sai lệch bao nhiều.
 
Ta Không Muốn Nghịch Thiên A
Phàm full rồi hãy tới https://ebookfree.com/mot-khong-xem-chung-lien-vo-dich-roi/
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Divide And Fight.