Chương 120: Tư tùng từ hôn
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1948 chữ
- 2021-12-31 05:29:41
Phái Lam Tường này là môn phái tu tiên mới nổi lên từ bảy trăm năm trước.
Tử Mộ thấy cô ngẩn người, cho rằng cô không biết môn phái này,8 liền vội vàng giải thích:
Mặc dù môn phái này thành lập không lâu, số người không nhiều nhưng rất có thực lực.
Đặc biệt, trong 3lần bí cảnh Thức Vân Khải trước, môn phái ấy đã phải tám mươi đệ tử đi vào, đạt được một lượng tài nguyên lớn mà lại không hề có thương v9ong gì, lúc này mới có một chút danh tiếng trong giới tu tiên.
Sắc mặt Tư Tùng càng thêm bối rối, không biết mở miệng như thế nào.
Mộc Mị Nhan bên cạnh kéo nhẹ tay cậu ta, Tư Tùng quay đầu cười với Mộc Mị Nhan một cái, lúc này mới hạ quyết tâm:
Hôm nay tại hạ tới, là muốn...
Mặc dù Mộc Mị Nhan có tu vi Nguyên Anh nhưng mới chỉ đến trung kỳ, nhất thời không chịu nổi uy thể của Nguyễn Anh hậu kỳ, lui về phía sau hai bước.
Tư Tùng lập tức đau lòng, tóm lấy hai tay cô ta, giải trừ sự khó chịu, đồng thời cũng tức giận:
Chưởng môn Tử Mộ, ông có ý gì? Chuyện này không liên quan đến Nhan nhi, ông cần gì phải ra tay với nàng.
Hừ.
Tử Mộ hừ lạnh một tiếng, chẳng qua chỉ buông chút uy thế, cậu ta đã lo lắng như vậy, nói không liên quan đến cô ta, ai mà tin?
Cậu thể thốt đảm bảo sẽ đối xử tốt với con gái ta, quyết không phụ nó, ta mới giao con gái của ta cho cậu.
Vậy mà cậu đổi ý trong nháy mắt, cậu nghĩ Tử Mộ ta là ai, con gái ta để cho cậu làm nhục như vậy sao?
.
Chúc Dao suy nghĩ một lát rồi làm một phép che mắt, che giấu bản thân mình.
Mặc dù Tử Mộ cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng nghĩ một lát lại đoán rằng, chắc cô đang muốn khảo sát con rể mình, nên cũng không lên tiếng.
Đi theo sau lưng cậu ta là một đám người quen, chính là củ cải nhỏ số một, hai, ba, bốn.
Bọn họ đều đã trưởng thành, trước kia cảm thấy bọn họ lớn lên sẽ rất xấu nhưng nhìn qua lại cảm thấy rất có nét riêng.
Ta không có ý này?
Tư Tùng hơi mất bình tĩnh, vốn dĩ chuyện này là cậu ta đuối lý, có nói nữa cũng chỉ gây tranh cãi mà thôi.
Không phải như vậy thì là như thế nào?
Tử Mộ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về cô gái nhu nhược bên cạnh, một luồng uy thế phát ra:
Để ta xem con yêu nghiệt này tác quái như thế nào.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía Ngọc La đứng bên cạnh Tử Mộ một cái, trầm giọng gọi một câu:
Ngọc La...
Ngọc La nhíu mày một cái, quay đầu đi.
Tư Tùng thở dài, kéo cô gái sau lưng ngồi một bên, hành động che chở một cô gái khác như vậy của cậu ta khiển Tử Mộ hơi bất mãn, nhưng vẫn cố gắng đè xuống cảm giác nghi ngờ trong lòng:
Tự nhi, không biết hôm nay con đến phái Khấu Cô là vì chuyện gì?
Chúc Dao không khỏi cảm thán tài diễn xuất cao siêu kia.
Quả nhiên Ngọc La bị đối phương mỉa mai nên giận đến mức lùi hai bước.
Cô nhịn không được muốn giải thích gì đó, lại bị Mộc Mị Nhan cắt lời:
Tư ca ca, huynh đừng trách Ngọc La tỷ tỷ, là muội sai, là muội sai.
Nhan nhi.
Tư Tùng càng thêm nổi giận, hung hăng trừng mắt với Ngọc La:
Ngọc La, ta thật không ngờ, ngươi lại là người như vậy.
Nét mặt của Ngọc La lập tức trở nên ảm đạm, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Danh dự của một cô gái rất quan trọng, việc từ hôn ngày hôm nay sẽ gây ra bao nhiêu ảnh hưởng với Ngọc La, cậu ta có nghĩ tới không.
Tuy rằng việc đính hôn của hai người ngày đó cũng không báo tới các môn phái nhưng chuyện những năm nay Ngọc La ở phái Lam Tường, toàn bộ giới tu tiên đều biết, không khó đoán được giữa hai người có cái gì
Chúc Dao hơi sững sờ, quay đầu nhìn Ngọc La bên cạnh, thấy cô bé gật đầu một cái.
Thì ra là phái Lam Tường này chính là môn phái toàn củ cải nhỏ mà cô lập nên, người tới là Tư Tùng! Nhưng cậu ta trở thành chương môn từ khi nào? Tại sao chưởng môn hết thời như cô không biết gì?
Tu vi đều là Nguyên Anh sơ kỳ.
Chúc Dao chớp mắt, ánh mắt rơi vào người phụ nữ bước vào sau Tư Tùng mấy bước, lúc nhìn rõ khuôn mặt người đó, Chúc Dao có cảm giác như mình nuốt phải con ruồi vậy.
huỷ bỏ hôn ước với Ngọc La của quý phái.
Cái gì?
Lúc này Tử Mộ đã thật sự hoảng sợ, không thể tin được mà nhìn cậu ta:
Cái này...
Có phải có điều gì hiểu lầm không?
Sắc mặt Tư Tùng càng thêm khó chịu, lại nhìn Mộc Mị Nhan ngồi bên cạnh lần nữa:
Chưởng môn Tử Mộ, năm đó là do ta không hiểu chuyện, cho rằng tình cảm tỷ đệ là tình cảm trai gái, làm lỡ mất thời gian của Ngọc La cô nương, may rằng giờ đã tỉnh ngộ, xin ngài thứ lỗi.
Sắc mặt Tử Mộ lập tức đen như đáy nồi, siết chặt tay, cơn tức dâng lên khiến cho ông ta hận không thể đánh cho cậu ta một trận, tỉnh ngộ sao? Cậu ta coi con gái mình là gì, là tà ma sao? Còn phải chờ cậu ta tỉnh ngộ nữa à.
Sư thúc, người có muốn đi gặp bên đó với ta không?
Tử Mộ vô cùng hưng phấn, suy nghĩ một lát rồi lại áy náy nói:
Không dám lừa sự thúc, người đã đi hơn nghìn năm.
Chín trăm năm trước, chưởng môn Tư Tùng tới cầu hôn tiểu nữ, ta thấy cậu ta là một người có tài, lại thật lòng với tiểu nữ nên đã tự chủ động quyết định cuộc hôn nhân này, không kịp thông báo với sự thúc.
Mặc dù ông ta là cha của Ngọc La nhưng giới tu tiên từ trước đến nay đều đề cao tình cảm thầy trò, đặt lời sư phụ lên đầu, đặc biệt là việc chung thân đại sự như chọn bạn đời thế này, theo lý phải cần sư phụ đồng ý mới được.
đó.
Tư chưởng môn.
Tử Mộ hít sâu một hơi mới cố gắng không phát điên lên:
Ngày đó cậu đến cửa cầu hôn, đâu có nói như vậy.
Mộc Mị Nhạn thuận thể dựa vào ngực Tư Tùng, trong mắt lóe lên cái gì đó nhưng lập tức đổi lại dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, đột nhiên cô ta quay đầu về phía Ngọc La nói:
Ngọc La tỷ tỷ, đều do muội không tốt, mong mọi người đừng làm khó Tư ca ca.
Muội biết muội không nên cướp Tư ca ca với tỷ, nhưng...
Chúc Dao nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của Ngọc La, sắc mặt lập tức hơi tối lại, giờ cô mới biết rằng, Ngọc La và Tư Tùng có hôn ước, vậy mà cậu ta lại dám làm ra chuyện quá đáng như vậy, điều này khiến cô cảm thấy mình đúng là mù mắt.
Được, ta đi xem một chút.
Cô muốn xem xem, một nghìn năm qua đã khiến con sói mắt trắng Tư Tăng trưởng thành như thế nào:
Củ cải nhỏ, con đi theo ta.
Sắc mặt Ngọc La trắng bệch nhưng vẫn gật đầu đi theo.
Chúc Dao xóa bỏ pháp thuật che mắt, từ từ xuất hiện.
Đã xem xong kịch rồi, giờ là thời điểm để xử lý đám người chó má này.
Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Nó là người thế nào?
Chỉ trong nháy mắt, uy thế của cấp Hóa Thần ùn ùn kéo tới, ấn cả hai người Tư Tùng và Mộc Mị Nhan ngã sấp trên mặt đất.
Đặc biệt là trong mấy trăm năm qua, lần nào ba vị trí đầu của cuộc6 thi đấu giữa các môn phái, nhất định sẽ có một đệ tử trong môn phái đó.
Trên mặt Tử Mộ là sự xúc động về trường giang sóng sau 5đè sóng trước.
nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, Tư ca ca vẫn luôn coi tỷ như tỷ tỷ, chăm sóc tỷ nhiều năm như thế, tỷ cứ nhẫn tâm như vậy, muốn đẩy bọn muội vào chỗ chết sao?
Cô ta nói với vẻ thống thiết, cộng với biểu cảm như thế, dáng vẻ như bị bắt nạt cũng không muốn trả thù, thế nhưng ẩn ý trong lời nói lại mắng Ngọc La vong ân phụ nghĩa, rõ ràng người ta không thật lòng với cô, cô vẫn cứ sống chết bám chặt lấy Tư Tùng.
Biểu cảm của Tư Tùng càng thêm đau lòng:
Ngọc La, năm đó ta đã nói với người rõ ràng, trong lòng ta chỉ có mình Nhan nhi, tại sao ngươi còn muốn làm vậy?
Mặt Ngọc La đã trắng bệch, rõ ràng cô không làm gì cả mà lại bị người khác để cho là ác nhân.
Tôn...
Tôn giả!
Tư Tùng hoàn toàn không ngờ cô sẽ xuất hiện ở đây, rõ ràng cô đã biến mất hơn nghìn năm nay, ngay cả cậu ta cũng cho rằng cô đã chết, vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại đúng thời điểm cậu ta đến từ hôn.
Mấy người họ ngồi ở sảnh chính một lát thì một nhóm người lần lượt bước vào.
Đi đầu quả nhiên là Tư Tùng, cậu ta cao hơn trước không ít, trên khuôn mặt đã mất vẻ trẻ con, thêm vài phần trầm ổn, quanh thân có linh lực chuyển động, luồng linh lực kia khác với linh lực bình thường, dường như còn kèm theo cái gì đó, Chúc Dao nhìn không ra, cảm giác không tốt lắm, ngoảnh đi ngoảnh lại, cậu ta đã lên đến tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.
Chúc Dao chậm rãi bước tới, hoàn toàn không thấy khuôn mặt như thấy quỷ của Tư Tùng, từng câu từng chữ hỏi:
Tư Tùng, ngươi nói xem Ngọc Lạ nhà ta rốt cục là loại người gì?
Củ cải nhỏ dù có bị uất ức cũng phải che chở cho cậu ta, một lòng một dạ với cậu ta lại bị cậu ta đối xử như vậy.
Cô muốn xem xem, một nghìn năm đã biến cậu ta thành một tên vong ơn phụ nghĩa, ăn cháo đá bát như thế nào.
Mộc Mị Nhan, tại sao cái BUG này lại ở đây!
Xin chào Tử Mộ chân nhân.
Tư Tùng ôm quyền chào.
Con rể không cần phải đa lễ.
Tử Mộ vui vẻ tiến lên một bước, mặt nở nụ cười, vừa rồi Ngọc La còn chưa kịp giải thích chuyện giữa hai người cho Tử Mộ:
Đều là người nhà, đến đây ngồi, đến đây ngồi.
Trên mặt Tư Tùng thoáng vẻ lúng túng, ngay cả những người phía sau cậu ta cũng có vài phần áy náy.
Cậu ta nhớ lại hình ảnh Chúc Dao giao củ cải nhỏ cho cậu ta ở Lam Tường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.